Đây đã là thói quen hình thành trong mấy ngày nay, tuy rằng hiếm khi anh nổi lên lòng trắc ẩn cưu mang một đứa nhỏ, nhưng đã làm rồi thì Carlos sẽ phụ trách đến cùng.
Không nói đến đứa nhỏ này tạo được hảo cảm với Carl, đến cả quản gia cũng rất cảm tình dành cho cậu bé ngày càng tăng lên rõ rệt trong những ngày gần đây, Carlos tự nhiên đối với đứa nhỏ này càng thêm chú ý.
Nếu không phải công việc cần anh giải quyết quá nhiều, anh đã sớm rút ra thời gian để có thể gặp mặt chính thức với đứa nhỏ Eric kia.
Quả nhiên vẫn là mấy năm nay anh mọi chuyện luôn ôn hòa, đến mức làm một số người đã quên lúc trước anh đã sấm rền gió cuốn mà giải quyết nguy cơ, chém đứt tay những người đó.
Ánh mắt Carlos trầm xuống, nhưng thực mau đã thu hết cảm xúc không thể hiện ra bên ngoài.
Một bên Kenneth tựa như không hề phát hiện, nhưng khi trả lời vấn đề trên mặt vẫn là hiển lộ lo lắng: “Tôi định một lát nữa nhờ bác sĩ Carl xem xét một chút.”
“Chuyện như thế nào?”
“Tôi phát hiện cậu Eric rất không thích ra cửa, nhưng khi ở nhà lại rất thoải mái, có lẽ là bởi vì bị ngài nhặt về, cho nên đối nơi này có cảm giác an toàn?” Kenneth có chút không xác định mà nói, “Tôi cũng không rõ ràng lắm, chỉ sợ đứa nhỏ kia lúc lưu lạc bên ngoài đã gặp gỡ chuyện gì đó không tốt.”
Có lẽ đã tạo ra ám ánh tâm lí đối với đứa nhỏ này.
Dù việc nuôi dạy một đứa trẻ chẳng là gì đối với gia đình August, nhưng cũng không đồng ý một đứa nhỏ mãi cũng không ra khỏi cửa? Ít nhất Kenneth là không tán đồng.
Hiển nhiên Carlos cũng có tư tưởng như thế, thong thả ung dung mà giải quyết xong bữa sáng , anh lau miệng mới nói: “Vậy kêu Carl tới một chuyến.”
“Vâng, Carlos thiếu gia.” Dừng một chút, Kenneth hỏi: “Nói mới nhớ, thiếu gia đã giải quyết mọi chuyện thế nào rồi?”
“sớm thôi.” Carlos lời ít mà ý nhiều trả lời.
Đúng là sớm sẽ xong. Chuyện lần này cũng không khó giải quyết, chỉ là bởi vì có vô vàng chuyện nhỏ nhảy ra nên mới làm Carlos phí không ít thời gian.
“Nếu đúng vậy thì tốt quá, xem ra cậu Eric cuối cùng có thể thấy ân nhân cứu mạng của mình rồi.” Lão quản gia vui tươi hớn hở mà cười trêu chọc.
Carlos trong mắt cũng biểu lộ một mạt ý cười.
Sau khi thấy thiếu gia nhà mình rời đi, Kenneth thực mau liên hệ Carl, mời anh ta đến dinh thự bá tước một chuyến
+++
Tuy rằng cha mẹ nuôi của Eric không phải kẻ có tiền, nhưng cũng không tới nỗi nghèo không đủ ăn, hơn nữa họ còn rất cưng chiều đứa con trai duy nhất này, mặc dù không bị chiều hư nhưng vẫn còn một số thói quen.
Giống như đang đọc sách, lúc này Eric không ngồi vào bàn làm việc mà nằm trên giường, chân đung đưa.
Nếu là Eric ở kiếp trước, cho dù không cho người khác vào phòng, khi ở một mình cậu sẽ luôn trong trạng thái gò bò khó chịu.
Có lẽ là đã chết một lần, nên cậu cũng cởi mở hơn rất nhiều chuyện, càng đừng nói cậu đã hạ quyết tâm muốn ăn no chờ chết. Cậu nghĩ nghĩ, rồi mỉm cười lật trang sách và ngân nga một giai điệu lạc điệu một cách dễ thương.
Đây là bài hát cậu thích nhất, là ca khúc mà mẹ nuôi hát cho cậu nghe lúc nhỏ, nhưng tên bài hát này cậu không biết.
Lúc này truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó vang lên giọng Carl: “Hắc, Eric, tôi có thể tiến vào không?”
Eric tức khắc ngồi dậy, cũng ngoan ngoãn trả lời: “Mời vào.”
Mấy ngày nay Carl thỉnh thoảng đến kiểm tra thể chất cho Eric, tuy nhiên Eric biết thân thể của mình không có vấn đề gì nên theo đề nghị của đối phương kiểm tra tỉ mỉ hơn, cậu cũng trịnh trọng từ chối, Carl chỉ cho rằng đối phương phản đối việc khám hoặc thậm chí là đến bệnh viện vì kinh nghiệm nào đó nên đã ân cần và không ép buộc cậu nữa.
Cũng ngược lại, Eric đáp ứng yêu cầu Carl, yêu cầu kiểm tra tình hình sức khỏe theo định kỳ.
“Còn chưa tới hẹn kiểm tra đi?” Eric có chút buồn bực.
“Đúng vậy, đúng là cậu không nhớ lầm.” Carl sắc mặt tự nhiên mà nói dối: “Nhưng mấy này nữa tôi hơi bận công việc, có lẽ không có thời gian đến đây, cho nên đến sớm kiểm tra cho cậu.”
“Như vậy sao.” Eric lúc đầu cũng không để ý, cậu chỉ sợ nếu tiếp tục kiểm tra thể chất, thân phận ma cà rồng của cậu sẽ bị bại lộ, ngoại trừ cái này thì chuyện gì cậu cũng sẽ nghe theo.
Kiếp trước cậu không gặp phải phiền toái ngọt ngào này, bởi vì ngay từ đầu cậu rất ngại tiếp xúc với người khác, lúc tiếp xúc với Carl luôn không mấy vui vẻ, đến khi quan hệ của bọn họ dịu đi, cơ thể cậu không cần phải kiểm tra thêm nữa.
Bởi vì Eric kháng cự, chuyện Carl có thể làm được kỳ thật không nhiều lắm, chủ yếu vẫn là dựa nhãn lực quan sát, mà màu da Eric vẫn luôn trắng bệch, hiển nhiên bảy ngày ngắn ngủi cũng không thể cải thiện được bao nhiêu, cho nên từ trạng thái làn da của cậu vẫn không thể kết luận được đã tốt hơn không.
Tuy nhiên, bản thân Eric lại khá có sức sống, mỗi lần Carl ở chung với cậu đều có thể nhìn ra đối phương không có chút nào ý tứ khó chiệu hay miễn cưỡng, lúc này mới tin tưởng tình trạng của cậu không tồi.
“Hôm nay như thế nào?” Carl tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh cậu, cẩn thận quan sát vẻ mặt của đối phương.
“Rất tốt.” Eric nhấp môi cười, “Tin tôi đi ngoài trừ đã bị đói lâu ngày, thân thể của tôi thật sự không bị gì cả.”
“Tôi nghĩ điều này sẽ thuyết phục hơn sau khi cậu kiếm được chút thịt.” Carl nhéo nhéo cái má vốn không có nhiều thịt của Eric.
Eric tức khắc có chút ngượng ngùng mà đỏ mặt, điều này thực sự khiến khuôn mặt nhợt nhạt của cậu trông khỏe mạnh hơn.