Thiên Sâm Lâm , một thanh niên áo đen toàn thân vương đầy cát bụi đang dọc theo bìa tiến về phía Nam, trong miệng liên tục cảm thán:
-Thật vô lý mà. Người ta xuyên không thì thành thiếu gia phế vật, hoàng tử phế vật, thái tử phế vật,.... xong vừa xuyên sang đã gặp cơ duyên trở thành thiên tài ẩn dật. Không thì cùng lắm cũng biết phương thức tu luyện , cảnh giới ,có đầy đủ hiểu biết ,thậm chí có cả bảo tiêu, chống lưng. Ta thì cái gì cũng không biết còn phải lo chết đói với trốn tránh mấy con tiểu thú.
Thanh niên đó không ai khác chính là Trần Thanh Long, hắn đã đi hơn nửa ngày mà chưa tìm ra được cách gì giải quyết vấn đề hiện tại nên vừa ngán ngẩm vừa than thở:
- Người với người sao mà chênh lệch đến vậy? Chả lẽ ... do người ta là trọng sinh còn ta xuyên không là bởi "ăn bám" sang ?
Hắn chợt nghĩ lại việc mình đến đây quả thực là khó tả. Lúc trước còn mê mang chứ giờ thì dùng mông để nghĩ cũng hiểu, khả năng lớn là nữ nhân kia đang định xuyên qua thì gặp phải hắn màu dồn lên não nhào qua rồi bị kéo theo.
Nhớ tới là hắn lại thêm ngao ngán chả muốn nghĩ nhiều nữa:
-"Thôi thì dù sao đã qua rồi, cũng không hối hận. Mà tính ra so với trọng sinh sống trong thân xác người khác cũng không thoải mái bằng ta hiện tại. Cho dù không quá đẹp trai nhưng cũng đâu thua kém nhiều, bỏ đi thì thật quá lãng phí. " Hắn sờ mặt mình mà tự nhủ .
- - Hừ ! Người ta trọng sinh vậy ta sẽ tự mình tân sinh, từ nay ta sẽ thay tên đổi họ hành tẩu giang hồ, khuấy đảo phong vân, vang danh tứ phương... không, là ngao du dị giới, chấn động thiên khung, vang vọng cửu thiên".
Nói đến đoạn khuôn mặt hắn mang vẻ cương trực lạ thường, khí vũ hiên ngang chỉ tay lên trời giọng nói đanh thép phảng phất bậc nhất thế chi hùng, nhất bộ đăng thiên. Rồi ngay đó lại thu về vẻ nhăn nhở như thể một người hoàn toàn khác :
-Nói to quá, giờ lại thấy đói rồi. Dù gì tên hiện tại cũng không thích hợp lắm trong thế giới này , đến lúc được xưng tụng mọi người lại đọc méo miệng vẫn lệch qua tên khác thì khổ rồi. Nghĩ tên gì bây giờ nhỉ ...
Hắn cứ thế vừa bước tới vừa lẩm bẩm:
- Bố Thiên Hạ ,đủ ngầu, mà thôi gặp mấy "Mẹ thiên hạ" thì cũng hỏng.
- Độc Nhất Tâm ,đủ độc nhưng sau tu luyện cấp nào đó mà có danh hiệu Thần ghép vào thành Tâm Thần thì cũng không ổn.
- Vô Tình , khá lạnh lùng dễ bị cho là vô tình vô nghĩa, sau này lại ế thì khổ.
- ......
Dọc đường miệng hắn lẩm nhẩm qua vô số tên khác nhau. Thiết nghĩ năm xưa nếu cha mẹ hắn cũng nghĩ qua những tên này cho hắn thì chắc giờ hắn đang ngồi tự khóc với chính mình rồi.
Bỗng chợt, hắn dừng lại ánh mắt sáng lên mang theo vẻ kiên định:
- Được ! Từ giờ ta sẽ lấy tên mình từ ngôn ngữ trước tức lấy Long làm họ, đặt Tử Thiên làm tên. Về sau ta gọi là Long Tử Thiên.
Từ người hắn bỗng như phát ra loại tân sinh bộc phá cảm giác . Tận cùng thiên địa bỗng như khẽ lay động tưởng chừng có thứ gì đó phá vỏ mà ra.
Khi cảm giác như thể trời đất chuẩn bị sinh dị tượng. Hắn , Long Tử Thiên lại thu về vẻ nhăn nhở cười hắc hắc:
- Thiên Tử tức là con trời ,vậy Tử Thiên tức trời là con ta. Vậy ta thành bố trời còn gì.... xuất sắc, tên quá hay!
Nếu có người ở đây nghe được câu trước mà nghe thêm câu sau của hắn chắc xúc động muốn nhổ ra rồi chạy lên bóp cổ hắn.
Gaozzz
Chợt một tiếng kêu làm hắn giật mình thu liễm trở lại.
Đằng xa một con thú cao hơn ba thước, đầu sư tử thân kỳ lân trên mình nó những cái vảy ánh lên tử sắc, cái đuôi với một chùm lông ngoe ngẩy, hàm răng ghê rợn với 2 cái răng nanh thò ra bên ngoài.
-Tiên sư cha...Ma Sư Vương?
Hắn hoảng hốt đang chửi thề thì trong đầu chợt hiện lên một cái tên. Hắn bỗng nhớ tới miệng ngọc bội nhưng rồi không suy nghĩ gì nhiều mà nhanh chóng núp qua một bên.
Đáng sợ là Ma Sư Vương lại nhìn về phía hắn khiến hắn dựng đứng người, nhưng sau đó nó liền không để ý đến mà đi về phía trước.
- Nó phát hiện ra ta ? Nhưng sao nó lại bỏ đi ?
Hắn hơi khó hiểu nhưng càng không biết phải làm sao vì hướng con thú kia đi tới lại chính là hướng đi của hắn.
-Cứ tiến lên xem sao vậy.
Hắn quyết định, dù sao con thú kia có lẽ cũng không buồn để ý đến hắn, hơn nữa hắn cảm thấy đằng trước phải có điều gì đó đặc biệt nên mới thu hút nó.
Gã thổ dân từng nói với hắn chỉ có yêu thú đáng sợ ở sau bên trong khư rừng mới có thế phát giác hắn dù đã ẩn mùi.
Vậy thứ thu hút nó chắc cũng không bình thường.
Hắn đi đến thấy Ma Sư Vương trước đó đang đứng cách hắn khoảng hơn mười trường thì dừng lại. Nó nhưng đang do dự nhưng rồi lại bị ánh mắt điên cuồng che lấp mà gầm lên
Trước mặt nó là một con Hoàng Cử Phụ ,trông giống như một con khỉ màu vàng đen đầy lông bờm, cái đuôi nhìn giống như đuôi báo, trên tay nó có vằn đang nâng một tảng đá đập vào vách núi bên cạch.
Nghe thấy tiếng gầm của Ma Sư Vương nó chợt dừng lại, có chút dè chừng.
Nó quay đầu mang vẻ cảnh giác bởi vì không lâu sau, bên kia lại xuất hiện thêm một con thú khác .