Vô Tận Tinh Không

Chương 5: Tiên sư

Thanh Long cảm thấy trong đầu mình như thể nhiều hơn một thứ gì đó. Hắn không thể nhìn vào bên trong nhưng khi hắn cảm nhận được trí nhớ mình có thêm rất nhiều thông tin. Hắn tập trung tiêu hóa các thông tin đó.

Sau một hồi, hắn cảm thấy bản thân hình nhận thức thêm một loại ngôn ngữ khác, và còn cả một ít ngôn ngữ rất giống với ngôn ngữ kia, chỉ khác đôi chút về cách nói.

Hắn nhận ra trong số đó đã từng được người thổ dân lúc trước giao tiếp với gã, có lẽ là một chút tiếng theo kiểu tiếng của các vùng khác nhau. Nhiều khả năng là do nữ nhân kia để lại giúp hắn hơn nữa trong đó ngoài ngôn ngữ cũng có một số thông tin hắn chưa hiểu lắm.

Hắn vội thử xem có đúng vậy không nên chạy ngay đến chỗ người đàn ông lúc nãy hỏi:

-Ê to con nghe hiểu ta nói gì không?

Gã thổ dân ngơ ngác có vẻ giật mình:

-Ngươi...

-Haha, rốt cuộc ta cũng biết được ngôn ngữ ở đây rồi .

Nhìn phản ứng của gã thổ dân và nghe được câu gã nói, hắn vui vẻ như phát điên, không hiểu ngôn ngữ làm hắn như bị cô lập lại không biết phải xoay sở thế nào.Hắn vốn còn đang định bỏ ra một thời gian để cố gắng học tập thử ngôn ngữ ở đây.

Nhưng không ngờ việc còn mệt mỏi và chán nản hơn học tiếng Anh trên lớp lại được giải quyết nhanh gọn khiến hắn muốn kéo nữ nhân tự sát kia vào lòng hôn cảm ơn nàng mấy cái :

- Tiên sư cha mấy người, có hiểu ta nói gì không?

Một phút xúc động hắn muốn hét lên cho mọi người cùng biết.

Rồi hắn nhận thấy có chút im lặng, kèm theo cả mấy ánh mắt mang chút nộ khí , hắn vội rặn họng ho khan:

- Ẹ hèm, a lô 1 2 3 thử tiếng, thử tiếng.... Xin lỗi mọi người mới học được đang thử chút nên không biết cách dùng từ. Mọi người tiếp tục....

Sau khi mọi người quay đi hẳn mới nhẹ nhàng thở phào. Người đàn ông to con lúc nãy liền đi đến cạnh hắn hỏi:

- Sao ngươi tự dưng lại biết được ngôn ngữ ở đây vậy.

- Không có gì. Ta chỉ tìm thấy một ít ghi chép về ngôn ngữ ở đây .

Hắn vội trả lời cho qua, bởi không định giải thích nhiều về công hiệu của miếng ngọc mà chính hắn cũng không rõ. Hắn liền chuyển qua hỏi:

-Vậy có thể cho ta biết đây là ở đâu không?

- Ở đây là Hành Liên Sơn, có người qua đây từng nói bọn ta ở phía bắc của Đông Lâm Châu cụ thể thế nào thì ta cũng chưa bao giờ đi qua Thiên Sâm Lâm nên không hiểu về bên ngoài lắm.

- Thiên Sâm Lâm?

- Là cánh rừng phía Đông dãy núi này nghe nói rất nguy hiểm nên bọn ta chưa từng đi qua. Nếu muốn cũng phải đi ở ngoài bìa rừng. Người chưa đi qua đó sao?

Thanh Long lắc đầu , mọi thứ quanh đây hắn đều không biết gì cả.

Gã thổ dân lại ngạc nhiên hỏi:

- Vậy người đến đây bằng cách? Ngươi vượt qua dãy núi kia ?

-" Ta .. được thả từ trên xuống ". Hắn nhìn vách núi dốc đứng kia định nói mà lại thôi, sau đó đành nói thẳng việc mình bị thả rơi xuống.

- Thả từ trên ? Có tu sĩ đại năng thả ngươi xuống ?

- "Tu sĩ đại năng?" Thanh Long chợt hứng thú

- "Ngươi không biết ?" Gã thổ dân cảm thấy khó hiểu nhưng rồi giải thích "Ta từng nghe nói bên ngoài có một số người có thể bay lượn trên không, có năng lực phá nát cả một ngọn núi"

- "Ra là thật" . Hắn chợt mừng thầm, thì ra đúng với suy đoán của mình. Dẫu vậy hắn cũng có chút chưa dám tin liền hỏi thăm thổ dân thêm chút tin tức nhưng cũng không biết được nhiều.

Ở đây chắc là một khu hẻo lánh trên thế giới này, mọi người đều là người thường không biết tu luyện và cũng rất ít rời đi nơi này. Hắn cảm thấy ở lại đây không có thể biết gì nhiều, hắn muốn ra ngoài tìm hiểu thêm chứ không phải sống mãi ở một nơi hoang vu như vậy.

Vài ngày sau, hắn đến cảm ơn và chào tạm biệt người trong bộ lạc, rồi nghe theo lời gã thổ dân đi men bìa rừng vòng xuống phía Nam để đảm bảo an toàn.

Mặc dù vậy trên đường hắn vẫn thấy qua một vài loài thú kì lạ và nguy hiểm hơn nhiều so với các loài thú dữ bình thường.

Những lần đó gã phải vội vàng ẩn nấp và bôi lên người loại thảo dược trộn từ các loại lá cây của bộ lạc kia để không bị đánh hơi thấy. Nghe nói nếu đi thẳng vượt qua giữa khu rừng thì sẽ còn gặp nhưng loài thú đáng sợ cho dù bôi thảo dược cũng vẫn bị chúng phát hiện ra ngay lập tức.

Qua hai ngày , hắn liên tục vượt qua gần nửa quãng đường . Hắn chợt phát hiện ra một vấn đề đó là bản thân lương thực mang theo đủ cho bảy ngày nhưng mấy ngày đi đường mệt mỏi nên hắn ăn nhiều hơn bình thường.

Cứ tốc độ này chỗ còn lại khả năng sẽ chỉ đủ cho khoảng 3,4 ngày có lẽ đủ để vượt qua khu rừng này . Nhưng vấn đề mà hắn chưa tính đến là hắn chưa biết qua khu rừng phải đi bao lâu thì tìm được khu có người khác.

Hơn nữa, ở đó chưa chắc họ đã tốt bụng cho hắn đồ ăn như những thổ dân thật thà kia.

Hắn ước lúc này mình là một người tu luyện cấp thấp nhất cũng được, theo hắn đoán chỉ cần vậy chắc cũng đủ nhịn ăn hơn tuần đến nửa tháng. Vấn đề là đến giờ gã vẫn chưa biết cách tu luyện.