Vũ trụ , khái niệm mà có thể mô tả được bởi hai từ bí ẩn và vô hạn.
Điều mà con người cảm thấy không bao giờ có thể hiểu hết và khám phá được tận cùng của nó.
Tuy nhiên vẫn có vô số giả thiết về sự bí ẩn đó mà chưa thể chứng minh được .
Nhưng người ta cho rằng, trong số đó rất có thể tồn tại một giả thiết chính xác.
Một giả thiết mà được rất nhiều người tin tưởng hoặc cũng có thể là một giả thiết mà không ai ngờ tới....
Tại nơi nào đó , một mảnh thổ nhưỡng màu mỡ được bao quanh bởi những dãy núi liên miên tạo thành hình vòng sóng lượn cuộn lại. Từng ngọn núi nhấp nhô vồng lên mờ ảo trong mây như thể xương sống của một loài vật khổng lồ nào đó hơi xoay nghiêng mình cúi xuống.
Bên phía sườn đông của dãy là khu rừng rộng lớn, ven đó một con suối vòng qua rồi chảy dọc theo ngọn núi.
Lúc này một thanh niên áo đen tầm 19 tuổi khá đẹp trai, đang ngơ ngác bên bờ nhìn ngắm xung quanh. Trong khi cách đấy không xa, một nữ nhân váy trắng đứng quay lưng lại với hắn ,dường như không để ý đến mà đang bận suy nghĩ điều gì đó.
Một lúc sau, nữ nhân chợt quay lại nhìn hắn, trên khuôn mặt mang vẻ bận tâm và đôi chút bất đắc dĩ rồi lại quay đi.
Cái liếc qua khiến thanh niên chỉ kịp thấy thoáng nửa khuôn mặt nàng nhưng thêm với dáng người hoàn mỹ kìa
Dù lúc trước hắn cũng đã từng nhìn qua một lần vẫn không nén được mà thất thần tại chỗ.
Sau một hồi, khi hắn như sực tỉnh thì thấy nữ nhân kia đã đi đến tảng đá bên cạnh con suối đặt xuống một vật gì đó rồi chợt lóe lên và biến mất.
-!!!
Sốc ! Thanh niên đứng hình như không thể tin nổi mắt mình, có cảm giác như triệt để mất đi khả năng tư duy vậy.
- Ta là ai , đây là đâu ?
- Đang nằm mơ hay ...thấy ma là thật?
Hắn cảm thấy hoang mang hơn bao giờ hết.
- Không,...thấy Hằng Nga là thật.
Nhớ đến nữ nhân xinh đẹp như tiên nữ kia, hắn chợt phủ định.
Sau một hồi " thả hồn theo gió dạo cùng mây" thật lâu, hắn mới định thần lại . Chần chừ một lúc ,hắn tiến về phía tảng đá cầm vật nữ nhân kia để lại lên ngắm thật kĩ. Nhìn ra là một mảnh ngọc màu trắng khá đẹp, bên trên khắc hoa văn kì lạ .
- Cô gái đó rột cuộc là tiên nữ, dị nhân hay nữ siêu nhân Gao vậy?
Hắn thắc mắc khó hiểu, mang theo chút bực mình mà gạt đáp án ma nữ ra ngoài.
- Dù gì cũng đúng chuẩn góc nghiêng chết người mà, cả hai nghĩa luôn.
Thanh niên vừa mê mẩn vừa ngán ngẩm nhìn thế giới lạ lẫm xung quanh mà nhớ lại việc lúc trước.
Trước đấy...
Buổi tối, tại giảng đường của một trường đại học ở thành phố Hà Nội.
Khi giảng viên đang trên bục giảng bài một cách du dương và nhẹ nhàng khiến biết bao học viên thả mình say sưa trong những giấc mộng đẹp.
Chợt phía sau có tiếng hô phá tan tất cả :
- Em ơiii !
Giảng viên có chút sững sờ nhìn lại .
Không gian lớp vốn tĩnh lặng lại càng thêm tĩnh lặng lạ thường, có cảm giác tiếng hô đó như hét vào khe núi rồi vọng lại trong tai giảng viên lẫn những sinh viên đang nửa tỉnh nửa mê tại đó.
Chủ nhân tiếng hô không ai khác mà chính là hắn ,Trần Thanh Long sinh viên năm hai khoa công nghệ thông tin. Không hiểu nãy do sốt ruột hay do cứ định nói thì cô lại giảng nên hắn không tìm được cơ hội kêu lên .
Lúc đó cứ mỗi lần cô ngừng hắn đang định nói ra một trong hai câu trong đầu là " Em thưa cô" và " Cô ơi " thì lại phải ngừng lại.
Nhưng ma xui quỷ khiến đến lúc cô có vẻ thực sự tạm dừng thì hắn lại vội kêu lên một câu xanh rờn: " em ơi" mà chính hắn cũng phải ngơ ngác đó.
Do vậy ,hắn vội giải thích:
- Xin lỗi ,không..., không phải ,em nhầm... em định bảo là cô ơi em thưa cô em xin phép ra ngoài ạ.
Dù vội giải thích nhưng tiếng cười xung quanh khiến hắn xúc động muốn độn thổ, thực sự hối hận biết thế lén trốn ra cho rồi dù gì cũng định xin ra ngoài rồi trốn tiết này.
Chả qua cô nghiêm khắc nên cứ đi ra mà không xin thì cũng bị hỏi thăm về vấn đề ý thức.
Nhưng thà thế còn hơn giờ trốn ra còn chắc chắn bị cô để ý rồi còn gạch tên buổi điểm danh.
Dẫu vậy hẳn vẫn quyết tâm bỏ về bởi vì giờ Triết học hôm nay thực sự quá mệt mỏi và còn cả một lí do đáng sợ nữa.
Đầu tiết do chán nản , hắn có viết một bài thơ chế.
Tự dưng nhạt nhẽo thế nào hắn lại viết về hoa khôi số 1 của khoa ... từ dưới lên.
Viết xong thì vươn vai nằm ra ngủ đẩy quyển vở ra mép bàn. Rồi trong lúc ngủ quyển vở rơi xuống và được cô nàng tên Hoa bàn trên nhặt lên, cũng chính là cô nàng hoa khôi đứng top "best" theo lối gõ quên bật unikey với vietnamese mode đó.
Đã thế, thấy ngoài bìa ghi thơ tự sáng tác nên "hoa khôi" của chúng ta nhân giờ triết chán nản thì tò mò mở ra xem. Cô nàng vừa đọc vừa cảm thấy khá hứng thú.
Không lâu sau Hoa mở đến bài thơ về bản thân cô ta với tựa đề" Khúc giữa Thề Nguyền chuyện chưa kể ":
"Cửa ngoài vội rủ rèm the
Hung hăng băng lối vườn khuya một mình
Nhặt thưa giương giọi đầu cành
Ngọn đèn trông lọt trướng huỳnh hắt hiu
Sinh vừa tựa án thiu thiu
Dở chiều như tỉnh dở chiều như mê