Có tiếng người chạy đến từ đằng xa, cuộc chiến này động tĩnh dù lớn, nhưng chỉ diễn ra trong nháy mắt, cho nên chậm một chút mới có người chạy tới.
Hoàng Bắc Nguyệt bắt lấy Tiểu Thiên đang lơ lửng trên trời rồi bỏ vào không gian linh thú, nơi này cũng hết cái coi rồi, giờ nàng về đi ngủ vậy.
Trước khi đi Hoàng Bắc Nguyệt ko quên lườm Phong Liên Dực một cái, ánh mắt sắc bén như cảnh báo " Sau ngươi chết với ta " rồi biến mất.
Phong Liên Dực vẫn có chút ghen trong lòng nhưng giờ nàng đi rồi hắn ở đây cũng chẳng có gì vui, nên thân ảnh cũng biến mất trên mái nhà.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Chỗ Hồng Liên và Mạnh Kì Thiên.
Hồng Liên đi xa nhưng thỉnh thoảng vẫn quay đầu nhìn về phía sau, Mạnh Kì Thiên bên cạnh thấy vậy liền thắc mắc hỏi
" Hồng Liên, có chuyện gì đằng sau vậy? "
" Lúc nãy ta cảm nhận được có người đang quan sát nhưng ko có ai cả. "
Hồng Liên đa nghi nói.
Thực lực của Hồng Liên mạnh hơn Mạnh Kì Thiên nhiều nên Hồng Liên mơ hồ có thể cảm nhận được khí tức của Hoàng Bắc Nguyệt nhưng Mạnh Kì Thiên thì không.
" Hồng Liên tôn thượng mà cũng có lúc cảm nhận sai sao? "
Mạnh Kì Thiên châm chọc.
Hồng Liên nghe vậy liền tức giận, kiêu ngạo nói
" Hừ, đa nghi quá thì có gì sai, mấy loại người như ngươi hèn chi không tồn tại mấy trên đại lục. "
Mạnh Kì Thiên cũng đã quen với tính cách kiêu ngạo của Hồng Liên nên cũng chỉ thở dài lắc đầu
" Nếu không có chuyện gì thì chúng ta đi tìm Mặc Liên tôn thượng tiếp thôi. "
" Ta tự biết! "
Hồng Liên hất cằm kiêu ngạo rồi đi lên phía trước.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Mấy ngày sau Hoàng Bắc Nguyệt tập chung dạy Lạc Lạc luyện võ, vì Lạc Lạc cũng rất thông minh nên tiếp thu rất nhanh và năng lực võ đạo cũng tăng lên rất nhiều.
Trong ánh trăng, thiếu niên mồ hôi đầm đìa luyện kiếm, nàng liền cao hứng trong lòng.
" Luyện tốt lắm "
" Là nhờ có sư phụ chỉ bảo tốt. "
Lạc Lạc vui vẻ nói
Nhớ đến sắp phải đi rèn luyện ở rừng rậm Phù Quang, thời gian không lâu mấy nhưng trong mấy ngày đó cũng không dạy Lạc Lạc được.
Nàng lấy Thiên Lôi Trảm ra đưa cho Lạc Lạc, kiếm quyết này là nàng làm ra, mỗi thuộc tính nguyên khí nàng đều làm một quyển để rèn luyện cho Đông Lăng cùng Lạc Lạc.
" Kiếm quyết này ngươi từ từ mà học, gần đây có chút chuyện, sợ là không thể tới, ngươi đừng lười biếng, khi nào xong việc ta sẽ đến kiểm tra. "
Lạc Lạc nghe xong sắc mặt liền xụ xuống
" Sư phụ, người muốn đi đâu? "
" Có chút chuyện quan trọng nhất định phải giải quyết. "
Lạc Lạc đảo cặp mắt, thấp giọng nói
" Sư phụ, người nhất định phải mau trở lại. "
" Không thành vấn đề. "
Sau khi chỉ điểm cho Lạc Lạc vài chỗ rồi cũng đến lúc nàng trở về, trước khi rời đi, Hoàng Bắc Nguyệt nói với Lạc Lạc
" Lạc Lạc, ngươi nhất định phải kiên cường mới không bị người khác ức hϊếp, vì chỉ khi cường đại, kẻ nào cũng không tổn thương ngươi được! "
Lạc Lạc kinh ngạc nghe, rồi kiên định gật đầu
" Ta hiểu sư phụ, ta nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ! Người yên tâm. "
Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu cười, rồi rời đi.
Ngồi trên lưng Băng Linh Huyễn Điễu bay về phủ, lúc này Yểm mới chợt lên tiếng
" Hoàng Bắc Nguyệt, ta có cảm giác thực lực của ngươi không đơn giản khi ta cảm nhận được, với lại ta cảm giác như ngươi có thể biết trước mọi chuyện vậy. "
Hoàng Bắc Nguyệt cũng không bất ngờ, chỉ bình tĩnh nói
" Ngươi cảm giác vậy sao? "
Yểm chắc chắn gật đầu
" Đúng vậy. "
" Ta là người nắm giữ Vạn Thú Vô Cương, thực lực nhất định sẽ tăng rất nhanh, không giống người thường. Còn cái mà biết trước sự việc là do ngươi suy nghĩ nhiều quá thôi, mà cũng đúng, lão già như ngươi đầu óc đơn nhiên không tỉnh táo nữa. "
Mở miệng hỏi là đã châm chọc, Yểm liền lớn tiếng phản bác
" Ta mà già gì chứ, đợi đến khi ngươi nhìn thấy dung mạo thật sự của ta thì đừng có mà yêu ta đấy. "
" Hừ, lão quái vật như ngươi ai thèm yêu. "
Hoàng Bắc Nguyệt cũng không thèm nói chuyện với Yểm nữa mà phong bế Hắc Thuỷ Cấm Lao, cắt liên lạc với Yểm.
Nàng đang nghĩ có nên tìm cách nào đó để dẹp trừ hết ma tính của Yểm, dù gì hắn cũng là thần thú đầu tiên khi thiên địa mới sơ khai, hắn kiêu ngạo như vậy không nên cả đời đều bị phong ấn với có ma tính trong người.
Nhưng trừ cách là phong ấn với chính Yểm chính tay tự sát ra thì không còn cách nào cả. Giữ lão già này rồi suốt ngày nghe lão lảm nhảm nàng cũng đau đầu lắm a.
Nếu không chỉ còn cách hắn tự sát hoặc mãi mãi bị phong ấn. Chứ mà thả lão đầu này ra thì hắn sẽ hủy cả đại lục Tạp Nhĩ Tháp này mất.