Hoàng Bắc Nguyệt cưỡi Băng Linh Huyễn Điễu về phủ, chặt đứt liên lạc với Vạn Thú Vô Cương, màu tóc của nàng liền trở về như cũ. Vào Lưu Vân Các, nàng thấy Đông Lăng đã tỉnh dậy đi đi lại lại chắc chờ nàng về.
Thấy nàng trở về, Đông Lăng liền chạy ra ôm lấy nàng.
" Tiểu thư, người đi đâu từ sáng vậy, làm Đông Lăng lo cho người lắm đâu. "
Hoàng Bắc Nguyệt cười nhẹ, nha đầu này lo lắng cho nàng như vậy làm nàng rất vui. Trước kia khi là Đông Nhi, nàng cứ mở miệng cái là đòi gϊếŧ nàng. Xem ra đc quay ngược thời gian trở về cũng tốt.
Nàng lại bàn ngồi, rót một chén trà uống rồi nhìn Đông Lăng
" Đông Lăng em có muốn học võ ko? "
" Có, Đông Lăng muốn học võ để còn bảo vệ tiểu thư."
Xem ra nha đầu này vẫn còn nghĩ nàng còn nhỏ đây mà.....
" Vậy ta hướng dẫn em vài chiêu bảo vệ bản thân trước nhé"
Hoàng Bắc Nguyệt đứng dậy, hướng dẫn Đông Lăng tập võ. Các chiêu của nàng đều là của thời hiện đại nên đối với Đông Lăng rất lạ lẫm. Cả nữa ngày kế tiếp nàng dạy Đông Lăng võ, nha đầu này rất thông minh nên tiếp thu rất nhanh.
Đến tối, khi Hoàng Bắc Nguyệt đang nghĩ ngơi thì Đông Lăng đẩy cửa đi vào, nàng bảo lão gia triệu tập gấp mọi người vào sảnh chính. Hoàng Bắc Nguyệt chán nản, lại vụ từ hôn. Vụ này làm tốn ko ít thời gian của nàng đâu. Hoàng Bắc Nguyệt đứng dậy, tùy tiện khoác chiếc áo trắng rồi cùng Đông Lăng ra ngoài.
Con đường của phủ trưởng công chúa nàng đang còn nhớ rất rõ. Gần đến nơi lại nghe thấy đủ lời về nàng của thủ hạ Tiêu Trọng Kì. Hoàng Bắc Nguyệt chắn ghét ko thèm để ý bọn họ mà đi thẳng vào sảnh chính, mặc kệ cho bọn họ trêu trọc. Hừ, sớm muộn gì có ngươi cũng chết hết thôi.
Nàng đi đến cửa thì Chu quản gia tức giận bảo nàng làm mất hết thể diện của Tiêu Gia. Ông ta đang muốn lại đẩy nàng thì Hoàng Bắc Nguyệt đã nhanh nhẹn tránh đi chỗ khác làm ông ta ngã lăn mấy vòng xuống bậc thang. Đông Lăng nhìn không nhịn đc cười, rồi cùng Hoàng Bắc Nguyệt bước vào tiền sảnh.
Vào sảnh chính, tất nhiên là Tiêu Viễn Trình và An Quốc Công cao cao tại thượng mà ngồi. Hai bên là Tuyết di nương, Cầm di nương, Tiêu Linh, Tiêu Vận, Tiết Triệt,.... Toàn người quen cũ. Sớm muộn gì nàng cũng tiễn từng người một xuống địa ngục.
Thấy nàng vào, ai cũng lộ ra ánh mặt chán ghét nhưng Hoàng Bắc Nguyệt chẳng để ý mà lại chỗ ngồi.
" Đây là nữ nhi Hoàng Bắc Nguyệt, thật ko có quy củ, thất lễ với quốc công rồi "
Tiêu Viễn Trình đơn nhiên cũng muốn Hoàng Bắc Nguyệt ly hôn với Tiết Triệt. Hắn thấy Tiêu Vận còn xứng đáng hơn.
Còn Tiết Triệt thì hết liếc Hoàng Bắc Nguyệt rồi liếc đến Tiêu Vận. Không ngờ mấy năm ko gặp mà Hoàng Bắc Nguyệt lại đẹp như vậy nhưng tiếc lại là một phế vật. Người như Tiêu Vận thú vị hơn nhiều.
Hoàng Bắc Nguyệt đơn nhiên biết hắn đang nghĩ gì. Nàng đi thẳng lên trước mặt An Quốc Công, lấy tờ thư đập lên bàn
" Bổn quận chúa thấy Tiết Triệt ko xứng với ta nên ta muốn từ hôn Tiết Triệt! "
Mọi người thấy nàng hành động vậy vội đứng lên. Tiêu Viễn Trình tức giận chỉ tay vô mặt nàng
" Ngươi nói lung tung cái gì vậy, dám vô lễ với khách quý!"
" Không ngờ Tiêu Gia lại có nữ nhi như thế này thật làm người ta mở rộng tầm mắt "
Lão già An Quốc Công tức giận đến nỗi run cả người. Vốn dĩ sang đây để từ hôn với phế vật này và tìm mối hôn sự mới nhưng ai ngờ lại bị nhục nhã như vậy.
" Bắc Nguyệt quận chúa, nỗi nhục này ta nhớ kĩ "
Tiết Triệt tức đến mặt đều đỏ ửng, hắn vậy mà bị một phế vật từ hôn!
Hoàng Bắc Nguyệt ko để ý mà quay người đi. Thấy nàng ngang ngược vậy Tiêu Viên Trình ra lệnh
" Người đâu, lôi đứa ko bhiết trời cao đất rộang này ra đánh 100 roi cho ta! "
Theo lời hắn, 3 tên hộ vô lao đến muốn bắt nàng và Đông Lăng. Đông Lăng liền giơ thủ mà mới học đc chiều nay ra bảo vệ Hoàng Bắc Nguyệt nhưng mắt Hoàng Bắc Nguyệt chợt hiện ra tia sát ý, nguyên khí phong bỗng tụ tập thành lốc xoáy nhỏ trên tay nàng. Thấy vậy, là một triệu hoán sư như Tiêu Vận và Tiết Triệt ko khỏi bàng hoàng. Phế vật này cư nhiên là thuộc tính phong! Phải nói người có phong thuộc tính cực khó vì loại nguyên khí này rất khó mà ngưng tụ. Vậy mà Hoàng Bắc Nguyệt là phong thuộc tính , phải nói phong nguyên khí chữa thương rất tốt và nếu mạnh thì sẽ tạo ra sát thương rất cao. Chẳng lẽ phế vật này là một triệu hoán sư?. Trong lúc đó, Hoàng Bắc Nguyệt phóng nguyên khí về phía ba tên đang đến thì lập tức bọn chúng bị bay ngược lại đập vào tường rồi tắt thở. Những người thấy cảnh này đều hét toáng lên.
Tiêu Vận run run chỉ tay vào Hoàng Bắc Nguyệt
" Hoàng Bắc Nguyệt ngươi cư nhiên dám gϊếŧ người!
" Thì sao? Dù gì bọn chúng cũng chỉ là thủ vệ trong phủ, chết vài người thì có sao. Ta nói cho ngươi biết KHÔNG CÓ GÌ LÀ TA KHÔNG DÁM LÀM! "
Hoàng Bắc Nguyệt hùng hổ tuyên bố rồi xoay người cùng Đông Lăng rời đi.
Mọi người vẫn chưa hoàn hồn lại, vị quận chúa này hôm nay cứ như từ Tu La địa ngục bước lên vậy. Tiêu Viễn Trình và lão gia béo thấy cảnh vừa rồi ko khỏi lắp bắp, hình như bọn họ vừa thấy nha đầu này sử dụng nguyên khí. Hai người vội nhìn về phía Tiêu Vận để xác minh thì thấy nàng ta đang đứng ngây ra đó mặt tái bệch. Ko cần giải thích bọn họ cũng biết, Hoàng Bắc Nguyệt kia cư nhiên là triệu hoán sư..