Ninh Vịnh Nghi vốn là con gái ngoài giá thú của ông Ninh - chủ tịch tập đoàn Ninh thị. Ở thành phố X này, Ninh thị, Tần thị và Hạ thị chính là ba tập đoàn lớn nhất, thậm chí có thể so với các tập đoàn khác trong cả nước. Thời ông nội của Hạ Minh Hạo là Hạ Lâm Hạo thì Hạ thị và Ninh thị khá khăng khít với nhau thậm chí còn định hôn ước cho đời cháu. Song, đến đời cha của Hạ Minh Hạo là Hạ Duẫn Hạo thì Hạ thị và Ninh thị lại kèn cựa nhau từng chút một trên thương trường, cuối cùng từ bạn thành thù.
Mà hôn ước lại không thể bỏ, bởi vì cả hai bên đều trọng chữ tín. Thế là Hạ thị đưa đứa con trai không được lòng gia tộc là Hạ Minh Hạo ra đáp ứng hôn ước. Còn Ninh gia, vì sợ Ninh Vịnh Sam thiệt thòi, Ninh Vịnh Như mới mười bảy tuổi còn quá non nớt nên đã đưa Ninh Vịnh Nghi - đứa con ngoài giá thú của Ninh lão gia gả đi.
Ninh Vịnh Sam cũng không vừa, thân là nữ thừa kế của tập đoàn Ninh thị, nhưng lại cặp kè với thiếu gia Tần thị - Tần Xung. Vì vậy, có thể nói Ninh Vịnh Sam một chân đạp hai thuyền, cũng có thể nói cô ta đang ngấm ngầm thu thập Tần thị vào tay Ninh thị. Dù là khả năng nào đi chăng nữa, người khổ cũng là Ninh Vịnh Nghi.
Sáng sớm hôm sau, Ninh Vịnh Nghi tỉnh dậy, nghe người làm nói Hạ Minh Hạo đã đến công ty Hạ thị làm việc, cô cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Ninh Vịnh Nghi đủng đỉnh ăn sáng, sau đó dự định sẽ đi tắm bể bơi.
Đúng lúc này, điện thoại của Ninh Vịnh Nghi đổ chuông. Là Ninh Vịnh Sam nhắn.
“Vịnh Nghi, chị muốn lấy dự án của Khúc thị, nhưng bọn họ quyết không nể mặt Tần thị.”
Ninh Vịnh Nghi nhếch miệng cười. Ninh Vịnh Sam lúc nào cũng vậy, luôn muốn Tần thị được lợi nhưng lại không muốn ra mặt vì sợ ông nội và cha tức giận. Ninh Vịnh Nghi chép miệng một cái, đáp lại tin nhắn của Ninh Vịnh Sam.
“Khúc thị muốn gì?”
Nhanh như chớp, Ninh Vịnh Sam lập tức nhắn lại:
“Điều kiện quá nhiều, Tần thị không thể nhượng bộ thêm. Nhưng dự án đó hiện tại đang bị Khúc thị nhúng mũi vào, Tần thị không thể thực hiện được.”
Ninh Vịnh Nghi nhướng mày, thưởng thức ly sinh tố rồi đáp lại Ninh Vịnh Sam:
“Mười ba tỷ, em giúp chị!”
Đột nhiên, không thấy Ninh Vịnh Sam nhắn lại nữa. Ninh Vịnh Nghi có chút hoài nghi, Ninh Vịnh Sam không phải đang giận đấy chứ? Bà chị này của cô thân là người thừa kế gia tộc Ninh thị, quản lý chuỗi siêu thị đáng giá bậc nhất cả nước, song mỗi lần cần bày mưu tính kế thì liền tìm tới đứa con gái chưa đầy hai mươi tuổi là cô.
“Sao chị không nhắn lại? Nếu chị có bản lĩnh thì đi mà giành lấy dự án bên Khúc thị, cần đứa con gái không có nổi tấm bằng đại học trong nước như em làm gì?”
Ninh Vịnh Sam tức đến nổ đom đóm mắt, lập tức gọi điện cho Ninh Vịnh Nghi:
“Nhưng em có hai bằng đại học quốc tế, được chưa? Mười ba tỷ đó em muốn làm gì? Trả cho Hạ Minh Hạo à? Đừng có mơ! Hắn hành hạ Tần thị lên bờ xuống ruộng, chị mới trả đũa một chút, em đừng có quá đáng!”
Ninh Vịnh Nghi nhướng mày, chép miệng mấy cái rồi đáp:
“Quả nhiên chị lúc nào cũng đứng về phía Tần Xung! Em nói cho chị hay, em không đòi tiền cho Hạ Minh Hạo, em muốn tự do!”
Ninh Vịnh Sam gằn giọng:
“Ninh Vịnh Nghi, đừng quên chị đang giúp em che giấu bí mật lớn của em đấy nhé! Mười ba tỷ này, chị hoàn toàn có thể chuyển cho em, để em tha hồ mua sắm, du lịch, nhưng trả cho Hạ Minh Hạo thì không được!”
Ninh Vịnh Nghi tặc lưỡi, dù sao cô cũng đang cần tiền đóng phí nghiên cứu sinh tiến sĩ ở nước ngoài.
“Thôi được, thành giao. Tối mai gặp!”