Edit: Mùa Thu Của Cỏ Dại
Căn hộ quỷ dị
"Anh, em muốn nhờ anh giúp một việc". Sau bữa tối, Giang Úc suy nghĩ một chút vẫn là mở miệng với Ngu Quấn, anh muốn Ngu Quấn giúp mình thuê căn hộ của bà Mary, bà Mary sau khi chết hai ngày đã bị chủ nhà sốt ruột treo biển bán ra, cảnh sát truy tìm hung thủ cũng không còn tin tức, chuyện bà Mary trong nháy mắt bị quên lãng.
Đây chính là khu ổ chuột, mạng sống chẳng có giá trị gì, khu vực hỗn loạn này thỉnh thoảng có người tử vong, cảnh sát cũng có thể nói mấy lời chính nghĩa trên mặt báo, trên thực tế không biết có làm không...
Chủ nhà hình như đang trong tình trạng khó khăn, vội vàng vì " ngôi nhà ma" kia, cho nên giá thuê so với căn phòng Giang Úc thuê còn rẻ hơn 2/3 lần, Giang Úc nhìn thấy thông tin này, vốn định vụиɠ ŧяộʍ tìm cơ hội, nếu như có thể thuê, vậy thì không cần vất vả gì, nhưng anh không thể tự mình thuê, chỉ có thể nhờ Ngu Quấn giúp đỡ.
"Được" Giang Úc còn chưa nói ra muốn hắn giúp việc gì thì Ngu Quấn đã đáp ứng.
Giang Úc ngơ ngác nhìn hắn, Ngu Quấn vừa đáp ứng vừa tới gần anh trong gang tấc, quá gần, Giang Úc cho rằng hai người sắp hôn nhau, thì Ngu Quấn ngừng lại.
"Muốn tôi giúp cậu cái gì?"
Bị hô hấp của Ngu Quấn hung nóng, Giang Úc lui ra một chút.
"Giúp tôi.... Thuê căn hộ 101, được không? "
" Được rồi, đi ngủ đi." Nói xong Ngu Quấn đi vào phòng, để lại Giang Úc với đôi má nóng bừng.
Ngu Quấn lại một lần nữa biến mất vào buổi sáng, Giang Úc ngủ cũng không ngon, sau khi trải qua hai lần trước anh mơ hồ cảm giác được Ngu Quấn "rời đi" không bình thường lắm, chăn bông vẫn còn hơi ấm còn sót lại của một người, Giang Úc mở mắt ra, nhìn thấy một chiếc chìa khóa và một tờ giấy nhắn được đặt ở nơi dễ thấy bên cạnh giường.
Tờ giấy viết: " Buổi tối lại đến tìm cậu ". Và số nhà treo trên chìa khóa đó là "101", hắn đã làm như thế nào?
Mèo đen vẫn ngoan ngoãn như trước, đôi khi ở một mình trong ổ mèo hoặc một góc nào đó, bởi vì lông màu đen, luôn làm cho người ta khó phát hiện.
Hôm nay là ngày nghỉ, nhân cơ hội này Giang Úc xuống lầu, dưới tình huống không có người đi ngang qua nhanh chóng mở cửa phòng 101, đi vào liền đóng lại một cách liền mạch.
Đồ đạc trong phòng vẫn duy trì bộ dáng bị cảnh sát lục soát, thậm chí ngay cả những dây dán lên xác định nơi thi thể được tìm thấy vẫn chưa xé ra, điều này rất thuận tiện cho Giang Úc.
Bà Mary quả nhiên là một người yêu mèo, phòng của bà khắp nơi đều có hình con mèo, ngay cả ly nước cũng có hình đầu mèo, tất cả đều cho thấy bà là một người cuồng nhiệt đối với mèo.
Giang Úc đi tới phòng ngủ của bà, trên bàn trang điểm cổ điển của bà Mary có rất nhiều đá mắt mèo, chất đầy trong một cái hộp ngăn kéo, Giang Úc rút ra, những tảng đá mắt mèo bởi vì động tác mà hơi lắc lư, quả thực giống như vô số tròng mắt chuyển động, khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Giang Úc yên lặng đóng lại, trong tủ quần áo của bà Mary có rất nhiều quần áo thịnh hành, nhưng bà ta không giàu nên toàn là quần áo rẻ tiền, Giang Úc chú ý tới một cái áo khoác chồn trắng như tuyết, nhìn qua giống như dùng nguyên liệu thật, lông thú sờ lên rất mịn màng.
Thậm chí còn khiến Giang Úc tưởng như anh đang sờ mèo, có phải là anh nghĩ nhiều?
Những kẻ mèo yêu cuồng nhiệt?
Mỗi tuần đặt thức ăn cho mèo ở cửa?
Thích thu thập những thứ về mèo?
Giang Úc có dự cảm, bà Mary chỉ sợ không đơn giản như vậy, anh đi vào phòng bếp, ở dưới tủ chỉ tìm được chút khoai tây nảy mầm, ngoài ra không tìm được bất kỳ thức ăn nào khác, bà sống rất nghèo khổ.
Và không tìm thấy thức ăn cho mèo hoặc túi thức ăn cho mèo.
Đây là chỗ kỳ quái, người nuôi mèo bình thường đều sẽ có thức ăn cho mèo dự trữ, nếu lúc ăn hết thì sao? Có thể nào có sự trùng hợp như vật?
Bà ta cách một ngày trước khi chết còn cho mèo ăn.
Còn có một khả năng, thức ăn cho mèo không phải là bà đổ vào, nếu như không phải bà ta cho ăn, như vậy người tiếp tục ở cửa nhà bà cho mèo ăn có mục đich gì? Che mắt người khác sao?
Ai là kẻ đã gϊếŧ bà ấy? Giang Úc kéo rèm cửa sổ cũ kỹ, bởi vì quá lâu không ai chạm qua đã tích tụ một tầng bụi bặm thật dày, ngoài cửa sổ nhà bà Mary có rất nhiều chậu hoa, mà trên những chậu hoa kia đều trải đầy đá cuội màu trắng.
Giang Úc đem một viên đá cuội trong tay, hướng ánh mặt trời nhìn, viên sỏi tròn màu trắng không hền trơn nhẵn, cảm giác như là hạt.
Trong lòng anh trầm xuống, bà Mary có thói quen ăn thịt mèo, bà cho mèo ăn để dụ dỗ chúng đến cửa nhà mình, lợi dụng lúc nửa đêm không có người thì ra bắt mèo, lông màu trắng bị bà dùng làm thành một bộ quần áo, xương cốt của mèo bị bà mài tròn, đặt ở trong chậu hoa, những con mắt kia cũng là...
Còn Dodge thì sao? Làm sao gã có thể ăn thịt mèo? Có liên quan gì đến bà Mary không?
Giang Úc trầm tư xoay người lại, hoảng sợ phát hiện phía sau có một người đứng, anh đột nhiên bị dọa.
Đó là bà Mary và thi thể bà Mary đã trở lại.
Đầu bà đã được khâu lại, kim chỉ uốn lượn xuyên qua da cổ, chỗ nối còn có dấu vết cháy, người khâu không nghĩ đến bà còn có quán tính, đầu bà ta bắt đầu quay cuồng trong lúc di chuyển.
Bà đi về phía Giang Úc, Giang Úc lui ra sau hai bước, trán tràn đầy mồ hôi lạnh, quả nhiên gặp phải chuyện kinh dị một lần nữa, anh vẫn không thể thích ứng được.
Cũng may nơi là lầu một, anh có thể từ cửa sổ phía sau chạy trốn
"Khanh khách..." bà ta dùng khí quản phát ra âm thanh khanh khách, bỗng nhiên nhào về phía Giang Úc!
Giang Úc sớm đã có chuẩn bị, xoay người từ cửa sổ nhảy ra ngoài, cũng không quay đầu lại chạy...
Giang Úc chạy một mạch, xa xa đã nhìn thấy Ngu Quấn đi về phía này.
"Làm sao vậy, đầu cậu đầy mồ hôi?" Ngu Quấn đi tới.
Còn có cái gì anh không tìm được, Giang Úc hít sâu một hơi.
Smith, Ken, Cessie, Dodge... ai Giang Úc cũng đều nghĩ tới, nhưng trực giác của anh lại nói cho anh biết, còn có cái gì bị anh xem nhẹ.
Bỗng nhiên hai người nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng khóc thảm thiết, là bà Smith, Giang Úc cùng Ngu Quấn nhìn nhau.
"Tôi lên xem một chút."
Hai người đi lên lầu.
"Dodge... Dodge của tôi..." Cửa nhà bà Smith mở ra, bà ôm đầu đứa con nuôi đã chết, đau lòng hét lên.
Con nuôi của bà đã chết, trên người gã toàn thân đẫm máu, máu thị hòa lẫn, như bị dã thú gặm qua, nhưng mãnh thú này ở đâu trong toà chung cư này?
Đột nhiên bà nhìn thấy bên cạnh Dodge xuất hiện một chuỗi dấu chân máu hình hoa mai, bà mở to hai mắt tìm dấu chân này, dấu chân biến mất trước cửa nhà Giang Úc.
"Tôi sẽ tìm thấy nó... Tôi sẽ tìm thấy nó... Tôi sẽ trả thù cho Dodge của tôi! "Bà Smith trong miệng lẩm bẩm, bà không biết từ chỗ nào móc ra một cái rìu, nghiêng nghiêng đi tới cửa nhà Giang Úc, bà lão bước nhanh đến, giơ rìu lêи đỉиɦ đầu, dùng sức bổ một cái!
Cánh cửa đã bị bà dùng rìu chém đứt, khí lực của bà ta kinh người, mất đi lý trí điên cuồng chém cửa, thậm chí không giống bà lão đã từng đi đường không vững kia, giống như một tên điên cuồng gϊếŧ người.
Giang Úc đuổi kịp liền nhìn thấy cảnh tượng này, cửa nhà anh đã bị người chém nát, bà Smith từ khe hở tiến vào nhà anh, thân hình bà dễ dàng chui vào, Giang Úc lại không làm được, anh nhanh chóng mở cửa.
Xung quanh không thấy bóng dáng bà, chỉ có phòng ngủ truyền đến tiếng la hét.
Giang Úc chạy tới phòng ngủ, một màn kinh hãi xảy ra, trên mặt đất bắn tung tóe máu, gần như bắn tung tóe lên mọi thứ trong phòng ngủ. Bà Smith ngoại trừ một đôi mắt đυ.c ngầu dọa người, cả người bị máu văng lên, giống như một huyết nhân, mắt bà trợn tráng đã chiếm toàn bộ đồng tử, đối diện với thi thể mèo trên mặt đất một búa lại một búa, mèo đã bị bổ nát bấy, sắp bị đập thành thịt nát, còn có chút bọt thịt bay tới chỗ.
Hình ảnh quá ghê tởm, Giang Úc nhịn không được nhíu mày.
"Bà Smith, dừng lại đi!"
Bà lão không nghe những lời Giang Úc nói, cho đến khi bà kiệt sức đánh rơi chiếc rìu xuống, tiếp theo làm ra động tác khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Bà quỳ trên mặt đất, tay cầm một cục thịt nát, trong lòng Giang Úc có dự cảm không tốt, anh vội vàng tiến lên ngăn cản.
Đã không còn kịp nữa rồi, chỉ trong nháy mắt, bà lão dữ tợn gặm xuống miếng thịt nát.
“OMG!! Chuyện gì đã xảy ra vậy?! "Cessi cũng chạy tới ngoài cửa, cô ta nhanh chóng đi tới phòng ngủ của Giang Úc, phát ra một tiếng thét chói tai.
"Bà Smith! Bà điên rồi! "Cô ta che miệng, bởi vì hành vi của bà già, buồn nôn nôn từng trận. Động tác của bà lão dừng lại một chút, nghe được thanh âm của cô ta, thân thể kịch liệt run rẩy.
"Meo!!" Nửa phút sau, bà ta phát ra tiếng mèo, mạnh mẽ nhào về phía Cessie! Lại bị Giang Úc nhấc chân đạp ngã xuống đất, Giang Úc hướng Cessie hô lên
"Mau chạy!" Sững sờ tại chỗ Cessi lúc này mới tỉnh ngộ, chạy ra ngoài cửa.
Động tác của Ngu Quấn lưu loát đặt một cái ghế lên người bà lão đang giãy dụa kịch liệt, kiềm chế động tác của bà. Giang Úc thấy thế, lập tức lấy ra một sợi dây thừng từ trong nhà, hai người hợp lực trói bà lão vào ghế, Giang Úc phát hiện bà Smith hiện tại khí lực lớn kinh người, hoàn toàn vượt ra ngoài phạm trù của một con người. Trong lúc bà giãy dụa, ghế dựa đã lung lay sắp đổ, nhìn qua sắp sụp đỗ.
Ngu Quấn trực tiếp một tay xách lưng ghế, ném cả người bà lão vào trong tủ quần áo, Giang Úc vội vàng hỗ trợ đẩy tủ quần áo tủ quần áo lại, khóa ngược trên mặt đất, nhốt bà già bên trong.
"..." Hai người ăn ý nhìn nhau, ngầm hiểu được ý của Giang Úc.
"Đi xem Cessie" Cessie dường như không chạy đâh xa, bất ngờ là Giang Úc đi ra khỏi phòng, ở nhà bà Smith nhìn thấy cô ta, lá gan của cô ta rất lớn, đang xem xét cái chết của Dodge.
Thấy Giang Úc đến, cô ta nói:
"Cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy qua vết thương kỳ quái như vậy, giống như là.... Nó giống như... Vết thương do móng vuốt sắc nhọn của con thú cào ra".
Giang Úc vì lời nói mà cô ta mà lóe lên ý nghĩ.
"Mèo?" Cessie hoảng hốt nhìn anh,
"Đúng vậy... Tin đồn kia không sai..."
Nếu như là mèo, như vậy rất nhiều logic liền hợp lý, mà vì sao hai người bọn họ đều chết, hai người này đều bị nghi ngờ là ăn thịt mèo.
Vì vậy, đây là sự trả thù của loài mèo?
" Cô biết tin đồn gì?" Ánh mắt Giang Úc nhìn Cessie, cô ta hình như biết điều gì đó.
"Nơi này vẫn luôn lưu truyền tin đồn mèo ăn thịt người" Cessie chậm rãi nói, khu ổ chuột người vô gia cư quá nhiều, mưa gió, lạnh lẽo, đói khát, đều có thể khiến người ta chết, mèo hoang ở đây cũng nhiều hơn bình thường.
Một số thi thể khi được tìm thấy, luôn luôn không thể nhận dạng được, tất cả mọi người đều nghĩ rằng đó là mèo ăn, mọi người nhanh chóng thành lập một tổ chức gϊếŧ mèo, trong một khoảng thời gian ở đây hầu như không nhìn thấy mèo.
"Vì vậy, những con chuột bắt đầu tràn ngập..." Cessie nhớ lại, khu ổ chuột vốn không được quản lý, rác chất đầy ngoài đường phố, chính là thiên đường cho bọn chuột, mọi người nhanh chóng nhận ra vấn đề này, ngừng hành động gϊếŧ mèo.
Cessie nói với Giang Úc: " Vậy mèo có ăn những xác chết đó không?" Giang Úc hỏi
"Không ai biết cả." Cessie nhìn Giang Úc, Giang Úc hiểu được, không ai quan tâm rốt cuộc có phải là mèo hay không, có lẽ mèo chỉ là vật tế thần.
Cessie không tiếp tục đề tài này, cô ta nhìn Dodge đã không còn hìnhn người, nói với Giang Úc.
"Chúng ta phải giải quyết những cái xác này."
"Không báo cảnh sát?" Giang Úc có chút kinh ngạc, Cessie tựa hồ định giấu diếm chuyện này.
"Báo cảnh sát? Giang Úc, chúng tôi không bao giờ làm việc với cảnh sát. "Cessi bình tĩnh nói ra sự thật tàn khốc, trong khu ổ chuột không ai thích cảnh sát, bởi vì nơi này tụ tập những người vô gia cư, nên rất nhiều cảnh sát từ nơi khác đến, những người đến đây đều là người vô gia cư từ nơi khác đến, tóm lại sự tồn tại của bọn họ vẫn luôn có trở ngại cho "diện mạo thành phố", có lẽ cảnh sát đang lên kế hoạch để gϊếŧ đám người này, để xây dựng một thành phố mới trên mảnh đất này.
"Cảnh sát sẽ không hỗ trợ, muốn tìm được hung thủ, tự mình đi điều tra nhanh hơn." Cessie so với Giang Úc càng phù hợp hơn với tư duy của một người chơi hơn, cô ta cầm lấy cánh tay của thi thể, ý bảo Giang Úc hỗ trợ.
Giang Úc trở về chỗ ở của mình, bà Smith đã trở nên im lặng lại, chiếc tủ bị ngã xuống cũng không phát ra động tĩnh, Giang Úc nâng tủ lên, bọn họ đem thi thể của Dodge cùng bà Smith cất cùng một chỗ, dùng dây thừng cố định cửa tủ quần áo, Giang Úc mới nói.
"Tôi muốn chắc chắn một điều." Nếu bà Mary vẫn còn trong căn hộ 101, ba người đi đến căn hộ 101, mở cửa bước vào trong ánh mắt ngạc nhiên của Cessie.
"Chờ một chút! Ý cậu là! "Thi thể của bà Mary đã trở lại?! Thật khinh khủng! Cessie thấp thỏm đi theo hai người bước vào căn hộ 101, không hiểu tại sao họ không sợ hãi chút nào.
Quả nhiên, trong căn phòng tối tăm, bóng dáng bà Mary bất động ngồi trên ghế sofa đơn.
"Chúa ơi..." Cessie cho dù có chuẩn bị tâm lý, cũng không thể tiếp nhận cảnh tượng trước mắt.
"Bà ta đã trở lại một mình?" Tại sao..." Cessie đột nhiên nhớ lại hành động điên rồ của bà Smith.
Là sự trả thù