Xuyên Đến Thập Niên 70: Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 11: Học Nấu Ăn

“Tôi là Chu Đại Sơn giáo viên dạy trù nghệ của cô, nhiều nhất có thể giúp cô tăng trù nghệ lên tới cấp 2, đồ ăn am hiểu nhất là thịt kho tàu, thịt heo hầm miến…”

“Bây giờ chúng ta học xào khoai tây, tước vỏ khoai tây này trước…”

Diệc Thanh Thanh thử nói chuyện với đầu bếp Chu, phát hiện khi ông ta nói tới những chuyện liên quan tới tay nghề nấu nướng giống như người thật.

Mà khi hỏi những thứ khác, ông ta luôn là vẻ mặt vô cảm im lặng, rõ ràng là không thể tiến hành giao lưu chuyện khác.

Thôi, vẫn nên học nấu ăn trước, không biết nấu ăn thì đống lương thực, thịt gì đó trong ba lô của cô sẽ không thể ăn vào bụng.

Đời trước cô chưa từng đến phòng bếp, nhưng vì thích xem vlog đồ ăn nên xem không ít video dạy nấu ăn, trong đầu có nhiều thực đơn nhưng chưa từng thử.

Nguyên chủ ấy à, khi nấu cơm thường xuyên làm trợ thủ cho mẹ, nhóm lửa bếp lò, nhặt rau cũng ra dáng ra hình, nhưng nấu cơm thì không được.

Diệc Thanh Thanh được đầu bếp Chu chỉ đạo gọt vỏ khoai tây, cắt miếng.

Yêu cầu của đầu bếp Chu không cao, cô cắt miếng mỏng miếng dày cũng không nói gì, sau đó cho vào nồi xào.

Trong không gian này có đủ nguyên liệu nấu ăn, cô có thể luyện tập vô hạn.

Đồ ăn nấu xong còn có thể ăn hai miếng, nhưng mà chỉ có thể nếm vị, không có cảm giác chắc bụng.

Cơm giữa trưa chưa ăn cô đã thử hình thức dạy học kỹ năng này, cô ăn ba đĩa khoai tây xào tự mình xào vẫn cảm thấy đói bụng.

Xào ba đĩa khoai tây, tiến độ kỹ năng của cô đã tăng tới cấp 1 – 3%, nếu luôn dựa theo tiến độ này tăng lên, vậy xào 97 đĩa khoai tây thì có thể lên tới cấp 2.

Tiến độ học tập như vậy thật sự khiến người ta muốn ngừng mà không được, không cảm thấy mệt mỏi chút nào.

Nhưng mà cơ thể quan trọng nhất, không thể để dạ dày đói được, ăn cơm xong lại học cũng không muộn.

Cô rời khỏi hình thức học tập kỹ năng, trong tủ còn có một cái bánh bột ngô, buổi sáng mẹ cô làm thừa hai cái bánh bột ngô, chính là để lại cho cô và chị dâu ăn trưa.

Rót cốc nước ấm, cô ngâm bánh bột ngô mềm ăn vào bụng xong, sau đó ngựa không dừng vó lại quay về phòng học tập.



Chiều hôm nay cô xào rau một lần, xem như hiểu rõ một chút về xào món ăn.

Hai ngày kế tiếp cô ngoại trừ ăn cơm, thì trốn trong phòng học tập kỹ năng.

Tiến độ kỹ năng không dựa theo số lần cô xào rau, phần lớn là dựa vào trình độ nấu ăn của cô.

Chẳng qua là vì cô mới bắt đầu, vẫn còn nhiều chỗ có thể tiến bộ, còn có đầu bếp Chu vẫn luôn một chọi một dạy học, có vấn đề gì nói ra sẽ sửa lại.

Còn có vô số nguyên liệu có thể cung cấp cho cô luyện tập, tiến độ kỹ năng đó càng ngày càng tăng lên.

Hơn nữa ở trong hình thức dạy học hai tiếng, bên ngoài mới trôi qua một tiếng.

Hiệu quả dạy học một với một đã lộ rõ, hiện giờ Diệc Thanh Thanh cầm nguyên liệu nấu ăn đã có thể phán đoán được đại khái phải xử lý thế nào làm món ăn gì.

Xem như là đuổi kịp tiêu chuẩn của mẹ cô Triệu Hương Lan, cách đầu bếp Chu còn một chút.

Giữa trưa trước khi xuống nông thôn một ngày, trải qua cô không ngừng đẩy nhanh tốc độ học tập, cuối cùng nấu món thịt kho tàu trước mặt xong, kỹ năng trù nghệ của cô thành công lên tới cấp 2, tin nhắn nhắc nhở mới xuất hiện.

[Thông qua hình thức dạy học kỹ năng, kỹ năng trù nghệ tăng lên tới cấp 2, khen thưởng 5 điểm đánh dấu (dùng điểm đánh dấu thăng cấp không có khen thưởng này).]

Diệc Thanh Thanh: “!”

Vậy mà tự mình luyện tập thăng cấp kỹ năng cũng có thể đạt được điểm đánh dấu?

Điểm đánh dấu của Diệc Thanh Thanh lập tức tăng lên tới 8 điểm, cô cảm thấy may mắn vì mình vẫn luôn nghèo, không dùng điểm đánh dấu rực tiếp thăng cấp kỹ năng.

Nếu dùng mà nói, không phải sẽ tiêu mất 5 điểm đánh dấu còn không thể đạt được khen thưởng thăng cấp sao?

Nếu tính tổng lại mà nói, sẽ tổn thất tận 10 điểm đánh dấu!

Cô cũng không tiếp tục học, ngày mai phải xuống nông thôn, hôm nay vẫn nên nhanh chóng đi đánh dấu một đợt đi.