Edit: Hạ Vy
Cậu vừa dứt lời, hai người còn lại ngây cả người.
Lâu Khải rút tay về, nhưng Nguyên Húc nắm rất chặt, hắn không rút về được, chỉ nhíu mày, “Buông tay.”
“Không buông.” Giọng điệu của Nguyên Húc kiên định, gục mày xuống, “Buông anh ra chắc chắn anh sẽ đi.”
Lục Bách nhìn hai người bọn họ, tựa như tự hỏi rốt cuộc bọn họ có quen nhau không.
Mặc dù anh ở nước ngoài xa xôi, nhưng vẫn liên lạc trong nước, cũng vì vậy nghe nói đến Lâu Khải, biết tính tình của đối phương. Nếu không quen biết hoặc có quan hệ không tốt, thì sau khi bị bất cứ người nào làm ra hành động này, Lâu Khải cũng không nên phản ứng bình tĩnh như hiện tại.
“Cậu lại đang đánh chủ ý quỷ quái gì?” Lâu Khải không chịu nổi hành động đáng thương của cậu, lấy tay chọc vào trán Nguyên Húc, “Bây giờ không sợ bị phát hiện?”
“Anh hiểu lầm chuyện lớn như vậy, hơi đâu quản nhiều thế.” Nguyên Húc thở dài, “Không giải thích rõ ràng, anh lại âm thầm tức giận.”
Lâu Khải lạnh mặt xuống, “Tôi không có âm thầm tức giận.”
Nói xong, dường nhiên cảm thấy phản bác này quá mức ấu trĩ, hắn hơi mím môi, nhìn Lục Bách, “Các cậu ở đây làm gì?”
“Anh Lục mới về nước, hai nhà bọn em cùng nhau ăn cơm, đón gió tẩy trần anh Lục.” Nguyên Húc nhấn mạnh chữ “Hai nhà”.
Lâu Khải chăm chú nhìn cậu.
Nguyên Húc vô tội nhìn lại.
Lúc bọn họ nói chuyện tay vẫn nắm, Lục Bách bên cạnh nhìn một lúc lâu, mới nhận ra hai người chắc chắn quen nhau, hơn nữa quan hệ cũng không đơn giản.
Lục Bách không muốn lội vào bãi nước đυ.c này, lùi về sau một bước, “Không có việc gì thì tôi đi trước.”
“A.” Nguyên Húc phản ứng lại, ra hiệu Yeah với anh, “Anh Lục, bây giờ anh phải giúp tôi giữ hai bí mật lớn này nha!”
Ánh mắt của Lục Bách đảo qua người cậu, không có trả lời, xoay người rời đi.
Nguyên Húc nhìn anh trở lại phòng, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh lạnh lẽo, “Người đã đi xa.”
“Em chỉ muốn nhìn xem có ai ra ngoài hay không.” Nguyên Húc nhanh chóng thu hồi ánh mắt, đánh giá Lâu Khải một chút, cong môi, “Sao anh đến nhà hàng này ăn cơm một mình, đầu bếp trong nhà làm không ngon ư?”
“Hay nói là ——” Cậu cố ý kéo dài giọng, “Anh cố ý tới tìm em?”
Thần sắc Lâu Khải cứng đờ.
“Không ngờ anh dính người vậy đó.” Nguyên Húc dùng giọng điệu kinh ngạc cảm thán.
“Ngậm miệng.” Lâu Khải thẹn quá hoá giận nhéo gò mái mềm mại của cậu, “Tôi không phải tới tìm cậu.”
Nếu hắn không nhéo mặt, có lẽ Nguyên Húc sẽ tin lời này, dù sao bạn trai không thể trêu chọc, nếu bị chọc cho tức giận thì phải dỗ rất phiền toái, cho nên Nguyên Húc thiện ý dời chủ đề.
“Mặc dù ngoài mặt là đón gió tẩy trần, nhưng em cảm thấy nhà họ Lục muốn cọ quan hệ với anh.” Nguyên Húc húc bờ vai hắn, “Từ khi hợp tác với anh, rất nhiều người bắt đầu lấy lòng Nguyên gia, anh nói sao bọn họ không trực tiếp tìm anh đi?”
“Bọn họ không dám.” Lâu Khải hừ lạnh một tiếng.
“Lấy lòng cũng không dám.” Nguyên Húc lắc đầu, “Lá gan của người bây giờ đều nhỏ.”
Nói xong, cậu lại bị Lâu Khải chọc trán, người đàn ông lạnh lùng hỏi cậu, “Cậu cảm thấy tôi là mãnh thú hồng thú nào đó ư?”
“Em đương nhiên không dám cảm thấy.” Nguyên Húc cười tủm tỉm, “Nhưng anh ở trong mắt người khác không khác là mấy, nhân viên sáng nay tìm anh báo cáo công việc, cảm giác anh mới hơi hung một chút thôi, gã đã tông cửa ra ngoài.”
Lâu Khải giễu cợt, “Là lỗi của ai?”
Còn không phải vì Nguyên Húc ngồi trên đùi hắn bị nhân viên bắt gặp.
Nguyên Húc tự biết, chột dạ nhỏ giọng lẩm bẩm, “Dù sao không phải em.”
Nói thêm vài câu, cửa phòng đột nhiên mở ra. Nguyên Húc đứng ở vị trí có tầm mắt tốt nhất, nhận thấy đầu tiên, vèo một cái thu tay lại, biểu cảm trên mặt điều chỉnh tương ứng.
Lúc Nguyên Miện đi ra đã thấy Nguyên Húc khách khí nói chuyện với Lâu Khải.
Y không ngờ Lâu Khải sẽ ở đây, ngẩn ra một cái, lo lắng Nguyên Húc nói sai chọc tức đối phương, vội vàng đi nhanh qua.
Lúc gần đến, y nghe Nguyên Húc nói, “Bọn tôi đang ăn cơm ở đây, Lâu Đổng có muốn vào ngồi chung không?”
Ngay sau đó, Nguyên Húc nhìn y, cuời cười vẫy tay với y, “Anh!”
Nguyên Miện giống như vô tình đặt tay lên vai Nguyên Húc, ôm kéo cậu ra sau, cười nói, “Không ngờ gặp Lâu Đổng ở đây, ngài ăn chưa, có muốn tới chỗ chúng tôi không.”
“Không cần.” Lâu Khải thấy sắc mặt Nguyên Húc thay đổi đã biết người của Nguyên gia tới. Mặc dù người lúc trước không cho Nguyên Húc nói ra quan hệ của bọn họ là hắn, nhưng người hôm nay cảm thấy khó chịu cũng lại là hắn, hắn nâng khoé môi, “Lần đầu tiên gặp mặt lệnh đệ, cảm thấy rất hoạt bát đáng thương yêu.”
Nguyên Miện cứ cảm thấy hắn cười như không cười, không biết rốt cuộc Nguyên Húc có nói gì đó chọc hắn không, chỉ có thể uyển chuyển đáp, “Nó còn nhỏ, không hiểu chuyện, nếu có nói gì mạo phạm Lâu Đổng, tôi ở đây đền bù thay nó.”
Nguyên Húc nghe bọn hắn nói chuyện, luôn cảm thấy mình vi diệu bị hố. Chờ khi Lâu Khải đi, cậu khẳng định sẽ bị giáo dục đừng tùy tiện lại gần nhân vật nguy hiểm.
Mặc dù là hưởng thụ tình thân, nhưng không muốn nghe anh hai của cậu lải nhải này kia.
Nguyên Húc khẽ trừng mắt Lâu Khải một cái.
Lâu Khải thành công nhận được trừng mắt phẫn nộ này, chỉ số tâm tình dâng cao, nụ cười trên khoé miệng thiệt tình vài phần.
Chờ hắn đi, Nguyên Miện không dấu vết thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Nguyên Húc vẫn luôn ngoan ngoãn đứng ở sau, “Sao em gặp được Lâu Đổng.”
“Lúc đi WC gặp.” Nguyên Húc vừa há mồm đã nói dối.
“Sau đó em bèn trò chuyện?” Nguyên Miện nhướng mày, “Người khác đều trốn hắn, sao em không sợ trời không sợ đất thế kia.”
“Sao lại trốn ảnh, thật ra em cảm thấy tất cả mọi người hận không thể đến gần thì có.” Nguyên Húc chỉ rõ.
Vừa dứt lời, đầu bị Nguyên Miện gõ một cái, “Chú Lục và bố là bạn học cao trung, mặc dù không thường liên lạc, nhưng tình cảm cũng được, em đừng nói lời này khắp nơi.”
“Đương nhiên, em không ngốc.” Nguyên Húc che đầu lẩm bầm, “Sao các anh gõ đầu em mãi thế, gõ ngu luôn rồi sao?”
Nguyên Miện nhíu mày: “Ngoại trừ anh còn ai gõ?” .
||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||
Y nhìn bộ dạng đáng yêu của em trai, trông rất dễ bị bắt nạt, dạy dỗ cậu, “Nếu có người cố ý cốc em thì em cốc lại, Nguyên gia chúng ta không thiếu chút tiền thuốc men này.”
“... Ò.” Nguyên Húc mộng bức.
Cậu cảm thấy phương pháp giáo dục của Nguyên Miện không thích hợp.
Có điều gần đây cậu lén đi hẹn hò với Lâu Khải, cứ thiếu chút bị Nguyên Miện đánh vỡ, dựa theo trình độ may mắn của cậu, điều này vô cùng không thể tưởng tượng được, chẳng lẽ may mắn đang ám chỉ cậu cái gì?
Nguyên Húc nghĩ trăm lần cũng không ra.
Nguyên Miện dẫn cậu về phòng, thừa dịp còn đi trên đường, Nguyên Húc nhỏ giọng hỏi, “Sau khi anh Lục về có nhắc em không?”
“Nói em bị chọt bụng.” Nguyên Miện quay đầu nhìn cậu chăm chú, “Chẳng lẽ không phải ư?”
“Đương nhiên đương nhiên.” Nguyên Húc lập tức bày ra mặt vô tội, “Cũng không biết ăn trúng gì, đột nhiên đau bụng.”
“Đương nhiên, bây giờ đã tốt, độ chừng không phải vấn đề lớn.” Cậu bổ sung.
Hai người về phòng, cha Lục mẹ Lục hỏi han ân cần cậu vài câu, bảo phục vụ nấu một bát cháo thanh đạm.
Lục Bách vẫn an tĩnh ngồi tại chỗ, thấy Nguyên Húc đi vào chỉ quay đầu nhìn thoáng qua, không có hứng thú quay đầu tiếp tục nhìn bàn đồ ăn.
Thật ra ăn cũng gần xong rồi, nhưng người lớn còn nói chuyện phiếm, Nguyên Húc nghe một chút đã bắt đầu hồi tưởng về quá khứ, nói chuyện thú vị của bọn họ ở cao trung.
Cậu không cảm thấy quá hứng thú, cẩn thận dịch ghế lại gần Lục Bách, thấp giọng hỏi, “Anh quen Lâu Khải ư?”
Cảm giác ban đầu Lục Bách thấy Lâu Khải như là quen biết, nhưng Lâu Khải hoàn toàn không để ý đến anh.
“Nghe nói qua thôi.” Lục Bách nói.
Anh ngược lại hỏi Nguyên Húc, “Cậu nói mất trí nhớ là thật à?”
“Suỵt, nhỏ tiếng chút, người nhà tôi còn chưa biết đó.” Nguyên Húc hạ giọng, có tật giật mình nhìn Nguyên Miện, phát hiện đối phương đã gia nhập hội nói chuyện với cha Nguyên, mới nhẹ nhàng thở ra, “Đương nhiên là thật rồi.”
“Ai đập cậu?” Lục Bách hơi híp mắt.
“Tôi không nhớ.” Nguyên Húc nói đúng sự thật, “Sau khi tỉnh lại ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Elton và Lâu Khải.”
“Elton?” Lục Bách nhíu mày, đột nhiên không nói.
Một lát sau, anh mới nói, “Lúc trước cậu vẫn luôn theo đuổi Bạch Tân Nhạc, sao đột nhiên cùng Lâu Khải...”
Bởi vì nói chuyện ở đây có khả năng bị nghe được, cho nên anh giấu câu kế tiếp đi.
Nguyên Húc hơi ngạc nhiên nhìn anh một cái, xem bộ dạng có Lục Bách, có vẻ biết nghề nghiệp thật của Elton. Có điều cậu vẫn nhớ thiết lập nhân vật của mình là một ngốc bạch trong đầu chỉ có tình yêu ngọt ngào, “Lâu Khải rất đẹp á, hơn nữa lúc tôi tỉnh lại trên giường, ánh mắt đầy tiên nhìn Lâu Khải đã biết ảnh là bạn trai của tôi, còn Bạch Tân Nhạc... tôi không nhớ rõ, nhưng Lâu Khải nói cậu ta là tấm chắn cho chúng tôi.”
Nguyên Húc cố ý nói như thế, che che giấu giấu tin tức, ngược lại khiến Lục Bách tin tưởng vững chắc vào suy đoán của mình. Dựa vào thái độ không muốn xen vào chuyện khác của đối phương, khẳng định sẽ không chủ động nói chuyện này ra.
Người xung quanh cậu biết thân phận thật sự của Elton quá ít, nếu sau này mọi chuyện an tường thì tốt, nhưng nếu có xảy ra chuyện gì mà chia tay hoặc quyết liệt, chuyện cậu bị thôi miên là một thủ đoạn vô cùng tốt để công kích, nhưng không thể để chuyện bị bại lộ từ đầu.
Tìm một người như Lục Bách, ngoài mặt có quan hệ thân mật với Nguyên gia, nhưng không muốn làm việc xấu, chỉ đứng từ xa quan sát, thích hợp nhất để bảo tồn bí mật nhỏ này, trở thành một nhân chứng hữu lực.
Nguyên Húc nói xong, cũng mặc kệ phản ứng của Lục Bách, tự mình vui vẻ húp cháo. Mặc dù cháo ở đây thanh đạm, nhưng cũng mềm mại ngon miệng, ăn không cũng không cảm thấy lạc miệng, cậu ăn đến rất vui vẻ.
Sau khi bọn họ tan tiệc, mấy người lớn uống rượu không ít, Lục Bách sau đó cũng bị kéo uống mấy ly, chỉ có Nguyên Húc nhỏ nhất tránh được một kiếp.
Sau khi tách ra trước cửa nhà hàng, Lục Bách chợt nói với cậu, “Lâu Khải không phải người đáng để phó thác.”
Dứt lời, cũng không đợi Nguyên Húc có phản ứng đã chui vào trong xe nhà, nhắm mắt dưỡng thần.
Nguyên Húc sửng sốt một chút.
“Mặt trời nhỏ, đi thôi.” Nguyên Miện đón cậu, “Bố mẹ ngồi xe khác đi rồi, em vào đi ngồi với anh.”
Trên người y còn mùi rượu chưa tan, Nguyên Húc quạt tay trước mũi, vẻ mặt ghét bỏ, “Các anh uống bao nhiêu đấy?”
“Nếu không phải anh chống đỡ thì em đã sớm bị bố kéo đến uống cùng rồi.” Nguyên Miện vươn tay xoa tóc cậu, thấp giọng hỏi, “Ôi, mặt trời nhỏ, anh thấy em và cậu nhóc Lục gia kia lặng lẽ nói chuyện một lúc, em ăn ngay nói thật, có phải coi trọng người ta rồi không?”