Nghĩ đến người cá nhỏ ở phòng bên cạnh, sự lạnh lùng trên mặt Phí Chấp Diên tan ra một chút.
"Không có gì, chỉ là mới tặng cho ba một món đồ, rất thú vị."
Cùng với lời nói trước đó, Phí Hàn không cần nghĩ nhiều cũng có thể đoán được, "món đồ" kia có lẽ là người cá.
Trên thế giới này thật sự có phòng thí nghiệm có thể tạo ra người cá sao?
Đôi mắt từ trước đến nay vẫn luôn lạnh nhạt xẹt qua một tia tò mò.
Phí Chấp Diên kể sơ qua mọi chuyện, ngay lúc hắn chuẩn bị cúp điện thoại, bên tai lại truyền đến tiếng khóc thút tha thút thít của trẻ con.
Phí Hàn ở đầu bên kia điện thoại cũng nghe thấy âm thanh này, hàng lông mày bất giác cau lại.
"Trước cứ như vậy đi, con cứ thực nghiệm cho tốt."
Phí Chấp Diên cúp điện thoại và chuẩn bị hướng đến mép giường ngủ.
Nhưng tiếng khóc ở phòng bên cạnh càng thêm ấm ức, bước chân hắn khựng lại, cuối cùng vẫn cất bước đi ra ngoài.
Bên trong phòng ngủ.
Đuôi cá của Nhu Nhu không thể đứng thẳng, cậu không mở được cửa, chỉ có thể ngồi lau nước mắt ở trước cửa, khóc thút thít kêu ba ba.
Hệ thống 006 muốn khuyên Nhu Nhu, nhưng đối với trẻ con mà nói, ba mẹ là người gần gũi nhất, hệ thống 006 không nỡ bôi đen Phí Chấp Diên trước mặt Nhu Nhu nên chỉ có thể âm thầm sốt ruột.
Ngay khi Nhu Nhu khóc đến mệt lả người, cửa từ từ mở ra.
Phí Chấp Diên đứng chỗ ngược sáng, hắn nhìn đứa trẻ khóc đến hai mắt sưng nhưng hạt đào, có chút trầm mặc.
"Khóc cái gì? Tại sao còn chưa ngủ?"
Khoảnh khắc nhìn thấy ba ba xuất hiện, Nhu Nhu thật sự là ấm ức lắm rồi, cánh tay nhỏ vội vàng giơ lên, muốn ba ba ôm mình một cái.
Phí Chấp Diên không thích gần gũi thân mật với người khác, đặc biệt là tiếp xúc tay chân, hành động này sẽ khiến hắn khó chịu và chán ghét.
Trước đây, Phí Chấp Diên đã rất nhiều lần từ chối ôm trẻ con.
Nhưng trong mắt người cá nhỏ lúc này toàn là sợ hãi, sau đó nước mắt trào ra ngoài, thiếu điều khóc muốn lụt căn phòng này.
Đôi mắt vốn trong trẻo kia bị một tầng xám xịt buồn tủi bao trùm ít nhiều cũng khiến Phí Chấp Diên có chút bực bội.
Ở ngoài cửa phòng, Phí Chấp Diên cứ như vậy giằng co với Nhu Nhu, đứng im tại chỗ một lúc lâu.
Ngay khi hệ thống 006 nghĩ rằng đối phương sẽ tàn nhẫn rời đi, không ngờ Phí Chấp Diên lại ngồi xổm xuống và đưa tay ôm Nhu Nhu lên.
Hệ thống 006 cảm thấy mắt mình chắc chắn là có vấn đề, nó hốt hoảng chớp mắt một cái, suýt đã rớt mạng.
Nhu Nhu trề môi, mông nhỏ ngồi trên cánh tay Phí Chấp Diên, bởi vì lúc nãy khóc bằng tất cả sức lực nên l*иg ngực lúc này phập phồng hít thở.
"Bá, không, không,…"