Mr.banker Của Tôi

Chương 3: Sống cùng nhau

Edit bởi: Mụt chiếc Thiên Bình t10 u mê cái đẹp và Đường Đường

Tóm tắt chương: Bay ra nước ngoài ngay khi vừa đăng ký kết hôn?

- ---

[ Xin lỗi, tôi ấn nhầm mẫu câu đề xuất nhanh trên bàn phím ].

Suy nghĩ trong đầu của Thẩm Thuật chạy loạn hết cả lên, trong tích tắc liền khôi phục lại bình tĩnh, một bên đánh chữ, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Thẩm Viện.

Thẩm Viện rụt cổ lại, sau khi trò đùa thành công cô liền sợ hãi.

Nói cho cùng thì cô rất sợ người anh trai này, nhân lúc anh không rảnh để ý mình cô liền bỏ chạy.

Mặt khác.

Sau khi nhìn thấy câu trả lời này Ngu Tích liền hiểu ra, Thẩm Thuật mà thực sự gửi cho cô loại tin nhắn như vậy mới là không bình thường.

Chỉ là cô không hiểu tại sao sau thời điểm này anh vẫn gửi tin nhắn cho cô. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, kết luận rằng là anh đã gửi nhầm tin nhắn cho người khác.

Ngu Tích không phải người tinh mắt, cho nên cô cũng không để ý.

Thẩm Thuật nhắn cho cô câu "Chúc ngủ ngon" rồi không nhắn nữa.

Cô nhìn lời nhắn cuối cùng này, nghĩ rằng có lẽ phần lớn là phép lịch sự nên đã lịch sự đáp lại "Chúc ngủ ngon".

Ngày hôm sau, Thẩm Thuật thuê công ty chuyển nhà giúp Ngu Tích chuyển đồ.

Bản thân Thẩm Thuật không xuất hiện, nghe nói anh đã bay đến Los Angeles vào đêm qua.

Vẻ mặt hả hê của Ngu Thanh quá rõ ràng.

Chú rể hôm trước vừa đăng ký kết hôn, hôm sau liền đi công tác nước ngoài, bảo có tình cảm thì có ma mới tin.

Ngu Tích trong đầu nghĩ tới khuôn mặt ôn hòa kiên nhẫn của Thẩm Thuật, lập tức cảm thấy người này diễn xuất rất tốt.

Trong lòng cô thở dài, nhưng cũng không quá thất vọng, chỉ là có chút ngượng ngùng.

"Phu nhân, mời đi lối này." Xe dừng lại ở một khu dân cư cao cấp, Tạ Phổ khom người xuống mở cửa cho cô.

Ngu Tích đi xuống, khẽ gật đầu với anh ta.

Tạ Phổ cười nói: "Mời đi theo tôi." Anh xoay người gọi một nhóm người khiêng đồ cho cô.

Hơn chục người, túi lớn túi nhỏ, rất giống một tiểu thư thời xưa đi chơi xa, điều này khiến Ngu Tích cảm thấy không thoải mái lắm.

Nhà của Thẩm Thuật nằm cạnh Ngân Thái, đối diện với Trung tâm Thương mại Quốc tế, phía sau là khu mua sắm Taikoo Li Sanlitun. Chỗ này thực sự nằm ở khu vực vàng của vòng xoay thủ đô hàng đầu ở Bắc Kinh, và là một trong những ngôi nhà sang trọng nổi tiếng ở Triều Dương.

Ngôi nhà lớn bằng phẳng, cấu trúc đơn giản và hiện đại giống nơi làm việc kinh doanh. Vì sử dụng một lượng lớn kính trên toàn bộ bức tường nên trông rộng rãi và yên tĩnh hơn.

Bên ngoài ban công là một vườn hoa treo với một bể bơi nhân tạo.

Mở rèm cửa liền có thể thu vào đáy mắt một cái nhìn toàn cảnh về đêm của thành phố.

Ngu Tích có chút sợ độ cao, hai ngày đầu tiên khi mới chuyển đến cô không dám lại gần cửa sổ, thậm chí còn cảm thấy Thẩm Thuật là một người kỳ lạ, làm sao anh có thể thích sống trong loại không gian như thế này?!

Mỗi đêm, cô đều phải kéo hết rèm trong nhà xuống để ngủ.

Chiếc giường rộng hơn hai mét, một mình cô ngủ trên đó có chút sợ hãi, buổi tối cô phải khóa cửa lại, chui vào chăn ngủ.

Mặc dù biết rằng sự kết hợp của hai người là một cuộc hôn nhân, nhưng chồng cô, Thẩm Thuật, người đã biến mất ngay sau khi nhận được giấy đăng ký kết hôn, vẫn khiến cô cảm thấy thất vọng vì bỏ rơi cô.

Đêm đó, Ngu Tích buồn chán ngồi chơi hai ván game.

Bạn cô, Giang Sơ ý cũng đang chơi. Cô ấy hỏi Ngu Tích: [ Cuộc sống sau khi kết hôn như thế nào, tiểu tiên nữ của tớ? ]

Ngu Tích trả lời:[ Không được tốt lắm. ]

Giang Sơ ý: [??? ]

Giang Sơ ý: [ Chồng của cậu là một người đàn ông hoàng kim nổi tiếng, một người thành công và là một ông trùm kinh doanh nổi tiếng trong giới Bắc Kinh đó! ]

Giang Sơ ý: [ Lẽ nào anh ta không... được sao? ]

[ Cậu đang nghĩ gì vậy? ]

[ Anh ấy đã đi công tác ngay sau khi chúng tớ nhận được giấy đăng ký kết hôn, và bây giờ tớ đang sống một mình ở Thủ Sang Thiên Hi. ]

nguyên bản là 首创天禧 -bất động sản ở Bắc Kinh -là CBD của Trung Quốc. CBD – viết tắt của từ tiếng Anh "Central Business District" – nghĩa là những khu vực trung tâm của một thành phố lớn. Nơi đây tập trung đầy đủ mọi tiêu chí phát triển thuận lợi như: có trung tâm thương mại, hành chính và có cơ sở hạ tầng, lối sống văn minh thể hiện trọn vẹn bộ mặt tốt nhất của thành phố. Nơi đây thường có những hoạt động kinh doanh hoặc buôn bán sôi động hơn so với các khu vực khác. Ví dụ, quận Hoàn Kiếm là khu CBD của thành phố Hà Nội.

[ Sống một mình trong căn nhà rộng hơn 300 mét vuông, tớ có chút sợ hãi. ]

Giang Sơ ý: [??? ]

[ Sau khi đăng kí kết hôn, anh ta đã bỏ cậu lại một mình rồi đi công tác sao? Để lại người vợ như hoa như ngọc một mình trong căn phòng vắng vẻ?! ]

[ Anh ta có phải là đàn ông không? ]

[ Phía dưới của anh ta có phải không được không? ]

Cô ấy nói quá thẳng thắn, xưa giờ Dương Quý Lan quản cô rất nghiêm, Ngu Tích từ nhỏ đến lớn chưa từng yêu đương, việc quá giới hạn nhất cô từng làm thì cũng chỉ là xem qua những cuốn sách sắc màu của Loan Loan thôi, lúc này mặt cũng đều đỏ bừng hết cả lên.

Ngu Tích trả lời lại một câu [Tớ muốn ngủ], không để ý đến cô ấy nữa.

Không ngờ, Giang Sơ ý thực sự đến thăm cô vào ngày hôm sau.

"Oa, căn nhà này thật đẹp, còn có vườn trên cao."

Giang Sơ ý đẩy cửa ban công, tò mò đi ra ngoài, quan sát hồi lâu.

Ngu Tích pha trà cho Giang Sơ ý. Cô không dám động đến bánh trà và bình trà mà Thẩm Thuật cất trong tủ. Thứ cô làm chính là trà hoa nhài mà cô mua từ siêu thị nhỏ dưới lầu với giá mấy chục tệ một gói.

Dù sao cô cũng không am hiểu trà lắm, đối với cô trà chỉ dùng để giải khát.

Giang Sơ ý nói: "Đầu tháng tới là kỷ niệm thành lập trường đại học A, cậu có trở về không?"

Ngu Tích gần như quên mất điều đó, cảm kích gật đầu với cô ấy.

Các giáo viên trong trường đại học rất tốt với Ngu Tích, vì vậy cô nên đi trở lại thăm một chút.

Giang Sơ Ý nói: "Vậy thì ngày đó chúng ta đi với nhau nhé?"

Ngu Tích gật đầu.

Sau khi tán gẫu về những vấn đề vụn vặt, Giang Sơ Ý hỏi cô: "Chồng cậu sau khi đăng ký kết hôn liền đi nước ngoài công tác có phải là quá đáng quá không?"

Ngu Tích chỉ cười. Cô không có lập trường gì để buộc tội Thẩm Thuật, mà cũng không có tư cách.

Giang Sơ Ý đưa tay về phía cô, "Cho tớ mượn điện thoại."

Thấy cô khó hiểu nhìn mình, Giang Sơ Ý bình tĩnh nói: "Điện thoại của tớ hết pin, cho tớ mượn để gọi điện thoại."

Ngu Tích không chút nghi ngờ, đưa điện thoại.

Giang Sơ Ý trực tiếp bấm vào danh bạ.

Danh bạ của Ngu Tích rất ngắn, cô có thể tìm thấy số điện thoại của Thẩm Thuật ngay khi kéo xuống một chút. Giang Sơ Ý mặt không đổi sắc, trực tiếp bấm gọi.

Bên kia đổ chuông vài hồi, có người bắt máy, một giọng nam trầm ấm dễ chịu vang lên,"A lô".

Giang Sơ Ý đẩy cánh tay Ngu Tích, đặt lại điện thoại vào tay cô gái đang sững sờ bên cạnh.

Sau khi nhét xong, cô mới nhớ ra Ngu Tích không nói được, bàn tay đang muốn lấy hạt dưa khựng lại.

Hai người nhìn nhau chằm chằm.

Thanh âm của Thẩm Thuật lại vang lên, "Ngu Tích, em tìm tôi có chuyện gì sao?"

Ngu Tích theo bản năng cúp điện thoại, tim đập loạn xạ.

Cô thực sự tức giận, nhìn chằm chằm vào Giang Sơ Ý.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Giang Sở Ý thú nhận, cầu xin tha thứ, "Tớ sai rồi."

Ngu Tích mặc kệ cô ấy, nhưng hiện tại, so với cùng Giang Sơ Ý tranh cãi thì còn có chuyện quan trọng hơn. Bởi vì, Thẩm Thuật gửi tin nhắn cho cô hỏi có chuyện gì xảy ra.

Lúc đó anh đang ngồi trước một núi văn kiện công việc cần xử lí, khi thư ký gõ cửa đi vào, anh tùy tiện ngẩng đầu lên ra hiệu cho thư ký đặt đồ xuống.

Quay đầu lại, ánh mắt anh tiếp tục dán vào màn hình điện thoại, trên môi nở một nụ cười khó nhận ra.

Thư ký cẩn thận đặt văn kiện xuống, trước khi đi còn liếc nhìn anh một cái.

Đại boss luôn là người cuồng kinh doanh, tuy có thái độ hòa nhã với người dưới, nhưng trong công việc lại cực kỳ nghiêm khắc. Trong lúc làm việc anh rất ít khi nghỉ ngơi, huống chi là sao nhãng như thế này.

Thật không thể tin được.

Thấy bên kia không có trả lời tin nhắn, Thẩm Thuật tháo kính ra, xoa xoa đôi lông mày đau nhức, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn xa xăm.

Anh đi công tác mấy ngày nay, khu vực khai thác của mỏ ở đây xảy ra vấn đề, anh không thể dừng công việc được.

Ngẫm lại quả thực quá đáng, anh cảm thấy có chút áy náy.

Cô ấy chắc hẳn là đang tức giận?

Nghĩ đến đây, anh nhanh chóng sắp xếp lại lời nói trong đầu:

[ Xin lỗi em, dạo này công việc bên nay có vấn đề nên tôi bận quá. ]

[ Sáng mai tôi sẽ trở về Bắc Kinh. ]

Vốn muốn nói là "Quay lại Bắc Kinh gặp em", nhưng nghĩ lại thấy hơi cố ý quá, sợ dọa cô, nên lại xóa đi.

Khuôn mặt không trang điểm và đôi mắt mờ sương của Ngu Tích hiện lên trong đầu anh, anh hơi do dự.

Cô khác với cấp dưới của anh, cần được đối xử khác.

Thoạt nhìn, cô là một cô gái nhỏ mỏng manh, duyên dáng.

Sau một lúc, Ngu Tích trả lời [ Được. ]

Thật ra cô thật sự không biết anh "trở về" để làm gì.

Cô và Thẩm Thuật không phải là một cặp đôi bình thường, trước khi trở thành quan hệ thân mật như bây giờ, cô chỉ mới gặp anh hai lần, một lần đến công ty Trung Hằng để đưa tài liệu dịch thuật, và tình cờ gặp ông chủ hàng đầu của tập đoàn Trung Hằng. Một lần nữa là ở chỗ Ngu Thần, lần đó anh đã rót nước cho cô.

Ngoài ra, họ không có bất cứ liên lạc nào khác.

Trên thực tế, ban đầu cô không muốn lấy anh, cũng cố gắng hết sức để thuyết phục anh ta từ bỏ cuộc hôn nhân như vậy.

Vào ngày xem mắt, trong khi Ngu Thần và những người khác không chú ý, Ngu Tích lặng lẽ lấy từ trong túi ra một tờ giấy ghi chú và viết lên đó: "Tôi không thể nói, tôi chỉ có thể làm công việc phiên dịch kiếm sống qua ngày. Anh đừng để bị lừa, không cần miễn cưỡng."

Sau khi Thẩm Thuật nhìn thấy, anh bất ngờ nhìn Ngu Tích, trong mắt anh có một vẻ gì đó mà cô không thể hiểu được. Sau đó anh mỉm cười, gấp tờ giấy làm đôi, để nó dưới tay.

Ngu Tích ngơ ngác, ban đầu cô không hiểu, nhưng sau đó nhìn thấy Ngu Thần từ bên cạnh đi tới, cô giật mình, tim suýt nữa nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Hóa ra là anh cố tình giấu ghi chú. Nếu lúc đó anh không giúp cô giấu tờ giấy, Ngu Thần sẽ nhìn thấy, cô trở về khẳng định sẽ gặp rắc rối to.

Mặc dù ông ta sẽ cho Ngu Tích một chút thể diện trước mặt Thẩm Thuật, nhưng đến khi anh rời đi, cô sẽ không gặp may mắn như vậy.

Kỳ thực cô rất cảm kích, anh tựa hồ cũng không có tàn nhẫn như cô tưởng tượng.

Không giống với người mỉa mai, tàn nhẫn và độc ác mà cô nhìn thấy lần đầu tiên ở Trung Hằng.

Khi anh rời đi, Ngu Thần đã yêu cầu cô tiễn anh, cô đành phải ra tiễn.

Trên đường đi anh cũng cư xử rất hòa nhã, như thể phong thái quý ông lễ độ đã ngấm vào trong xương máu.

Anh hỏi cô một chút về một số việc như sở thích và rất nhiều thứ khác. Tất cả đều đúng mực, kể cả việc cô không thể nói chuyện anh đều không để ý, miễn là cô gật đầu hoặc lắc đầu.

Chỉ là khi nói đến chuyện kết hôn, cô do dự mà lắc đầu.

Thẩm Thuật lại cười, hỏi ngược lại cô: "Về sau chẳng lẽ em cũng không suy nghĩ đến việc kết hôn sao?"

Ngu Tích ngẩn ra, cô không ngờ anh lại hỏi như vậy, cô cũng bị anh chọc vào chỗ yếu.

Đúng vậy, cô không lay chuyển được cha mẹ, cũng không định cả đời độc thân. Chỉ là cô có chút sợ hãi khi phải cùng một người hoàn toàn xa lạ như vậy chung sống cả đời. Hơn nữa cô thực sự có chút sợ anh.

Thẩm Thuật tiếp tục nói: "Tôi cần thành gia lập nghiệp, mà em sau này cũng không tránh được việc phải kết hôn, nếu như vậy, tôi cảm thấy tôi là một lựa chọn không tồi, em có thể cân nhắc đề nghị của tôi."

Cuộc trò chuyện của ngày hôm đó kết thúc ở đây.

- -------

Sau kỳ nghỉ, Ngu Tích bắt tàu điện ngầm đi làm như thường lệ.

Vào giờ cao điểm buổi sáng, cho dù cô có ra khỏi cửa sớm hơn một tiếng, thì chuyến đầu tiên vẫn không chen nổi, đến tận chuyến thứ hai, cô mới khó khăn theo dòng người chen vào.

Công ty dịch thuật mà Ngu Tích làm việc ban đầu rất nhỏ, nhưng sau đó đã bị người khác mua lại, chỉ trong hai năm, nó đã phát triển nhanh chóng và trở thành công ty dịch thuật hàng đầu ở Bắc Kinh. Ông chủ lớn nghe nói là người có lai lịch không nhỏ, là người từ nước ngoài về, có quan hệ với các tầng lớp xã hội, công ty này chỉ là một trong những sản nghiệp nhỏ lẻ của ông ấy, ông ấy cũng không thường xuất hiện.

Công ty chia làm hai loại là bán thời gian và làm việc đúng giờ- mỗi ngày đi làm tan ca đúng giờ, cô ấy thuộc loại thứ hai, vì không nói được nên chỉ có thể đảm nhận một số công việc viết lách, công ty hoạt động trên nền tảng xuất bản bản thảo, v.v.

"Ngu Tích, chuẩn bị chút nữa ra ngoài với tôi, làm trợ lý cho tôi." Cô vừa ngồi xuống chưa được hai phút, Mạnh Hạ đã từ cầu thang chạy tới.

Ngu Tích vội vàng đứng dậy gật đầu, nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

Mạnh Hạ là phiên dịch viên cao cấp được công ty ký hợp đồng, chủ yếu làm công việc phiên dịch, mỗi ngày có thể kiếm được mấy chục nghìn tệ. Tất nhiên, không phải ngày nào cũng có một đơn hàng lớn như vậy.

Có điều, Ngu Tích lại lặng lẽ nhìn Mạnh Hạ hôm nay mặc một bộ âu phục công sở màu trắng, cổ áo buộc một chiếc khăn lụa màu cam sang trọng, lớp trong cùng màu đỏ hồng, rất bắt mắt.

Mái tóc được chải gọn gàng. Trang trọng, độc đáo mà không ngô nghê.

Ngu Tích đoán sự kiện hôm nay hẳn là khá quan trọng, có thể là một loại sự kiện kinh doanh quy mô lớn nào đó, cho nên cô không dám lơ

là, nhanh chóng tăng tốc làm việc.

"Đeo cái này vào", thừa dịp Mạnh Hạ quay trở lại văn phòng, Lưu Bình Bình ấn một cặp kính gọng đen lên sống mũi của cô.

Ngu Tích giật mình, khó hiểu nhìn cô ấy.

Lưu Bình Bình: "Cậu không nhận ra rằng cô ta ăn mặc nghiêm túc như vậy sao? Dám đoạt ánh đèn sân khấu của cô ta, khẳng định sau này cô ta sẽ gây khó dễ cho cậu nhiều hơn."

Ngu Tích thực sự không hiểu, nếu sợ cô đoạt mất hào quang vậy thì đừng gọi cô, gọi người khác đi cùng không phải là được rồi sao.

Nếu có lựa chọn, Mạnh Hạ đương nhiên không muốn chọn Ngu Tích, nhưng công ty thật sự thiếu nhân lực, những người khác hoặc là cùng trình độ với cô ta, không muốn giúp cô ta, hoặc là kém đến không thể đi cùng. Buổi gặp mặt rất quan trọng, cô ta không muốn để lại ấn tượng xấu cho đối phương.

"Được rồi, đi thôi." Mạnh Hạ cầm tài liệu vội vàng đi tới.

Ngu Tích nhanh chóng gật đầu và đi theo Mạnh Hạ vào chiếc Santana của cô ta.

Nửa giờ sau, xe dừng ở bãi đậu xe tầng dưới của tòa nhà thương mại ở CBD.

Mạnh Hạ đến văn phòng đăng ký, điền tên là "Trung Hằng", phí đỗ xe được giảm, cô ta quay người gọi Ngu Tích đi vào thang máy.

Vài phút sau, hai người đến phòng họp trên tầng cao nhất.

Mạnh Hạ đi tới gõ cửa, một người đàn ông ra mở cửa. Tiếp đón họ là người đàn ông cao lớn đẹp trai, tây trang phẳng phiu, mỉm cười tiếp đón: "Các vị là giáo viên của Hải Thụy không? Mời vào. Thẩm tổng, Phó tổng, Triệu tổng và các giám đốc khác vẫn chưa đến. Trước tiên xin mời ngồi xuống đợi một chút. Tôi là giám đốc nhân sự quản lý ngân sách của tập đoàn Trung Hằng ở Bắc Kinh cứ gọi tôi là Ngụy Lăng." Anh ta giơ tay và bảo trợ lý rót trà.

Khi đó Mạnh Hạ mới nhận ra người đàn ông có ngoại hình và khí chất xuất chúng này chỉ là giám đốc bộ phận.

Nhưng cũng không dám xem thường, quả nhiên là công ty đầu tư mạo hiểm nổi tiếng thế giới, ngay cả quản lý nhân sự phụ trách lễ tân cũng hào phóng như vậy.

Chẳng mấy chốc những người khác lần lượt bước vào, trong đó có rất nhiều người là người quen, đều là nhân viên của công ty đối thủ.

Sắc mặt Mạnh Hạ trở nên khó coi, lúc này cô ta mới phát hiện ra rằng có nhiều người tham gia sự kiện kinh doanh này, và cô ta chỉ là một trong số họ.

Chẳng trách tại sao một công ty lớn như Trung Hằng Capital lại chọn cô ta.

Những chuyện này đều không có quan hệ gì với Ngu Tích, cô chỉ tới đây làm nền, giúp ghi lại những biên bản cuộc họp quan trọng, hoặc là giúp Mạnh Hạ xách túi đựng tài liệu mà thôi. Lý do là cô không đủ tư cách để tham dự một sự kiện như vậy.

Sau đó, mọi người lần lượt đến, chỉ còn ghế chính là bỏ trống.

Ngay khi cô đang thắc mắc, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Thẩm Thuật đi cùng với trợ lý của anh bước vào.

Người đàn ông mặc một bộ âu phục công sở cao cấp màu xám khói, dáng người cao, chân dài, tướng mạo uy nghiêm, vừa bước vào đã trở thành tiêu điểm của mọi người.

Trong cuộc đàm phán kinh doanh quy mô lớn với sự tập hợp của giới thượng lưu này, anh cũng là người thu hút nhiều sự chú ý nhất.

Ngu Tích sửng sốt một chút, vội vàng cúi đầu, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

Thẩm Thuật đang cúi đầu nhìn biên bản cuộc họp, bước nhanh đi tới, nhưng lúc đi ngang qua thì dừng lại một chút, quay đầu nhìn thoáng về phía cô, trong mắt nhất thời kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng thu lại.

Anh đi ngang qua cũng không nhìn một cái, ngồi xuống chỗ của mình.

Cuộc họp bắt đầu.

Vòng đầu tiên phiên dịch viên của các công ty khác phiên dịch, Mạnh Hạ ngồi ở vị trí vòng bị chọn thứ ba, nửa giờ lại đổi một vòng, cho thấy cuộc họp sẽ khá dài.

Lúc đầu tâm trạng Mạnh Hạ không tốt, nhưng ánh mắt mà Thẩm Thuật dành cho cô ta vừa rồi lại khiến trái tim cô ta dâng trào.

Mạnh Hạ chắc chắn rằng anh đang nhìn về phía cô ta.

Vì được ông trùm kinh doanh này ưu ái, cô tràn đầy niềm vui bất ngờ, ngay cả sự không vui trong công việc cũng bị cuốn trôi.

"Lát nữa tôi quay lại, giúp tôi viết những tài liệu này bằng văn bản và gửi chúng đến địa chỉ email của tôi, giống như trước đây, cô hiểu không?" trước khi Mạnh Hạ rời đi, cô ta tâm trạng hớn hở chỉ đạo Ngu Tích.

Ngu Tích gật đầu đáp ứng.

Khi họ ra ngoài, họ thấy Ngụy Lăng đang đi về phía họ, "Thẩm tổng có lời mời."

Mạnh Hạ không kìm được vui trong lòng nhưng trên mặt lại dè dặt "Không biết liệu Thẩm tổng có gì chỉ giáo về công việc? "

Ngụy Lăng ngẩn ra, rồi ho khan. Anh nói, "Ông chủ cho mời cô Ngu Tích."

Mạnh Hạ sửng sốt.

Ngu Tích cảm thấy Mạnh Hạ đang nhìn mình bằng ánh mắt dò xét, nếu ánh mắt đó phát ra lửa, cô nghĩ lưng mình đều đã bỏng rát rồi, cô băn khoăn không biết có nên đi theo Ngụy Lăng hay không.

Ngụy Lăng nhẹ nhàng cười với cô, giơ tay dẫn đường: "Ngu tiểu thư, mời cô đi theo tôi."

Ngu Tích đành phải theo anh ta rời đi.

Dọc đường Ngụy Lăng không nói gì với cô, mà đưa cô đến một văn phòng lớn, để cô ngồi trên ghế sô pha tiếp khách, rót trà cho cô: "Tẩm tổng còn đang họp, cô ngồi xuống trước đi." Nói xong liền rời đi, không quên đóng cửa lại.

Trong khi chờ đợi, Ngu Tích kìm không được đánh giá xung quanh căn phòng.

Nó rất lớn, hai bên là kính trong suốt từ trần đến sàn, bên trong có bố trí phòng nghỉ, cửa sổ sáng sủa sạch sẽ, phong cách trang nhã, trên giá sách ngẫu nhiên đặt một số cuốn sách.

Trà cũng ngon, nhưng cô không biết thưởng thức, cũng không nếm được nhiều loại, chỉ biết rằng dư vị kéo dài, ngọt nhưng không chát.

Trên mặt bàn sơn mài màu bạc là một bộ khay ăn vặt ba tầng, bánh nướng, bánh đậu xanh, bánh hình bướm được xếp thành từng loại, trông rất hấp dẫn.

Cô không nhịn được đưa tay lấy một miếng nếm thử, ngọt mà không béo, rất ngon.

Khi ăn cô rất tập trung, cẩn thận cầm bánh trên tay, ánh mắt trở nên rất sáng, giống như một loại động vật nhỏ nào đó.

Thẩm Thuật mở cửa đi vào vừa vặn nhìn thấy cảnh này, không khỏi dừng lại nhìn cô chăm chú một hồi.

Anh đang tự hỏi khi nào cô sẽ phát hiện ra rằng anh đã bước vào.

Tuy nhiên, rõ ràng là anh đã đánh giá quá cao cô.

Thẩm Thuật chờ một lát, sau đó đóng cửa lại.

Nghe thấy động tĩnh, cô tựa hồ có chút sợ hãi, hơi hơi sửng sốt, nhìn về phía cửa.

Nhìn thấy anh, cô theo bản năng ngồi thẳng dậy, vội vàng nhét miếng bánh cuối cùng vào miệng, lo lắng ăn đến mức tưởng như sắp nghẹn, mặt đỏ bừng.

Thẩm Thuật cảm thấy buồn cười, đi tới, khom người đưa trà cho cô, "Em chậm một chút."

Tuy đây không phải lần đầu tiên xảy ra chuyện xấu hổ trước mặt anh, Ngu Tích vẫn cảm thấy có chút ngại ngùng, vì vậy cô cũng chỉ nhấp một ngụm.