Tổng Tài Hắc Đạo Cưng Sủng Cô Vợ Bác Sĩ

Chương 2: Làm bạn

Sáng hôm sau những tia nắng nhẹ nhàng chiếu vào con người đang ôm nhau ngủ say. Chắc thắc mắc rằng tại sao anh với cô lại ôm nhau thì phải nói tới đêm hôm qua. Lúc cả hai ngủ được một lúc, thì cô đã nằm đè lên gối quay sang ôm anh không buông. Anh thấy cô nằm như thế sẽ không thoải mái nên ôm cô nhắc nhẹ lên kéo cái gối ra. Lúc đặt nhẹ cô xuống thì cô liền rúc vào lòng anh ngủ say sưa không biết gì. Anh thấy thế cũng chỉ biết cười xong cũng ôm chặt vào lòng ngủ.

Anh dậy trước tiên cứ nằm đó ngắm cô ngủ, chưa bao giờ anh thấy ngủ ngon như hôm qua. Mùi hương hoa hồng từ người cô rất nhẹ nhàng làm anh cảm thấy dễ chịu. Chứ không phải loại mùi nồng nặc của mấy người phụ nữ cứ thấy anh là sắn lại, ưỡn a ưỡn ẹo khiến anh phát tởm mà.

Cứ cảm thấy có ai đó đang sờ mặt liền khó chịu ngọ nguậy không yên. Anh thấy cô sắp dậy giả vờ nằm xuống ngủ để xem cô sẽ làm gì.

Mở mắt ra đập vào mắt cô là gương mặt phóng đại của anh thì hốt hoảng không thôi. Rõ ràng đêm qua cô có lấy gối chặn ở giữa rồi mà sao bây giờ cô với anh lại ôm nhau, còn cái gối thì nằm lăn lóc dưới đất vậy.

Nhìn kĩ thì thấy anh rất đẹp trai nha, ôi sao càng nhìn càng đẹp vậy chứ, tại sao bây giờ cô mới nhận ra điều này nhỉ. Cô đưa tay sờ mặt anh thì thấy mịn nha, so với cô cũng không kém gì đâu. Đột nhiên anh mở mắt ra làm cô không kịp thu tay đơ hết cả người quên luôn phản ứng. Nhìn cô bây giờ trông thật buồn cười mà.

- Anh có đẹp trai không?

Cô vô thức gật đầu, nhận ra mình bị hố cảm thấy xấu hổ không thôi. Cô ngồi bật dậy chạy nhanh vào nhà tắm.

Trong phòng tắm cô không ngừng kêu gào trong đầu.

- Tại sao cô có thể mê trai như thế được chứ, ngại chết đi được.

- Bình tĩnh lại không việc gì phải xấu hổ cả.

VSCN xong cô ra bảo anh vào.

- Anh vào VSCN đi tôi chuẩn bị sẵn đồ rồi đấy.

- Được.

Cô vào bếp chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả hai xong gọi anh ra ăn.

- Ăn sáng thôi.

Anh đang nghe điện thoại nghe cô gọi chỉ vội nói với đầu bên kia tí đến đón anh.

- Ừ chờ tôi tí, tôi ra ngay.

Khi anh ra cả hai bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện

- Chúng ta làm bạn được không?

Anh đã quyết tâm theo đuổi thì sẽ bắt đầu từ những việc đơn giản như tạo mối quan hệ trước.

- Không phải anh ghét phụ nữ sao? Tự nhiên muốn tôi làm bạn anh, anh đang suy nghĩ gì đúng không??

- Đúng là tôi ghét phụ nữ thật nhưng đó là kiểu lẳиɠ ɭơ không ra gì. Còn đối với cô thì tôi là thương nhân đương nhiên biết cô tốt hay xấu và tính cách cô không như bọn họ. Nên tôi muốn làm bạn với cô.

Nghe anh nói thì cô ngẫm nghĩ một chút. Anh biết phải từ từ cho cô suy nghĩ không nên vội vàng, sẽ hỏng hết chuyện.

- Được thôi, chúng ta làm bạn. Có một người bạn như anh cũng tốt.

- Vậy gia đình em đâu? Một mình sống trong căn nhà này sao?? Bác sĩ nhiều tiền thế sao??? Tôi còn thấy mấy chiếc siêu xe nữa????

Cô trầm ngâm một lúc không nói gì khi nghe anh hỏi. Thôi thì cứ nói ra dù sao cũng sẽ điều tra ra thôi, thế lực của anh cũng không kém gì nhà cô nên chuyện điều tra rất dễ.

- Thật ra em là tiểu thư Hàn Gia, bố mẹ thì ở nhà chính còn có anh trai là Hàn Khiêm là chủ tịch Hàn thị.

Em muốn sống tự lập nên dọn ra ở riêng rất ít người biết em ở đây, chỉ có những người thân quen biết thôi đ. Còn những thứ như nhà, xe, quần áo các thứ khác là mọi người chuẩn bị cho em.

- Em là em gái Hàn Khiêm á? Nhưng nhìn cậu ta kiểu nói nhiều hay đùa cợt lại có cô em gái như em đúng là tuyệt nha. Từ trước tới giờ thấy cậu ta luôn nói về em, muốn cưng chiều em như một tên muội khống.

Nghe anh đổi xưng hô cô hơi giật mình nhưng nghĩ chắc anh coi cô là bạn nên mới nói chuyện thân thiết như vậy. Mà thôi như thế càng thích chứ sao, cô cũng nên đổi để thêm thân thiết.

- Haha, không chỉ anh ấy đâu mọi người trong gia đình từ ba mẹ cho đến mọi người xung quanh đều thế hết. Lắm lúc em cũng thấy bất lực. À mà anh biết anh Khiêm sao?

Nghe cô gọi Hàn Khiêm bằng anh Khiêm một cách nhẹ nhàng như thế anh thấy thật khó chịu. Anh cũng muốn được như thế.

- Ừ, bọn anh là bạn thân.

- Nếu là bạn thân anh ấy thì anh cũng sẽ như anh trai em vậy. Sau này mong anh chiếu cố nhé. Hihi...

Anh nhìn cô cười cũng chỉ cười theo. Thôi thì cứ từ từ làm anh trai trước sau này làm chồng cô, nếu vội quá cô mà chạy mất chắc anh chết mất.

Tý về cầu cứu mẫu hậu đại nhân giúp anh cua vợ nếu chậm trễ quá vợ bị người ta ve vãn cướp mất thì chỉ có than trời than đất. Anh chắc chắn mọi người trong gia đình sẽ thích cô.

Ăn xong cô vào phòng chuẩn bị đồ để đi làm. Lúc ra thấy một chàng trai đang nói chuyện với anh.

- Anh chuẩn bị đi chưa em cũng phải đi làm rồi.

- Bây giờ anh phải đi rồi. Tối nay 8h ở bar Night có cả anh trai em nữa, em có đi không để anh đón?

- Cũng được lâu rồi em không gặp anh ấy.

- Vậy tối nay gặp nha, em đi trước.

Nhìn cô lên xe đi xong anh cũng lên đi luôn. Thật ra có một xe đơn giản để đi làm nha.

Lên xe Trần Hạo một cánh tay đắc lực của anh nói:

- Lão đại cô gái cứu người là ai vậy?

- À cô gái là em gái của Hàn Khiêm. Thật đúng là duyên phận mà. Hôm qua lúc cô ấy thấy tôi bị thương nên cứu giúp.

Anh vừa nói vừa nhớ tới khuôn mặt dễ thương của cô mà cảm thấy rất vui. Sao cô lại xinh như thế chứ thật muốn ôm cô vào lòng.

Nhìn anh vừa cười vừa nói làm cho Trần Hạo cảm thấy lạnh hết cả người. Rõ ràng lão đại bị thương ở bụng sao bây giờ cứ cười như bị ai đó nhập vào vậy...không lẽ lão đại...không suy nghĩ nữa hỏi luôn cho đỡ mệt.

- Lão đại có phải anh thích cô gái ấy rồi không?

- Không, phải gọi là yêu mới đúng. Bây giờ cứ nghĩ đến cô ấy là tim đập loạn lên.

Nghe anh nói cậu cũng vui vì cuối cùng cũng có người sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của anh. Đúng là chuyện tốt mà tí về phải nói cho mọi người biết thôi.

Còn cô đến bệnh viện làm việc tới tận 7h mới về đến nhà. Thật là mệt mỏi mà, nhưng nằm được một lúc cô nghe tiếng chuông cửa vang lên. Không biết ai lại đến nhà cô giờ này, không phải là anh chứ ...nhưng bây giờ còn cách giờ hẹn 1 lận. Mở cửa ra đúng là anh thật.

Anh đến sớm vì quá nhớ cô, cả ngày hôm nay làm việc mà đầu cứ trên mây làm mọi người nhìn anh cũng thấy sợ, họ chưa từng thấy anh như thế.

- Anh đến sớm thế? Thôi vào nhà ngồi đi, chờ em đi tắm sửa soạn nha tại em vừa mới về.

- Ừ, em không cần vội còn nhiều thời gian, đến muộn cũng được cho tên kia chờ.

Nghe anh nói cô chỉ biết cười. Thấy sau anh còn một người nữa thì mới nhớ ra là anh chàng lúc sáng

- Anh tên gì vậy?

- Tôi là Trần Hạo là trợ lý đắc lực của lão đại.

- À chào anh nha, tôi tên Hàn Mặc Tuyết.

-Vâng.

Nhìn cô và Trần Hạo nói chuyện anh cảm thấy rất không vui , anh ghen rồi. Trần Hạo bỗng lạnh hết sống lưng, lúc nhìn ra thì thấy anh trừng mình. Cậu biết lão đang ghen nên không dám nói nữa chỉ đứng im bên cạnh.

Sao cô cảm thấy bầu không khí này nó lại đáng sợ thế nhỉ, rõ ràng đang bình thường sao lại ... Thôi kệ đi tắm cái đã.

--Hai người ngồi chờ ở ghế nha.

--Được.