Đốc Chủ Huấn Thê Hằng Ngày

Chương 23.2: Đốc chủ “Bắt gian”

Tạ tổng đốc thật sự nghe không nổi nữa, quát lớn nói: “Xuân thiếu gia có thứ tốt gì má chưa từng gặp qua, sao có thể quấn quýt si mê ngươi, không được hồ ngôn loạn ngữ.”

“Thảo dân nói những lời này là thật, Ôn Xuân Nam hắn... Hắn ghét bỏ đốc chủ là thái giám, cho nên mới...”

Hạ nhân Tạ phủ nhanh chóng tiến lên, trói tay chân Bạch Xuyên Bách, bịt kín miệng hắn, Tạ tổng đốc sợ người này lại nói ra lời bậy bạ gì, vội thỉnh tội: “Đốc chủ, hạ quan nhìn người này là điên cuồng.”

“Bản quan cũng thấy vậy." Thẩm Triệu Tuấn mắt lạnh nhìn trò khôi hài. “Việc này cứ giao cho tổng đốc đại nhân điều tra.”

Đợi sau khi Thẩm Triệu Tuấn rời đi, Tạ tổng đốc xoa xoa thái dương, quay đầu nhìn về phía Bạch Xuyên Bách quỳ gối một bên, giận dữ: “Nô của Đốc chủ, là người người dám động sao!”

Một tên ngu xuẩn!

Cuối cùng Ôn Xuân Nam vẫn không xem được hội đèn l*иg, cậu ở Tạ phủ dùng bữa tối đã bị Khiêu Vân mời lên xe ngựa.

“Ta không quay về, đốc chủ nói ta hôm nay có thể chơi đùa bên ngoài.” Ôn Xuân Nam không phục.

“Xuân thiếu gia hôm nay làm cái gì, trong lòng hiểu rõ, nếu không muốn làm đốc chủ tức giận, ngài nên ngoan ngoãn nghe lời cho thỏa đáng.” Khiêu Vân cũng không có sắc mặt tốt, vị chủ tử này thật biết gây chuyện, liếc mắt một cái đã không thấy bóng dáng, không ngờ lại đi gây chuyện.

“Ta...” Ôn Xuân Nam có chút chột dạ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu không có làm chuyện xấu gì với Bạch Xuyên Bách, dựa vào cái gì muốn phạt cậu!

Kim Châu vào nhà khuyên nhủ hồi lâu, mới đưa Ôn Xuân Nam lên xe ngựa, lại bảo Song Thụy vào trong xe hầu hạ Xuân thiếu gia.

Khiêu Vân mặt lạnh: “Nếu là ở Đốc Chủ phủ, roi chủ tử đều phải đánh nát, xem hắn còn dám ở sau lưng chủ tử thông đồng loạn.”

Kim Châu vừa mới dỗ xong Xuân thiếu gia, lại phải đi dỗ vị gia này, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Ngươi cũng đừng tức giận, ta thấy bản tính Xuân Chủ Tử không xấu, chốc nữa đốc chủ phạt hắn, ngươi cũng khuyên nhủ chút.”

“Nên đánh hắn một trận ra trò, ta thấy đốc chủ chính là đối xử quá tốt với hắn, dung túng đến hắn cậy sủng sinh kiều.”

“Nếu đánh hỏng rồi, đốc chủ đau lòng, còn không phải chúng ta gặp nạn sao.” Kim Châu trừng hắn. “Hơn nữa, sao ngươi đối với Xuân Chủ Tử lại có oán khí lớn như vậy?”

“Đã biết.” Khiêu Vân nói qua loa, vừa dấm vừa xoa bồi thêm một câu, “Ngươi đối với Xuân Chủ Tử thật tốt.”