Dứt lời hắn liền nắm lấy tay Ôn Xuân Nam, Ôn Xuân Nam không có cự tuyệt, cái này làm cho Bạch Xuyên Bách càng thêm hưng phấn.
Quyền uy Đốc chủ lớn, cũng là thái giám, làm sao có thể thỏa mãn nhu cầu của một song nhi?
Nhưng hắn thì khác, chuyện đốc chủ không thể làm, hắn lại có thể, chỉ cần Ôn Xuân Nam lọt vào tầm mắt của đốc chủ, nếu người này ở bên tai đốc chủ nói lời hay ý đẹp, con đường làm quan của hắn chẳng phải là có thể một đường thẳng tiến?
Nghĩ đến mọi người sợ hãi Đông Xưởng đốc chủ, mà chính mình giờ phút này lại thân mật khăn khít với tiểu mỹ nhân mà Đông Xưởng đốc chủ yêu thích, nội tâm Bạch Xuyên Bách tràn ngập cảm giác thỏa mãn.
“Bách ca ca nghe nói Xuân Bảo đi Đốc Chủ phủ, đệ có chịu ủy khuất không?”
Ôn Xuân Nam chớp chớp mắt, không đợi cậu mở miệng, một âm thanh quen thuộc truyền đến.
“Xuân Nô có chịu ủy khuất hay không, không bằng tới hỏi bản quan?”
Ôn Xuân Nam theo bản năng rút tay về, giống như chim cút mà rúc một bên không hé răng, Kim Châu sắc mặt trắng bệch, chạy nhanh tiến lên đưa vị chủ tử này tới bên người đốc chủ.
Thẩm Triệu Tuấn sắc mặt không được tốt, chỉ lạnh lùng phân phó một câu: “Dẫn hắn đi dùng bữa tối.”
Ở Tạ phủ đã xảy ra sự tình không thể diện như vậy, đám hầu hạ ở Tạ tổng đốc sợ tới mức hồn đều phải bay đi, đốc chủ đích thân tới Tổng đốc phủ, đó là vinh hạnh của Tạ phủ, hắn liếc mắt nhìn Bạch Xuyên Bách đứng ngây ngốc, trong lòng cười lạnh.
Loại mặt hàng không biết tốt xấu như vậy, hắn nghĩ đây là trà lâu tửu quán sao!
“Thảo dân... Thảo dân không dám.” Bạch Xuyên Bách tuy có công danh trong người, nhưng không có chức quan, đối mặt với Đông Xưởng đốc chủ quyền thế ngập trời, hắn liền luống cuống tay chân.
“Bùm” một tiếng quỳ xuống, liên tục dập đầu thỉnh tội, hắn biết được thủ đoạn của vị đốc chủ này vô cùng tàn nhẫn, vì bảo toàn mạng sống của bản thân, vì thế cắn răng khóc rống: “Thảo dân nhất thời hồ đồ, cầu xin đốc chủ thứ tội.”
“Nhưng việc này là Ôn Xuân Nam cố ý câu dẫn trước đây, thảo dân bị hắn mê tâm trí, mới nói lời không phải.”
“À, phải không?” Thẩm Triệu Tuấn cúi đầu nhìn cơ thể run rẩy trên mặt đất, vuốt ve nhẫn ngọc, “Hắn như thế nào câu dẫn ngươi?”
“Ôn Xuân Nam hắn từ nhỏ lả lơi ong bướm, quấn quýt si mê thảo dân, phàm là công tử có tướng mạo tốt đều sẽ bị hắn nhìn trúng, hôm nay hắn biết được thảo dân ở chỗ này, đuổi theo tiến đến kể ra ủy khuất...” Bạch Xuyên Bách muốn tận lực bôi đen việc này.