Từng Có Một Giấc Mơ

Chương 16: Tôi không muốn thấy em bị thương đâu.

Hữu Dương nhìn ra tâm tình An Ngọc lúc này không tốt, nghĩ nghĩ một lúc, anh kéo cô lên tầng phía trên. Ở đây được coi là thiên đường của bánh ngọt, cái gì cũng có. Quả nhiên, đôi mắt An Ngọc khẽ động, rõ ràng đã có chút động lòng rồi.

Tuy nhiên, còn chưa kịp cùng cô đi dạo, Đức Hiếu vẫn luôn lẳng lặng đi phía sau tiến tới nói nhỏ vào tai anh mấy câu. Ngay lập tức, khuôn mặt của Hữu Dương tối sầm.

- Nữa sao? Bọn họ không thấy chán à?

Đức Hiếu không đáp, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt khó diễn tả. Hữu Dương thở hắt ra một tiếng, nghiêng đầu nhìn An Ngọc đang chăm chú quan sát quá trình làm bánh trong một cửa hàng nọ, sau đó rút từ túi áo ngực ra một chiếc thẻ, đi tới nhét vào tay cô.

- Thẻ của em đấy, tiêu tùy thích. Bây giờ tôi có chút việc phải về công ty, lát em chơi chán rồi thì gọi người đưa về. Em hiểu chưa?

An Ngọc nhìn chiếc thẻ trong tay một chốc rồi cười nhạt trả lại cho anh.

- Không cần đâu, nếu anh có việc thì thôi, tôi cũng muốn về rồi.

- Không được. - Hữu Dương kiên quyết lắc đầu. - Bây giờ tôi cho em một bài tập nhỏ, nếu lúc về mà tôi không thấy trong phòng em có món đồ mới thì em sẽ bị phạt. Hình như lượng thuốc bổ đợt này của em gần hết rồi đúng không?

- Hiểu rồi, sếp! - Ngay lập tức, An Ngọc cất thẻ vào túi, mỉm cười hết sức chuyên nghiệp. Hữu Dương cũng mỉm cười hài lòng, sau đó nhìn ra phía sau, quan sát một lúc rồi chỉ vào hai người đàn ông đứng ở giữa, nói tiếp. - Tôi để lại cho em hai người kia, có chuyện gì thì cứ sai bảo họ. Nhớ lấy, đừng tự động tay làm cái gì hết. Tôi không muốn thấy em bị thương đâu. Hiểu chưa?

- Không cần phiền phức như vậy, chỗ này thì có gì làm tôi bị thương được chứ?

Thấy Hữu Dương nheo mắt nhìn mình, An Ngọc chỉ có thể cười gượng.

- Được rồi, tôi hiểu rồi. Anh có việc mà, nhanh đi đi!

Sau khi Hữu Dương dẫn người rời đi, An Ngọc cũng không biết nên đi chỗ nào tiếp. Cô liếc những quầy hàng với đủ loại bánh ngọt xung quanh, nghĩ một chốc thì nhấc chân bước vào, mạnh tay mua mỗi loại một cái mang về thử.

Hai người vệ sĩ phía sau im lặng nhận lấy đồ mà nhân viên cửa hàng đưa, An Ngọc vô tình nhìn qua, không hề bất ngờ khi trông thấy khuôn mặt hai người kia hơi nhăn lại. Ngay từ đầu cô đã để ý rồi, dù họ im lặng không nói gì, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự khinh thường trong đôi mắt họ. Có vẻ như đối với họ, việc phải đi theo phục vụ cô là một việc cực kỳ mất mặt vậy. Bởi lẽ họ nghĩ cô chỉ là một món “đồ chơi” mà sếp của họ tiện tay nhặt về, dù sao thì với tính cách tùy ý của Hữu Dương, họ hoàn toàn có căn cứ để suy nghĩ như vậy.

Bề ngoài, trông anh có vẻ khá là chiều chuộng cô, cho cô những thứ tốt nhất. Nhưng thực chất, anh giam giữ cô, thích thì đến nhìn một cái, nói mấy câu, không thích thì bỏ xó không thèm quan tâm, có khi mấy ngày cũng không gặp.

Tuy nhiên, An Ngọc cũng chẳng muốn suy nghĩ nhiều trước thái độ đó. Dù sao họ cũng là người của Hữu Dương, họ sẵn sàng phục tùng anh, trung thành với anh, nhưng không có nghĩa cô cũng sẽ có đặc quyền như vậy. Cô tự ý thức được vị trí của mình, cũng ý thức được giá trị của bản thân trong cuộc giao dịch này.

Vì mải suy nghĩ, An Ngọc hoàn toàn không để ý đến việc hai vệ sĩ phía sau mình đã tự ý bỏ vị trí, cùng lúc đi vệ sinh. Họ buồn giải quyết vấn đề cá nhân, nhưng lại không hề có ý định thông báo với cô, cũng không thay nhau ở lại vị trí. Họ cứ thế bỏ đi, rõ ràng chẳng hề để sự tồn tại của cô vào mắt.

Đúng như An Ngọc suy đoán, họ thật sự trung thành và ngưỡng mộ Hữu Dương, họ tự hào với công việc được làm vệ sĩ cho anh, dù chỉ làm chân chạy vặt cho anh thì họ cũng cam tâm tình nguyện. Bởi vì không chỉ họ được trả với một mức lương cao mà còn vì anh thật sự rất giỏi, họ được học hỏi được rất nhiều thứ từ anh. Đặc biệt, anh còn là một người cực kỳ bao che đối với người của mình. Họ biết anh ngông, nhưng cái ngông của anh là nói được làm được, dám nghĩ dám làm, điều đó khiến họ cực kỳ ngưỡng mộ và kính trọng.

Vậy mà đùng một ngày, thần tượng của họ xách theo một người phụ nữ trói gà không chặt về, còn không ngừng lấy lòng cô ta, thử hỏi xem làm sao họ có thể chịu được. Họ là những người theo phái hành động, họ sẽ chỉ công nhận những ai giỏi và mạnh hơn họ mà thôi. Còn cô gái kia, ngoài việc là phụ nữ dùng cơ thể mình để mua bán trao đổi, làm vấy bẩn thần tượng của họ ra, cô ta chẳng có gì hết. Thậm chí cả hai người đều có suy nghĩ ác độc rằng nếu cô ta có mệnh hệ gì, nếu cô ta biến mất, thần tượng của họ sẽ không có ai đeo bám nữa, sẽ không cần nhọc công lấy lòng bất cứ ai nữa.

Cho nên khi cả hai xử lý xong và quay về chỗ mà không thấy cô đâu, tìm một vòng cũng không trông thấy bóng dáng, họ không những không hốt hoảng mà còn thấy thật là may mắn khi điều ước của mình đã thành hiện thực. Họ thậm chí còn không cố gắng đi tìm cô mà lấy điện thoại ra gọi xe, chuẩn bị về nhà. Nếu Hữu Dương hỏi, họ có thể nói rằng trong lúc họ lơ là, cô đã lẻn trốn đi, chạy mất. Một món “đồ chơi” không nghe lời thì không cần phải giữ lại, chắc chắn Hữu Dương cũng sẽ không trách phạt bọn họ chỉ vì một cô gái như vậy.

Tuy nhiên, lúc họ ra đến xe, vừa mở cửa chuẩn bị ngồi vào thì một hình ảnh lọt vào tầm mắt khiến cả hai sững người. Phía xa kia, An Ngọc đang bị một người đàn ông bịt chặt miệng, thô lỗ kéo vào trong một con hẻm vắng người. Mà xung quanh bọn họ còn có bốn đến năm người đàn ông khác, dáng vẻ lực lưỡng, đôi mắt không giấu được vẻ thô bỉ khi nhìn cô gái ấy.

Hai người sững lại hồi lâu, đưa mắt nhìn nhau, đều cùng lúc trông thấy đối phương đang nhíu mày.

Một người đang mở cửa xe lập tức sập lại, chỉnh cổ áo rồi cùng bước về phía con hẻm ấy.

Được rồi, dù họ muốn cô gái kia biến mất, nhưng thân là một vệ sĩ được đào tạo bài bản cả về thể chất, kỹ năng và giáo dục từ tập đoàn CE, họ không thể trơ mắt nhìn một đám đàn ông cùng nhau bắt nạt một người phụ nữ được.

Còn trong con hẻm kia, An Ngọc bị tên đại ca nhấn vào tường với một lực cực mạnh, cổ họng bị bóp chặt khiến mặt cô đỏ bừng. Chỉ mới lúc nãy thôi, cô còn đang ngẩn ngơ đi dạo xung quanh mà chẳng có mục đích, đột nhiên một cánh tay to khỏe gác lên vai cô, một con dao sắc bén dí vào eo, ngay tại nơi mà chẳng ai nhìn thấy, cùng với lời thì thầm đe dọa.

- Mày mà kêu một tiếng thì cẩn thận cái mạng của mày.

An Ngọc nhận ra đó là giọng của tên đại ca cho vay nặng lãi. Hắn thấy cô nghe lời thì vừa lòng, cố tình làm ra vẻ thân mật để tránh ánh mắt của người khác rồi ép cô đi ra ngoài. An Ngọc nhìn thấy đám đàn em của gã ta đang đứng cạnh cột điện cùng nhau hút thuốc. Thấy cô và gã cùng đi ra, bọn chúng nhếch môi cười, thả điếu thuốc xuống đất, dùng giày di đi đi lại cho đến khi tắt lửa rồi đi theo phía sau gã. Cho tới nơi mà không ai để ý, gã cất dao, bịt chặt miệng cô rồi lôi cô vào con hẻm này, nhấn cô vào tường một cách thô lỗ, bóp cổ cô bằng nụ cười ác độc.

- Này! Mày trốn cũng giỏi thật đấy nhỉ? Có biết bọn tao phải tìm mày bao lâu rồi không?

An Ngọc mím môi không đáp, cô dùng cả hai tay muốn gỡ gọng kìm đang siết cổ mình ra nhưng không thể. Tên đại ca thấy cô phản kháng một cách yếu ớt như vậy thì bật cười.

- Ngày trước mày đâm tao một nhát, tao vẫn còn nhớ đấy, bây giờ vẫn còn đau đây này. Bồi thường chút chứ nhỉ? - Vừa nói, gã vừa cười vừa nắm lấy áo sơ mi của cô, giật mạnh. Cúc áo rơi lả tả khắp nơi cùng lúc làm lộ ra một vùng da trắng mịn màng. Hai mắt gã đỏ lên không che giấu du͙© vọиɠ của mình, liếʍ liếʍ môi. - Ngoan ngoãn nghe lời thì tao còn yêu thương nhẹ nhàng. Đừng có giãy dụa, mày phải giữ sức đấy. Có biết bọn tao đi mấy người không?

Gã vừa dứt câu, những kẻ đang đứng gần đó cùng lúc bật cười thô bỉ, còn buông những lời nói xúc phạm khó nghe. An Ngọc cảm thấy lượng oxy trong phổi đang dần cạn kiệt, cực kỳ khó thở, mà trước mắt cũng bắt đầu hoa lên. Tuy nhiên, cô vẫn nghe rõ tiếng lạch cạch khi tên đại ca đang dùng tay còn lại để tháo thắt lưng ra.

Ngay lập tức, cô dồn hết sức bình sinh, nhấc chân đá về phía gã. Cô không biết cô đá trúng chỗ nào, nhưng sức lực chèn ép trên cổ đã giảm chút. Cô vội giật mạnh tay gã ra, một tay chống lên tường, một tay ôm cổ hơi cúi người hít lấy hít để không khí.

Bị đánh bất ngờ, tên đại ca điên tiết, không kịp để cô phản ứng, gã tiến tới túm lấy tóc cô giật về phía sau, bàn tay to lớn vung lên đánh thẳng vào mặt An Ngọc hai cái liên tiếp mà không có lấy nửa điểm do dự. Vừa đánh, gã vừa lớn tiếng quát tháo.

- Con khốn này, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt đúng không? Mày thấy tao dễ dãi với mày năm lần bảy lượt nên được nước đấy à? - Gã lại bóp lấy cổ cô, nhìn một bên mặt sưng vù với khóe môi bị rách và mũi đang không ngừng chảy máu, gã cười lớn. - Hôm nay tao sẽ dạy cho mày biết cách làm đàn bà thì phải như thế nào...