Gặp lại là vào ngày quốc khánh, tháng 10, trong buổi văn nghệ ở đại học C, Tiếu Dương và Phan Yến Ny chủ trì trên sân khấu. Nam trên người một bộ âu phục tây đen, càng tôn dáng người cao ngất và gương mặt anh tuấn. Nữ mặc váy dài hồng nhạt, dáng điệu lay động, không hổ là hoa khôi khoa tài chính.
Khương Hiểu Nhiên ngồi dưới khán đài mỉm cười nhìn lên sân khẩu, đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ, cảnh đẹp làm lòng người cảm thấy vui mừng.
“Hiểu Nhiên, có chuyện cực lớn, đại tài tử danh tiếng trường ta đã có chủ.” Lưu Sảng bên cạnh vẻ mặt hưng phấn.
Tâm tư Khương Hiểu Nhiên bỗng dưng căng thẳng, nhẹ giọng nói, “Ai may mắn như vậy?”.
“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.” Lưu Sảng chỉ lên bóng hồng trên sân khấu.
Trên sân khấu người đến người đi, ca hát, khiêu vũ, diễn kịch từng tiết mục lần lượt đến. Nhưng một chút cô cũng không để ý, chỉ chăm chú nhìn vào hình ảnh Tiếu Dương và Phan Yến Ny, hai người cười nói nhìn nhau, anh nói tôi theo, hợp ý vô cùng.
Sau khi chương trình kết thúc, hai người mới ra khỏi cửa hội trường, đã nghe thấy Tô Tuấn gọi: “Sảng, ăn khuya đi!”.
Lưu Sảng kéo tay cô: “Hiểu Nhiên, cùng đi đi.”.
Cô nghĩ đi, lại thành bóng đèn, vừa định cự tuyệt.
Bên tai truyền đến tiếng nói lạnh lẽo: “Bạn học Hiểu Nhiên nhất định muốn đến thư viện ôn bài, cô ấy nào có thời gian.”.
Cô quay đầu nhìn chằm chằm Tiếu Dương, đầu nâng cao: “Hôm nay là ngày lễ quốc khánh, nhân dân cả nước đều nghỉ ngơi, tại sao tôi lại muốn đi đọc sách?”.
Phan Yến Ny nũng nịu nói tiếp: “Tiếu Dương, hôm nay anh mời bạn bè, đừng nhỏ mọn như vậy.”.
Tiếu Dương hai tay đút túi quần, quay đầu nhìn cô nàng, “Được rồi, tiểu thư, hôm nay mời em ăn uống no đủ, đủ rồi có thể
đi!”.
Phan Yến Ny tràn đầy hoa xuân, đưa mắt ẩn tình nhìn anh.
Tiếu Dương cũng mỉm cười.
Khương Hiểu Nhiên đứng đó, tiến thoái lưỡng nan. Hóa ra là anh mời, cô cũng không thấy lạ. Có điều bây giờ nói không đi, thật là tìm không ra lý do thích hợp từ chối.
Giật mình, Lưu Sảng kéo cô đi lên phía trước.
Cả đoàn người đi taxi vào nhà hàng nổi tiếng món cay Tứ Xuyên, lễ tân phục vụ lịch sự hỏi: “Xin hỏi, các vị đặt bàn chưa?”.
“Chúng tôi đặt bàn rồi.” Tô Tuấn đáp.
Lên tầng hai, phục vụ nhanh chóng đưa họ vào phòng đã đặt – Thiên Thượng Nhân Gian. Phòng rất lớn, bàn
ăn thủy tinh đặt gần cửa sổ, ở giữa còn có tivi, một bộ sô pha.
Tiếu Dương, Phan Yến Ny, Tô Tuấn, Lưu Sảng, Khương Hiểu Nhiên theo thứ tự ngồi xong. Hiểu Nhiên nhìn Tiếu Dương ngồi bên cạnh không được tự nhiên.
Phục vụ bưng đồ ăn cay lên, cá phiến luộc, canh sò, thịt dê tái, gà hầm, đậu sốt. Khương Hiểu Nhiên nhìn quanh, gia vị nhiều nhưng cô luôn ăn được cay, hôm nay tất cả đồ ăn đều hợp với khẩu vị cô.
“Có việc gì vui khiến tài tử của trường chúng ta mời ăn thế này?” Lưu Sảng hì hì cười hỏi.
Tô Tuấn hâm mộ nói: “Tên tiểu tử này, thật là có tài phát mệnh, tháng tám, dùng tiền sinh hoạt một vạn đồng chơi cổ phiếu, tháng chín đã biến thàng bốn vạn. Mời chúng ta một chút, còn không phải quá nhỏ bé sao?”.
Hiện giờ là năm 1994, tiền sinh hoạt hàng năm của Khương Hiểu Nhiên là ba ngàn đồng. Cô thầm tính toán, số tiền đó tương đương với chi phí làm mười năm của cô.
Ông trời quả thực không công bằng, dù cho gia cảnh tốt, học tập giỏi giang như vậy, cũng có thể không tính, nhưng ngay cả việc tùy tiện mua cái cổ phiếu cũng trúng, còn có công bằng không?
Không chú ý nên bị sặc cay, cô cúi đầu ho.
“Làm sao vậy?” Lưu Sảng đang muốn tìm cốc nước ấm cho cô.
Tiếu Dương đứng dậy, ngay lập tức rót nước vào cốc thủy tinh. Anh đưa cốc cho Hiểu Nhiên, trách cứ nói: “Không có người cướp, gấp gáp gì?”. Ngữ khí nói ra thâm mật ngoài ý muốn.
Lưu Sảng ngây người, anh ta vừa nói ra hai ba câu là thế nào nha. Lại liếc sang Phan Yến Ny ngồi đối diện, cô nàng cũng thẳng tắp nhìn chằm chằm Hiểu Nhiên, trên mặt cho thấy điều khó coi.
Tô Tuấn nhanh mồm nhanh miệng nói: “Phan Yến Ny, hôm nay em và Tiếu Dương làm MC phối hợp ăn ý vô cùng, ngay cả chủ tịch CLB văn nghệ lão Chương vốn khó tính cũng ca ngợi không ngừng.”.
Sắc mặt Phan Yến Ny dần dần trở lại bình thường, giọng điệu dịu dàng: “Nói thực là Tiếu Dương phản ứng rất nhanh, đoạn giữa em có quên từ, anh ấy đã nhanh chóng nói chèn, nếu không thì như kẻ ngốc đứng đó.”.
“Tô Tuấn, nói cậu có tài ăn nói quả không sai, chương trình tết nguyên đán tới cho cậu chủ trì.” Tiếu Dương thuận miệng nói.
“Ca, tớ đây sợ bị đám kẻ sùng bái cậu đánh chết.”
Kẻ sùng bái, chính là phần đông nữ sinh trong trường hâm mộ Tiếu Dương, gọi chung là kẻ sùng bái, xưng là fan.
Lưu Sảng bật cười, “Lại nói, khoa kế toán chúng ta có một kẻ sùng bái, không biết nghe đâu Hiểu Nhiên và Tiếu Dương là đồng hương, mấy ngày trước còn bám lấy Hiểu Nhiên hỏi thăm địa chỉ và điện thoại nhà họ Tiếu.”.
“Cô ta tìm đúng người rồi, tất cả mọi thứ Khương Hiểu Nhiên đều biết.” Tiếu Dương ngữ điệu bình thường.
Khương Hiểu Nhiên trừng to mắt, Tiếu Dương, anh không phải hại tôi sao? Ngồi bên cạnh bạn gái như hoa như ngọc, tội gì lại mở miệng nói điều mờ ám với tôi.
Tô Tuấn cười ha ha, trong lòng nổi lên vẻ đen tối, từ đầu nghĩ cậu ta có ý với Phan Yến Ny, nhưng lời nói và hành động tối nay, đã thấy rõ cậu ta quan tâm đến Hiểu Nhiên, chẳng lẽ cậu ta không sợ ý trung nhân của mình bị gặp mặt quấy rối sao, đúng thực là nghĩ mãi không hiểu.
Ánh mắt Phan Yến Ny sâu kín, lại mang vẻ tươi cười: “Hai người là đồng hương, tất cả Hiểu Nhiên đều biết a.”.
Khương Hiểu Nhiên vội vàng làm sáng tỏ: “Tôi cũng mới nghe anh ấy đề cập, đáng tiếc chưa bao giờ đi qua.”.
Ánh mắt Phan Yến Ny lóe lên bất ngờ, cười càng ngọt ngào
Lưu Sảng nói tiếp: “Các cậu đến nói chuyện phiếm hay là ăn cơm đấy, một bàn toàn đồ ăn ngon, vậy mà vẫn còn hơn nửa.”.
Mọi người vùi đầu vào ăn Tô Tuấn không chịu nổi lẻ loi, xen kẽ kể vài chuyện cười, chọc cho mọi người cười ha ha. Khi mọi người ăn xong, đã gần mười một giờ.
“Nguy rồi, trường khóa cửa, không vào được.” Lưu Sảng kinh động kêu to.
“Không có gì, anh đã có nơi tốt.” Tô Tuấn định liệu trước nói.
Tài xế taxi lái xe đến trước tòa nhà lớn liền dừng lại. Đi vào đại sảnh, Khương Hiểu Nhiên nghĩ mình sống ở mấy căn nhà cũ đã lâu, trong lòng hiểu được cái gì gọi là cách biệt một trời.
Mở cửa căn hộ, Tiếu Dương nhàn nhã ngồi lên sô pha, tiện tay lấy tờ tạp chí.
Khương Hiểu Nhiên tò mò quan sát bốn phía, trang hoàng tinh tế, đầy đủ mọi thứ, có vẻ như tiêu phí rất xa xỉ.
Tô Tuấn mở miệng nói: “Tổng cộng có ba phòng, Hiểu Nhiên và Yến Ny một phòng, anh và Tiếu Dương một phòng, Lưu Sảng một phòng”.
Khương Hiểu Nhiên nghi hoặc nhìn về phía Lưu Sảng, chỉ thấy cô nàng lộ vẻ mặt đỏ ửng.
Ban đêm, cô vẫn thường dễ ngủ, nhưng giờ lần đầu mất ngủ. Nhìn Phan Yến Ny bên cạnh ngủ say, cô xoay người rời giường, lặng lẽ đẩy cửa phòng.
Đi đến phòng Tiếu Dương, cô dừng lại một chút, đang muốn hướng đến phòng khách. Cửa phòng thình lình mở ra, một bàn tay nóng bỏng nắm lấy tay cô, túm vào trong phòng.
“A!”
“Em không sợ đánh thức mọi người hay sao mà kêu lớn vậy.” Tiếu Dương lấy tay che miệng cô lại.
Khương Hiểu Nhiên mặt thoáng đỏ bừng, ánh mắt nhìn quanh, thấy trong phòng chỉ có một mình anh, mới hung hăng trừng mắt.
Tiếu Dương buông lỏng tay ra.
“Đừng trêu tôi, nếu bị Phan Yến Ny thấy sẽ không tốt lắm đâu.”
“A, có gì không tốt, em thử nói xem.” Tiếu Dương nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Khương Hiểu Nhiên không nói gì, người này sao da mặt lại dày như vậy, có hậu quả gì anh ta không phải còn rõ hơn, sao lại còn ra vẻ hỏi cô.
Tiếu Dương dường như không để ý im lặng của cô, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, ánh mắt nhìn sáng ngời: “Hiểu Nhiên, em quan tâm đến Phan Yến Ny sao?”.
Khương Hiểu Nhiên hùng hồn hồi phục: “Tôi sao lại quan tâm đến cô ấy?”.
“Vậy em quan tâm đến anh sao?”
Nhìn ánh mắt anh nóng bỏng, Khương Hiểu Nhiên tựa như không mở miệng được. Nói không quan tâm, thì chính là lừa mình dối người. Nói có quan tâm, cô còn không có chuẩn bị tinh thần đủ.
Nhận thấy sự do dự của cô, Tiếu Dương dựa người qua, đôi môi cơ hồ dán liền với tai cô: “Em không trả lời, anh coi như em thừa nhận.”.
Hơi thở ấm áp không ngờ cùng hương vị nam tính của đàn ông, khẽ vờn hai gò má Hiểu Nhiên, nhè nhẹ tiến đến mũi cô, tim cô chợt thấy căng thẳng.
Tiếu Dương chậm rãi rời mặt, làm như vô tình, môi nhẹ nhàng chạm vào mặt cô.
Hai bên má của cô như bị lửa đốt, nóng rực lên, nhiệt khí lan tràn tới cổ.
Tiếu Dương đặt tay từ môi dọc đến mí mắt, chóp mũi, cuối cùng dừng lại ở cánh môi đỏ bừng, nhẹ nhàng ấm áp, chỉ trong nháy mắt đã rời đi.
Tim Khương Hiểu Nhiên không ngừng nhảy múa, môi tựa hồ còn lưu lại hơi thở của anh.
“Hiểu Nhiên, làm bạn gái anh.” Anh giọng nói trầm thấp.
Khương Hiểu Nhiên còn hoảng hốt, ánh mắt trôi dạt, suy nghĩ hỗn loạn.
“Em không lên tiếng, anh coi như đã đồng ý.” Anh nhanh chóng nói.
“Hả? Đồng ý cái gì?” Khương Hiểu Nhiên lấy lại tinh thần thanh minh.
Tiếu Dương ai oán nhìn cô: “Em đồng ý làm bạn gái anh, sao đã quên rồi.”.
Khương Hiểu Nhiên bị anh nhìn tìm hoảng loạn, lời từ chối không dám xuất ra. Trái tim như có điều kì lạ, mình đồng ý cái gì, sao toàn là anh ta nói vậy?
Tiếu Dương thấy cô cam chịu, tâm tình tốt hẳn, ôm nửa người cô ngồi lên sô pha.
Anh cũng không nói, nhìn ngang dọc, tinh tế đánh giá cô. Hiểu Nhiên bị nhìn khiến mặt ửng đỏ, lắp bắp hỏi: “Sao, Tiếu Dương?”.
Tiếu Dương nâng cao tay lên trán cô dừng lại bên tai, ngón tay mềm nhẹ khẽ vuốt đôi mi thang tú của cô, lẩm bẩm nói: “Hiểu Hiểu, sau này anh gọi em là Hiểu Hiểu. Độc nhất vô nhị Hiểu Hiểu.”.
Hiểu Nhiên nghe âm thanh Hiểu Hiểu, trong lòng hóa thành bể nước, sóng mắt mê ly, đã quên ở nơi nào. Tiếu Dương cằm tựa trán cô, đôi tay vòng quanh làn tóc mượt.
Nửa đêm, Khương Hiểu Nhiên lặng lẽ về phòng. Thật bất ngờ, đèn trong phòng sáng trưng. Phan Yến Ny ngồi trên mép giường, ánh mắt tà khí nhìn chằm chằm cô, miệng châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Nhìn không ra cô đấy, thật là làm bộ.”.
Khương Hiểu Nhiên nhìn lại cô nàng: “Tôi xin lỗi, tình cảm không thể dùng lý trí để khống chế được.”.
Phan Yến Ny tức giận sắc mặt đến trắng bệch: “Cô đừng đắc ý quá sớm, chưa đến cuối cùng, ai là người thắng ai là người thua còn chưa biết.”.
Khương Hiểu Nhiên chớp mắt vô tội, dường như nói thật, không phải tất cả mọi người đều vui mừng.
Sau nửa đêm, hai người không ai ngủ được.
Ngày hôm sau, Khương Hiểu Nhiên mang đôi mắt gấu mèo đi vào phòng khách.
“Làm sao vậy, Hiểu Nhiên, tối hôm qua không quen giường à?” Lưu Sảng ngồi ở bàn ăn chào đón.
Cô mơ hồ gật đầu, bước đến ngồi xuống. Cầm một ly sữa đậu nành nóng vào tay, cô tùy tay ủ ấm, nhanh uống xuống bụng. Uống xong mới phát hiện Tiếu Dương đã ngồi bên cạnh cô.
“Ăn nhiều một chút.” Tiếu Dương gắp há cảo bỏ vào bát cô.
Cô nhìn bốn phía: “Phan Yến Ny đâu?”.
“Nói là có việc, sáng sớm đã đi rồi.”
Tô Tuấn chăm chú nhìn hai người, “Ca, tìm xong chị dâu, cũng không nói cho đệ đệ một tiếng.”.
Tiếu Dương hiểu ý nhìn anh ta: “Bây giờ biết cũng không muộn.”.
Khương Hiểu Nhiên hoàn toàn bất động, từ lúc chào đời đến nay, lần đầu tiên có người gọi cô là chị dâu.