Chương 20: Bị bắt
Hàn Ngự nhẹ nhàng đặt Khuynh Thành nằm lên giường. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, hai tay ôm chặt cổ hắn không chịu buông ra. Quan hệ giữa hai người bọn họ coi như đã hoàn toàn bị lộ rồi, trời ơi, nàng làm sao đối mặt mọi người ? Nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý gì hết…Thấy vẻ mặt não nề của nàng, khóe miệng Hàn Ngự sẽ nhếch lên. « Còn không buông tay ra ? »
Nàng bẽn lẽn bất đắc dĩ buông tay. “Làm sao bây giờ? Hiện giờ mọi người đều biết quan hệ của chúng ta rồi…”
Hàn Ngự nhíu mày. “Cha mẹ nàng liệu có phản đối không?” Vị Mộ Dung tiền bối kia thoáng nhìn có vẻ khá là dễ tính, chỉ vị tiền bối không mở miệng Độc Cô Hàn kia mới đáng ngại. Nghe nói tính của Độc Cô tiền bối vô cùng lãnh đạm, việc gì cũng chỉ dùng hành động thể hiện. Người không nói nhiều là khó tiếp cận nhất a.
“Cũng không hẳn, mà là thϊếp chưa có chuẩn bị tâm lý.” Nàng vốn muốn giới thiệu một cách cẩn thận trịnh trọng, ai biết đâu tự dưng có chuyện như vậy xảy ra.
“Vậy ta lập tức gặp cha mẹ nàng để cầu hôn nhé?”
Nàng đỏ bừng mặt, đập cho hắn một phát. “Không cần, mau đi cứu ca ca thϊếp đã.”
“Tiêu Diêu công tử chưa chết ngay được.” Chậm trễ một ngày hai ngày cũng không quan hệ gì. Hắn đã lâu rồi chưa gặp tiểu thê tử, trước tiên phải tận hưởng bên nàng một chút mới là đứng đắn a. (Vân: từ ‘đứng đắn’ của Sở Sở tỷ nha, không phải bổn cô nương sai chính tả đâu!)
Khuynh Thành lè lưỡi. “Đó là ca ca của thϊếp nha, ca ca ruột thịt đó.” Hắn tới giờ còn chưa thật sự nghĩ tới việc bọn họ ấy lại là huynh muội. Nói như vậy về sau hắn đều sẽ phải gọi tiểu tử kia hai tiếng ‘đại ca’ sao? Tên kia chắc chắn sẽ có cớ cười nhào hắn. Hàn Ngự dường như đã có thể đoán trước những ngày bi thảm đang chờ đón hắn trước mặt.
“Ta biết.” Cũng vì đó là ca ca của nàng, nên hắn đành chịu thiệt một chút vậy, chịu chút đau khổ cũng đáng.
Khuynh Thành không vui, lại lè lưỡi ra. “Đã biết còn không…”
Đầu lưỡi của nàng xinh đẹp như vậy, không có việc gì lại cứ ló ra ngoài như vậy rất là nguy hiểm. Cho nên nàng còn chưa nói xong, cái kẻ nào đó vô cùng bá đạo lập tức hi sinh môi mình chặn môi nàng lại, cắn lấy cái đầu lưỡi thơm tho xinh xinh, xem nàng từ rày còn dám tự do lè lưỡi làm ẩu hay không. Bao nhiêu nhung nhớ của mấy hôm nay liền dồn cả vào cái hôn này, mãi tới khi cả hai đều hụt hơi không còn không khí để thở hắn mới bất đắc dĩ buông nàng ra. Nếu không phải nghe thấy âm thanh nào đó, hắn thề sẽ nhào lên giường ăn nàng sạch sẽ.
Khuynh Thành ngượng ngùng cúi đầu. “Đại sắc lang!”
Hắn cúi xuống, khẽ thốt bên tai nàng. “Trên nóc nhà có người.” Hơn nữa còn không chỉ có một người, ai cũng là cao thủ hết.
Khuynh Thành buồn rầu mở miệng. “Ngoài cửa cũng có người.”
“Theo nàng là ai?” Có người trên nóc nhà, ngoài cửa, vậy mà hắn lại không phát hiện họ tới. Qua đó có thể thấy đối phương vô cùng lợi hại. Nếu là địch thì…
“Mẹ thϊếp.” Dùng đầu gối cũng nghĩ ra, là mẹ nàng đầu têu cầm đầu một toán người tới nhìn lén.
Hàn Ngự kinh ngạc. “Mộ Dung tiền bối?” Đã biết Mộ Dung tiền bối hành sự cổ quái, nào dám nghĩ nàng ấy vậy lại lớn mật tới mức này.
“Thϊếp đoán, không chỉ mẹ thϊếp, mà toàn bộ người thân của thϊếp đều đang ở ngoài đó.” Nghĩ tới chuyện bọn họ vừa thấy một màn hôn hít mùi mẫn, nàng không nén nổi lại đỏ bừng mặt.
“Thành nhi, nàng nằm nghỉ đi, ta đi cứu tiểu tử kia.” Hắn thật không nghĩ tiếp tục diễn cho họ xem, cảm giác bị rình coi lén thật không tốt chút nào.
Nàng gật đầu. “ Được, chàng nhớ cẩn thận.”
“Có chỗ nào không thoải mái nhớ mời y sinh thăm bệnh, nhớ chưa?”
Khuynh Thành cười cười bĩu môi. “Thϊếp nào có không thoải mái.” Nàng chỉ chỉ vào bụng. “Chỉ có hắn không ngoan thôi.”
Hàn Ngự liền dựa đầu vào bụng Khuynh Thành, cười dịu dàng. “Còn chưa ra đời đã bắt nạt mẹ ngươi rồi, chờ ngươi ló ra xong rồi xem ta sẽ làm thế nào trừng phạt ngươi.”
“Á?” Một kẻ nào đó đang ở trên nóc nhà hấp một hơi lạnh người, thật là quá nhanh mà. Ngay cả tiểu hài tử cũng đã có rồi sao?
Bởi vì Mộ Dung tiền bối đáng kính của chúng ta bị kích động quá mức, liền không cẩn thận đạp chân vào chỗ trống, cả thân mình lăng về phía trước, theo lẽ thường, tất sẽ ép mạnh vào Minh Hà đang ở phía trước nàng. Nha đầu Minh Hà kia võ công cũng chỉ bình thường, bị bất ngờ tất sẽ luống cuống tay chân, liều mạng động đậy một chút giữ thăng bằng… thất bại, cả người liền nghiêng về phía Ánh Nguyệt… Chỉ trong một chớp mắt, cả một đoàn người liền… ngã lăn xuống dưới.
Khinh công của Mộ Dung Ý Vân đã sớm đặt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, mắt thấy sắp rơi xuống đất liền vận chừng nội lực, an toàn tiếp đất. Chân vừa chạm đất liền thấy tư thế rơi xuống của Minh Hà vô cùng nguy hiểm, nàng quýnh quáng chạy vội qua đón đỡ nha đầu kia. Minh Hà cuống quít bị ngã quên cả vận công, cả thân mình lập tức nện mạnh xuống người Mộ Dung Ý Vân.
“Cứu mạng a…” Mộ Dung nhị tiểu thư kiêm Độc Cô phu nhân bị biến thành đệm thịt, muốn khóc mà không ra nổi nước mắt.
“Á…” Mộ Dung Ý Vân lại kêu to một tiếng, vì Khinh Yên cũng theo đà rơi xuống người nàng.
Vốn trên nóc nhà có bảy người, Ngâm Phong bận cứu mỹ nhân của hắn là Ánh Nguyệt, Lục Tây Lâm còn phải giúp đỡ Lục phu nhân, ba người bọn nàng dĩ nhiên là không có ai cứu, thật là thê sờ thảm!
Độc Cô Hàn chạy tới nâng ái thê lên, vẻ mặt thật bất đắc dĩ. “Vân nhi.” Đồng thời hắn cũng có chút hối hận tại sao lúc nãy không lên nóc nhà cùng còn tiện bảo hộ cho nàng.
“Đau quá a…” Nàng xoa xoa cặp mông mềm mại, miệng không ngớt kêu đau.
“Cữu mẫu…” Minh Hà vẻ mặt tội nghiệp buồn thiu đứng trước mặt nàng, chuẩn bị nhận lỗi.
“Đại bá mẫu…” Khinh Yên vẻ mặt càng thêm đáng thương, Mộ Dung Ý Vân lúc này hoàn toàn giống như chủ nô ɭệ đang đàn áp nô ɭệ vậy.
“Thôi thôi…” Nàng vung tay lên, chân cao chân thấp bước tới cửa chuẩn bị tiếp tục nghe lén.
Độc Cô Hàn rốt cục tỏ vẻ thật sự bất mãn với hành vi của nữ nhi. “Khuynh Thành thật sự không biết đạo lý là gì cả!”
Mộ Dung Ý Vân đẩy đẩy hắn. “Việc này vốn là khó kiềm chế mà, chàng đừng kích động như thế.” Năm đó hai người bọn họ cũng là làm ẩu trước khi kết hôn còn gì.
Hai kẻ nào đó trong nhà tai cũng không phải là điếc, vừa rồi tiếng động lớn như vậy, làm sao có thể không nghe thấy được.
Hàn Ngự chủ động mở cửa ra.
“Tiền bối, mời vào trong nói chuyện.” Nếu sớm muộn gì cũng phải nói cho rõ ràng, không bằng nhân cơ hội này…
“Được rồi.” Mộ Dung Ý Vân liếc mắt lườm Độc Cô Hàn một cái rồi đủng đỉnh bước vào.
Khuynh Thành vẫn cúi đầu không dám nhìn ai, nhất là cha mình.
Không khí vô cùng khẩn trương, không khác gì quan tòa thẩm phán tra hỏi phạm nhân. Kẻ biết thân phận mình là phạm nhân là Hàn Ngự, lần đầu tiên đánh rơi sự kiêu ngạo của một đệ nhất sát thủ, cung cung kính kính y chang một chàng con rể ngoan ngoãn.
“Ngươi ấy vậy lại dám khi dễ nữ nhi của ta, ta gϊếŧ ngươi!” Độc Cô Hàn giận dữ cực độ, phản ứng đầu tiên là ra tay gϊếŧ gã tiểu tử thối kia!
Ý Vân túm tay hắn lại. “Đừng có kích động thế chứ.”
Hàn Ngự nhanh chân quỳ gối xuống cái bịch. “Hai vị tiền bối, tại hạ cùng Khuynh Thành là thật lòng yêu thương nhau, mong hai vị tiền bối thành toàn cho chúng tại hạ.” Hai người bọn họ từng là đệ nhất thiên hạ, thần thoại võ lâm, là thần tượng của Hàn Ngự hắn, quỳ trước mặt bọn họ cũng không mất mặt cho lắm. (= =”)
Khuynh Thành cũng chạy xuống giường, vẻ mặt sợ hãi, cũng quỳ sụp trên đất ngẩng đầu nhìn mẹ. “Mẹ…”
“Mộ Dung tiền bối, mong người tin tưởng tại hạ, tại hạ sẽ chiếu cố cho Khuynh Thành thật tốt.” Nhạc mẫu vẫn không biểu hiện gì ra ngoài khiến hắn bắt đầu cuống. Nhạc mẫu tương lai của hắn nổi tiếng đầu óc phóng khoáng, sẽ không định không thành toàn bọn họ chứ?
“Khuynh Thành, ngươi thật quá…” Độc Cô Hàn đã tức giận tới mức không thốt ra lời.
“Dừng, đừng có phát hỏa lớn thế chứ. Nghĩ thử xem năm đó khi thϊếp còn chưa có gả cho chàng, cũng từng thú nhận với cha thϊếp rằng chúng ta đã có phát sinh quan hệ này nọ, chẳng bị đánh cho thực sự thảm đó sao? Kết quả thế nào? Thϊếp cũng vẫn yêu chàng như vậy. Việc tình cảm là xuất phát từ nội tâm, ngăn cản cũng không được. Cảm tình phát triển tới trình độ nhất định thì sẽ phát sinh chuyện tình nào đó, chàng cũng đừng có kiêng kị quá thế.”
Độc Cô Hàn bại trận, không nói được gì, hắn biết thê tử của hắn nói chính là sự thật. Hơn nữa năm đó hắn dường như là cậy mạnh ép nàng cũng nhiều, lúc đó dĩ nhiên bọn họ còn chưa có thành thân.
“Hắn là sát thủ, không thể cho Khuynh Thành một cuộc sống bình yên được.” Hắn sao dám nhìn người yêu phải chịu khổ thế chứ?
Hàn Ngự lòng lạnh toát, hóa ra bọn họ vẫn để ý thân phận của hắn.
Mộ Dung Ý Vân lườm trượng phu một cái, vẻ biết rồi còn nói nhảm. “Thì đã sao nào? Đừng quên ngày xưa chàng từng làm cái gì nha. Đại giáo chủ thân mến của thϊếp, đừng có nói chuyện mà không suy nghĩ thế chứ. Khuynh Thành là con gái của chúng ta, năm đó thϊếp là nhị tiểu thư của Võ lâm đệ nhất thế gia, Đường chủ Bách Hiểu Đường, nhưng vẫn ở bên chàng là một siêu cấp đại ma đầu đấy thôi.”
“Cữu mẫu, người xem hắn không biết cười, Khuynh Thành tỷ tỷ ở cùng hắn sẽ rất nhàm chán đó.” Minh Hà không nhịn được nói leo.
Mộ Dung Ý Vân hừ khẽ. “Cười nhiều mặt sẽ nhiều nếp nhăn, tốt nhất đừng có cười. Hắc hắc, kỳ thật không phải hắn không biết cười, mà là chỉ biết cười cho Khuynh Thành nhìn thôi. Hiểu chưa tiểu nha đầu?”
“Không hiểu.”
“Một kẻ lạnh như băng, luôn có đặc điểm là không dễ dàng động lòng, một khi đã động lòng yêu ai chính là sẽ dùng cả đời để yêu. Cảm tình nồng cháy đó thừa đủ để phá trời hủy đất. Hắn yêu Khuynh Thành tỷ tỷ của cháu, sẽ dành trọn trái tim mình yêu thương nó cả đời. Nhu tình của Khuynh Thành tỷ tỷ của cháu sẽ đủ để sưởi ấm trái tim hắn. Ta dám đánh cuộc là hắn nhất định đã từng cười, nhưng là cười cho nữ nhi của ta xem thôi.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật, để ta kể cháu nghe. Hơn hai mươi năm trước giang hồ đồn đại cữu cữu của cháu không biết cười, chỉ có khi đối thủ của hắn sắp tắt thở, mới có thể thấy vẻ tươi cười đắc ý của hắn. Có lần ta chọc khiến hắn vui vẻ, liền nhìn ta cười cười, tới mức một đám người chung quanh mặt đều xanh lét. Thậm chí giang hồ đồn đại linh tinh, khiến hắn phải đại khai sát giới dẹp yên. Việc này về sau được kể lại trong ‘Minh Nguyệt tiên tử truyện’, chi tiết ra sao mời cháu tự đọc lấy đi.”
Nàng chỉ lo kể về bản thân, quên béng luôn nữ nhi bảo bối của mình. “Mẹ…”
Ý Vân vội nâng Khuynh Thành dậy. “Đứng lên đứng lên đã, đừng khiến ngoại tôn của ta khó chịu. Ha ha, Mộ Dung Ý Vân ta thế là sắp lên chức bà ngoại rồi.”
Nàng vui vẻ vỗ vai Khuynh Thành. “Thật sự là Trường Giang sóng sau dồn sóng trước, sóng trước là ta giờ đã chết trên bờ cát rồi (1). Nhớ nắm đó lúc ta muốn đào hôn, cũng định với phụ thân của con sinh một tiểu hài tử, tiếc là hắn không dám làm bừa. Con gái ngoan, con thật lợi hại hơn mẹ, nhanh như vậy cũng đã đắc thủ. Tiểu tử này lạnh như băng, nhất định đối phó còn khó hơn với cha con. Lão nương ta thật sự là bội phục con đó nha.”
Hàn Ngự quỳ một bên, nghe một hồi lỗ tai lùng bùng, con mắt muốn rớt xuống đất. Mộ Dung tiền bối quả đúng là Mộ Dung tiền bối a.
“Con rể ngoan, con thật là có dũng khí đó, ăn sạch sẽ con gái ta như vậy, chúng ta không đồng ý cũng không được.” Ý Vân vẻ mặt tán thưởng nhìn Hàn Ngự.
Nàng bị bệnh thần kinh rồi, tuyệt đối là não có vấn đề rồi. Mấy tiểu bối đứng bên cạnh dở khóc dở cười, người phụ nữ này thật quá kỳ lạ.
“Tiền bối khen quá lời.” Những lời này hắn thốt ra một cách vô cùng xấu hổ.
Mộ Dung Ý Vân chớp chớp mắt. “Chàng trai trẻ, tôi vốn là xem trọng cầu mà.”
Độc Cô Hàn lạnh lùng liếc hắn. “Tiểu tử, nếu ngươi dám bạc đãi con gái ta, ta nhất định sẽ không buông tha cho ngươi.” Sự tới nước này, hắn cũng không thể nói gì khác.
Hàn Ngự rét lạnh, thiếu chút nữa phát run cầm cập, Độc Cô Hàn quả nhiên danh bất hư truyền. Hắn vốn nghĩ bản thân mình đã lạnh lùng, không ngờ nhạc phụ đại nhân càng lạnh lẽo hơn.
“Hai vị tiền bối yên tâm, vãn bối nhất định sẽ chiếu cố nàng cả đời, dùng tánh mạng của mình để bảo hộ cho nàng.” Hắn nghiêm trang tuyên bố.
“Dừng, đừng gọi ta là tiền bối. Ta ghét nhất chính là các ngươi cứ gọi ta tiền bối này tiền bối nọ. Ta còn trẻ như vậy mà, mắt ngươi lé hay sao thế?”
“Ách.” Đối diện với Mộ Dung Ý Vân, đệ nhất sát thủ cũng chỉ biết ngây ngốc nhìn.
Mộ Dung Ý Vân cười, vô cùng gian ác. “Gọi một tiếng mẹ cho dễ nghe coi!”
Oái? Hắn ngẩn cả người.
“Tiểu tử Tiêu Diêu kia thật vô dụng, giờ mê man không lo lắng được cho lão bà hắn. Vất vả lắm mới có con rể là ngươi, gọi một tiếng mẹ thì có chết đâu nào?”
“Mẹ.” Hắn chịu thua. Đối diện với Mộ Dung Ý Vân, nữ nhân ma lanh nhất trong chốn võ lâm, hắn không nhận thua không được.
*
“Sao vẫn còn chưa ra?” Tiểu Thiền lại chạy tới cửa, dáng vẻ như muốn đạp bay hai cánh cửa ra để vào trong.
Đã hơn ba canh giờ, rốt cuộc đã xong chưa mới được. Nếu không phải Hàn Ngự có nói trước khi hắn ra không cho phép ai vào trong, nàng đã sớm vọt vào.
Khuynh Thành thấy tẩu tử muốn khóc tới nơi liền dịu dàng nói. “Yên tâm đi, đại ca sẽ không sao đâu.” Nàng tuyệt đối tin tưởng nam nhân của nàng.
Độc Cô phu nhân Mộ Dung Ý Vân lườm nàng. “Vâng vâng vâng, có lão công của cô trong đó, tuyệt đối sẽ không sao.” Quả nhiên mà, con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi, chỉ biết có lão công thôi.
“Mẹ, con là nói sự thật thôi mà, đừng có bóp méo ý con đi được không?”
Mộ Dung Ý Vân trừng mắt nhìn nữ nhi. “Hừ, con gái, mẹ còn chưa có tính sổ với con đâu. Bảo con xuống núi thực hiện hôn ước, con lại đi làm chuyện xằng bậy với nam nhân khác. Hai đứa làm thế nào đến với nhau, mau mau khai thật cho mẹ.” Gì, là nàng bà tám muốn nghe buôn chuyện về hai đứa thì có, nói vậy thế nào chúng nó cũng có một câu chuyện vô cùng hay ho nha.
Khuynh Thành cẩn thận liếc phụ thân một cái rồi nhỏ giọng. “Sự thật là từ khi con còn ở Điểm Thương sơn cũng đã gặp chàng rồi.”
“Không phải chứ, còn chưa xuống núi đã… Con gái à, con thật làm mẹ buồn quá đi.”
Khuynh Thành khó thở hét lên. “Ai da… chứ mẹ muốn con kể cái gì?”
“Con gái ngoan, đừng nổi giận thế, giận dữ sẽ khiến cháu ngoại của mẹ khó ở. Tiểu nha đầu, mau mau khai thật từ đầu tới cuối cho mẹ, một chữ cũng không được quên.” Nàng thấp giọng xuống, khẽ nói thầm vào tai con gái. “Tất nhiên những tình tiết không trong sáng thì có thể loại bỏ.”
Khuynh Thành đỏ bừng cả mặt. Mẹ nàng thật sự rất đáng ghét, cái chuyện đó cũng nói ra được.
Ý Vân vỗ cái bốp vào gáy nàng. “Con nghĩ đi đâu thế?” Mặt đỏ như thế, hẳn là muốn nghĩ lung tung này nọ rồi.
“Không có.” Nàng vội vã phủ nhận.
Mộ Dung Ý Vân bỗng nghĩ ra một điều, liền đảo mắt, cười hì hì quay sang Lục Tây Lâm. “Thân làm Đường chủ Bách Hiểu Đường, ngươi cũng nên ra phỏng vấn Hàn phu nhân một chút được chứ?”
“Hả?” Hắn đương nhiên muốn phỏng vấn, nhưng nàng ta có nguyện ý hay không?
“Hả cái gì mà hả? Không những phỏng vấn, mà còn phải đem chuyện tình bọn họ kể lại thành sách nữa kìa, được không?”
“Không thành vấn đề.” Tình sử của Lãnh Diện Diêm La, đảm bảo một vốn bốn lời.
Khuynh Thành bất lực nói nhũn. “Mẹ à, rốt cuộc mẹ muốn làm gì?”
Nàng thanh giọng nói dịu dàng, nhưng nghiêm nghị. “Không có gì, mẹ chỉ muốn giúp con mang danh chấn võ lâm thôi.” Cốt để xem náo nhiệt ấy mà.
“Mẹ, con không muốn. Chúng con đã sớm quyết định sẽ về Hoàng Sơn ẩn cư, không muốn để ý những chuyện loạn bậy trên giang hồ này.”
“Về Hoàng Sơn ẩn cư? Là sao? Lúc cháu mất tích không lẽ là ở chung với hắn? Không lẽ cháu bị rớt xuống núi là được hắn cứu, rồi lấy thân đền đáp?” Lục phóng viên đã bắt đầu ào ạt đặt câu hỏi. Bệnh nghề nghiệp nổi lên, hắn nhất thời quả thật không kiềm chế được.
“Không phải, cháu vừa mới xuống chân Điểm Thương sơn là đã gặp hắn rồi.” Lục phóng viên không hổ danh là Lục phóng viên, Khuynh Thành nhất thời mơ hồ, ngây ngây ngốc ngốc trả lời câu hỏi của hắn.
“Gì cơ? Xin hỏi lần đầu hai người gặp gỡ là ở đâu, dưới tình huống nào làm quen với nhau? Liệu có phải đó là một tình huống vô cùng kinh tâm động phách?”
“Tối hôm đó, cháu đang tắm trong suối.” Ách, không được kể.
Nàng không chịu nổi hét toáng lên. “Đừng hỏi nữa mà.” Những ngày hai người bọn họ ở chung với nhau quả thật vô cùng ái muội, nàng không dám kể đâu.
Ý Vân cười gian. “Tắm… suối…”
Khuynh Thành nói nhanh. “Tại con nóng, nên đi tắm suối, lúc quay đầu lại đã thấy hắn đứng trên bờ. Sau đó con có mắng hắn, còn lấy đá ném hắn nữa.”
“Sau đó thì sao?” Mộ Dung Ý Vân tò mò hỏi tiếp, cuộc gặp gỡ rất là có ý tứ nha.
“Sau đó hắn ra chỗ gần đó nhóm lửa, con liền mặc quần áo rồi chạy tới sưởi nhờ…”
Khuynh Thành đáng thương của chúng ta, dưới sự dẫn dụ bà tám của mẫu thân liền thun thút đem lần lượt chuyện của họ từ sau khi xuống núi tới giờ nói ra từ đầu tới cuối. Mọi người nghe thấy rất là có hứng thú, Lục phóng viên đã tìm một bản ghi chép tới tốc ký ghi lại, tạm thời quên đi Độc Cô Tiêu Diêu.
*
Trong phòng, Độc Cô Tiêu Diêu dần dần tỉnh lại. Hắn trợn mắt nhìn thấy gương mặt nghiêm trang lạnh lùng của Hàn Ngự.
“Sao nhà ngươi lại ở đây?” Tiểu Thiền của hắn đâu rồi?
Hàn Ngự ngạo nghễ liếc mắt nhìn hắn. “Cứu ngươi.”
Độc Cô Tiêu Diêu vô cùng yếu ớt, nhưng vẫn không nhịn được cười khẩy. “Ngươi cứu ta? Ngươi mà cũng tốt bụng thế sao?”
“Ta vốn nợ ngươi, Tiêu Diêu công tử.”
“Khụ, Lãnh Diện Diêm La, trông mặt ngươi trông giống người biết ơn đi báo đáp không chứ?” Vừa thấy đã biết, đâu phải gã lạnh lùng băng giá nào cũng ân oán phân minh như cha hắn đâu cơ chứ.
“Tiêu Diêu công tử, từ nay về sau ta và ngươi không ai nợ ai.”
“Huề nhau thì đúng rồi, nhưng tới trung thu năm sau cái hẹn luận võ tốt nhất ngươi đừng có quên.”
“Ta sợ đánh chết ngươi Thành nhi sẽ trách ta.” Tưởng tượng đến khi trở thành tiểu muội phu của gã tiểu tử này, hắn thật sự nản lòng.
“Thành nhi? Ai thế, ta có biết không?” Tiêu Diêu công tử hắn dường như không biết ai có tên như này…
“Độc Cô Tiêu Diêu, ngươi quang minh lỗi lạc, lời đã nói liệu có giữ không?” Tiêu Diêu có vẻ không để ý thấy hắn gọi mình là gọi cả họ lẫn tên.
“Nói gì thế? Tiêu Diêu công tử ta đây nhất ngôn cửu đỉnh (2), ừh thì, miễn cưỡng cho là bát đỉnh đi.”
“Nếu ta nhớ không nhầm, năm đó chúng ta từng ước định, nếu ta có thể lấy được lão bà, ngươi sẽ tự nguyện kêu nàng một tiếng đại tẩu.” Độc Cô Tiêu Diêu, ngươi chết chắc rồi.
“Đúng thế.” Năm đó hắn ta bị một nữ nhân phản bội suýt nữa thì mất mạng. Y như tính của Hàn Ngự, khó mà cứơi lão bà cho nổi. Lại thêm cái bản mặt Diêm La của hắn ta đủ để dọa chết cả đống người. Thế là hắn nhất thời có hứng, liền nói đùa rằng nếu hắn ta có thể cưới một lão bà, Tiêu Diêu công tử hắn sẽ nguyện ý gọi nàng một tiếng đại tẩu. Nữ nhân nào dám chịu gả cho Hàn Ngự, quả thật chính là đã ra tay cứu vớt chúng sinh, dũng cảm hơn người.
Vẻ mặt vốn lạnh lùng của Hàn Ngự liền toát ra một nét cười khoái trá. “Tốt lắm.”
“Tốt cái gì mà tốt? Không phải nhà ngươi thật đã có lão bà chứ?” Xem vẻ mặt hắn, Tiêu Diêu bỗng cảm thấy rất bất an.
“Nếu ngươi đã tự nguyện gọi nàng một tiếng đại tẩu, vậy bất kể nàng là ai, ngươi cũng sẽ vĩnh viễn kính nàng như chị dâu thật chứ?” Từ muội muội đặc cách lên làm đại tẩu, chết cười hắn!
“Ách… đúng… đúng thế.” Hắn trả lời thật miễn cưỡng. Hắn chợt phát hiện Hàn Ngự có chút không đúng lắm, không lẽ thật sự hắn đã có lão bà sao?
Hàn Ngự cười bước ra ngoài. “Tiêu Diêu công tử, ta đã tìm đại tẩu cho ngươi rồi đó.”
Hắn đang cười? Ách! Còn tìm được lão bà? Có phải hắn đang nằm mơ không?
Hắn còn chưa phản ứng gì, Hàn Ngự đã mở ra cửa, nói với một đám người đang bận nghe kể chuyện tình Lan và Điệp, nhầm, chuyện tình Thành và Ngự :D
“A?” Tiểu Thiền chạy vào đầu tiên, vứt béng luôn vị công thần Hàn Ngự sang một bên.
“Con muốn vào thăm ca ca.” Khuynh Thành đang kể chuyện cũng vội vã có ý kiến.
“Nói xong hẵng đi.”
Khuynh Thành liền vừa đi vào phòng vừa nói nốt. “Ai da, thì hắn liền lén lút chạy vào phòng con để giải thích này nọ, rồi sau đó Minh Hà liền nhìn thấy… đó đó… còn bị Lục thẩm thẩm tróc gian tại giường… Rồi cuối cùng… là như mọi người đã thấy đó.”
Lúc Khuynh Thành đi vào, Tiểu Thiền đã không thèm để ý tới hình tượng bản thân mà nhào thẳng lên người Tiêu Diêu khóc một trận tơi bời, còn Hàn Ngự chỉ nhàn nhã đứng một bên chuẩn bị chứng kiến Tiêu Diêu gặp họa.
Khuynh Thành chú ý tới đầu tiên, cũng không phải đại ca thân yêu của nàng, mà chính là Hàn Ngự. Bọn họ không nói gì, chỉ là nhìn đối phương một cái, tất cả đều đã được thể hiện trong cái nhìn đó, không cần nói ra.
“Đại ca, huynh không sao chứ?” Cuối cùng nàng cũng chú ý tới người bệnh.
Tiêu Diêu vừa ôm vai Tiểu Thiền vừa nói. “Ta không sao rồi.”
“Nhi tử, con không chết sớm thế được đâu.” Nghe giọng là biết, Mộ Dung nữ hiệp đã chuẩn bị chạy vào tới nơi. Mộ Dung Ý Vân thật sự rất hậu đậu, chạy đến chiếm chỗ một cái là muốn huých luôn con gái ra chỗ khác, Hàn Ngự theo bản năng liền ôm lấy Khuynh Thành vào lòng tránh ra. Quả nhiên, hắn vừa kéo Khuynh Thành vào lòng, Mộ Dung nữ hiệp lập tức chiếm lĩnh vị trí gần Tiêu Diêu nhất.
Hàn Ngự choàng tay phủ lên bụng Khuynh Thành, dịu dàn hỏi. “Thành nhi, hắn có ngoan không?” Hắn làm thế vừa là cố tình cho Độc Cô Tiêu Diêu nhìn, vừa là thật lòng quan tâm. Tiểu thê tử của hắn rất nhỏ xinh, mang thai là rất vất vả.
Khuynh Thành cúi đầu, áp tay lên lưng bàn tay hắn. “Hiện giờ hắn rất ngoan.”
“Có mệt không? Để ta đỡ nàng về phòng nghỉ?” Vừa thấy cô vợ nhỏ, hắn đã muốn quên béng luôn Độc Cô Tiêu Diêu.
“Không mệt. Còn chàng thì sao? Có mệt không?”
Hắn dịu dàng cười. “Không mệt;”
Độc Cô Tiêu Diêu vốn đã chú ý đến bọn họ từ lâu liền lập tức dụi dụi mắt, hoài nghi không biết có phải bản thân nhìn nhầm hay không. Hắn liệu có phải Hàn Ngự Tuyệt không chứ? Không thể thế được, tên ngốc kia làm sao có thể đối xử dịu dàng với một nữ nhân như vậy, càng không có khả năng cười với một nữ nhân, lại càng không thể nào nhìn trúng muội muội hắn thế được.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, khó mà tin nổi. “Hai người các ngươi có quan hệ gì?”
“Đồ ngốc, còn không nhìn ra sao?” Mộ Dung Ý Vân muốn đánh nhau với gã con ngốc nghếch rồi nha.
“Muội muội, mau trả lời ta, chính miệng muội nói ra cơ.”
Khuynh Thành thẹn thùng cúi đầu. “Hắn… là cha của đứa con trong bụng muội.” Bọn họ còn chưa có chính thức thành thân, nói vậy thích hợp nhất.
“Á…” Hắn ta hành động thật quá là nhanh a. Ngay cả con cũng đã có rồi, thôi xong thôi xong, muội muội liền thành đại tẩu.”
“Ngươi thật hỗn đản, dám chiếm tiện nghi của muội muội nhà ta, nàng còn chưa có gả đi… ngươi… ngươi…” Độc Cô Tiêu Diêu kích động giẫy dụa muốn đứng lên, bộ dạng hắn dữ dằn như muốn băm vằm Hàn Ngự ra từng mảnh.
Mộ Dung Ý Vân thò tay ra đập bốp một cái lên đầu hắn. “Nhi tử, đầu con bị hư rồi hả? Có thêm đứa cháu cho con chơi cùng không vui sao?” (ack = =”)
“Không vui!” Nam nhân trên đời thiếu gì, sao em hắn lại cứ phải chọn gã kia? Bọn hắn thật sự là oan gia ngõ hẹp sao?
Hàn Ngự ôm thê tử, cười mà như không cười. “Tiêu Diêu công tử, mau gọi đại tẩu.”
“Ngươi…” Tiêu Diêu đang tức giận đùng đùng liền xìu cả xuống chịu bại trận, cúi đầu ủ rũ nói khẽ. “Tiểu muội đại tẩu.”
“Huynh gọi muội là gì?” Tiểu muội đại tẩu, lạ nha.
Tiêu Diêu cứ nghĩ muội muội đang cố tình làm khó hắn, liền rống lên. “Hàn đại tẩu, được chưa?”
“Á, đại ca, đầu óc huynh không phải có vấn đề chứ? Huynh gọi muội là đại tẩu sao?”
Tiêu Diêu không tức giận, nói. “Đi mà hỏi hắn.” Đột nhiên đầu óc của hắn hiện ra một ý hay. “Đi mà hỏi tiểu muội phu.”
Ba chữ Tiểu muội phu vừa ra khỏi miệng, Hàn Ngự lập tức đầu muốn bốc khói. “Ngươi gọi ta là gì?”
Tiêu Diêu công tử đắc ý vênh mặt. “Ta gọi ngươi là tiểu muội phu.” Năm đó bọn hắn có ước định, hắn phải gọi thê tử của gã ta là đại tẩu, nhưng có nói phải xưng hắn là đại ca đâu. Hàn Ngự cưới là cưới muội muội hắn, hắn gọi tiểu muội phu, hợp tình hợp lý thế còn gì.
“Trong vòng một ngày không được đứng lên.” Hàn Ngự nghiến răng nghiến lợi thốt. “Đại ca.” Nói xong liền ôm lấy Khuynh Thành giận dữ bỏ đi. Có gã bằng hữu đáng ghét như Tiêu Diêu công tử, quả thật hắn xui tám đời.
“Nhi tử, thương thế của con không sao chứ?”
Tiêu Diêu gật đầu. “Không sao đâu ạ.”
“Không chết là được.”
Tiêu Diêu chợt nhớ ra điều gì liền nghiêm mặt nói. “Mẹ, con có việc này phải nói với mẹ.”
*
Khuynh Thành bị ôm ra ngoài vô cùng tò mò chuyện giữa đại ca nàng và Hàn Ngự, liền dụi dụi ngực hắn nói nhỏ. “Chàng và đại ca thϊếp bộ có thù oán gì sao?” Trông qua rất giống a.
Hàn Ngự hừ lạnh. “Hắn ta đã cứu ta một mạng.” Ngoài ra còn thường xuyên chọc tức hắn.
Nàng khẽ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, khờ khạo hỏi. “Phải không? Sao chàng lại được huynh ấy cứu?”
“Ta bị trúng độc, là hắn giải độc.” Giờ hắn giúp hắn ta chữa thương, coi như đã xong nợ.
“Thϊếp muốn hỏi nhất chính là vì sao huynh ấy lại gọi thϊếp là đại tẩu.”
“Lúc đó ta bị Dương Liễu phản bội, hắn giễu cợt ta, nói ta cả đời sẽ không cưới nổi vợ. Ta nói chưa chắc, hắn liền nói nếu ta cưới được lão bà, hắn sẽ gọi nàng là đại tẩu.”
“Ha ha, đại tẩu.” Phu quân của nàng thật lợi hại nha, rốt cuộc chính là nàng hưởng lợi làm lớn.
Do được tới hai vị danh y trị bệnh, bệnh tình của Độc Cô Tiêu Diêu liền biến chuyển rất tốt. Nhưng tâm tình của hắn lại vô cùng tồi tệ. Nguyên nhân rất đơn giản, tiểu muội vốn bị hắn bắt nạt hơn hai mươi năm qua bỗng tự dưng lên chức, thành đại tẩu của hắn. Nhưng nghĩ tới việc có thể gọi Hàn Ngự là tiểu muội phu, tâm tình lại tốt lên không ít.
Một ngày nọ, Độc Cô Khuynh Thành đuổi Tiểu Thiền cô nương vốn lúc nào cũng dính lấy ca ca của nàng đi chỗ khác, quyết định tới nói chuyện với hắn cho tử tế. “Độc Cô Tiêu Diêu, huynh nhất định chọc giận hắn sao?” Hàn Ngự với Độc Cô Tiêu Diêu mỗi ngày đều phải đánh võ mồm vài ba trăm hiệp, hai bên đều tức tới muốn hộc máu mồm. Thân là muội muội, lại là thê tử, nàng quyết định phải hòa giải bọn họ.
“Là hắn chọc giận ta trước.” Tiêu tử kia vô duyên vô cớ lại đàng hoàng gọi mẹ hắn là mẹ, gọi cha hắn là cha, lại thêm muội muội bảo bối của hắn, cả nhà hắn đều qua phe hắn hết. Độc Cô Tiêu Diêu quả thật tức tối không để đâu cho hết.
Độc Cô Khuynh Thành giải thích hợp tình hợp lý. “Nào có, đều là huynh cố ý gọi hắn là tiểu muội phu để cười nhạo hắn.”
“Tiểu muội, hắn là trượng phu của muội, ta gọi hắn là tiểu muội phu thì có gì sai?” Tiểu muội đúng là đã ăn phải bả của tên kia rồi, cả đầu óc chỉ toàn là nghĩ cho hắn.
“Nhưng mà hắn còn lớn hơn huynh, hơn nữa huynh gọi muội là đại tẩu, không phải là muốn gọi hắn là đại ca sao? Chi bằng muội đổi với huynh. Về sau huynh gọi hắn là đại ca, còn tiếp tục gọi muội là tiểu muội như cũ vậy.” Đây đã là nhượng bộ lớn nhất với hắn rồi.
“Không được.” Vất vả lắm mới có cơ hội cười nhạo tên kia, hắn làm sao có thể nhượng bộ được.
“Tại sao?”
“Tiểu muội, thiên hạ nhiều nam nhân như vậy, muội vì sao phải chọn hắn cơ chứ? Chi bằng muội hưu hắn (bỏ) đi, ta sẽ tìm cho muội một nam nhân tốt hơn.” Hắn biết là không thể nào đâu, nhưng hắn vẫn muốn dỗ ngọt tiểu muội.
Khuynh Thành trầm mặt xuống. “Muội không cần.”
“Tiểu muội, hưu hắn đi mà.” Độc Cô Tiêu Diêu cười rất quỷ dị, tiếp tục dỗ dành. Tên kia yêu mến lo lắng cho tiểu muội của hắn như vậy, nếu tiểu muội bảo không cần hắn, thật không hiểu hắn ta sẽ cuống quít ra sao.
Nàng liền phản đối lớn giọng hơn. “Muội không cần, muội yêu hắn.”
Độc Cô Tiêu Diêu hừ lạnh. “Ừh, là muội yêu hắn, nên mới đem chính mình tới cửa dâng lên mĩ vị cho hắn ăn sạch sẽ, chưa gả chồng bụng đã phình to. Tên kia cũng thật là, sao lại có thể có hứng thú với một tiểu nha đầu thân hình xấu xí như muội chứ?” Tưởng tượng ra cảnh tên kia hủy sự trong sạch của muội muội của hắn, hắn liền giận tới bốc khói.
“Huynh…” Khuynh Thành giận tới mức muốn khóc, nước mắt long lanh trong hốc mắt. Thật quá đáng, sao hắn có thể nói những lời như vậy chứ? Đã nói nàng không biết liêm sỉ, lại còn nói nàng là nha đầu thân hình xấu xí, hạ thấp dáng người của nàng.
“Độc Cô Tiêu Diêu!” Kẻ nào đó gầm lên một tiếng, nín một hơi đá bay cánh cửa xông tới, đau lòng thương tiếc ôm tiểu thê tử vào ngực.
“Thành nhi, đừng nghe hắn nói nhảm.” Dáng người cô vợ nhỏ của hắn thật sự rất tốt.
Khuynh Thành tựa vào vai Hàn Ngự, nước mắt không ngừng tuôn rơi. “Hu hu, hắn dám bắt nạt thϊếp.” Nàng ghét nhất là bị nói nàng tự mình đặt vào mâm dâng lên miệng hắn. Tuy sự thật đúng là như thế, nhưng tốt xấu gì cũng phải để cho nàng ít mặt mũi chứ. Cứ bàn ra tán vào một cách công khai như thế, một thiếu nữ như nàng làm sao dám ngẩng mặt ngoài đường?
“Tiểu muội phu, ngươi đau lòng sao?”
Hàn Ngự cơ hồ muốn nghiến đứt răng. “Độc Cô Tiêu Diêu ta cảnh cáo ngươi. Nếu ngươi còn dám khi dễ Thành nhi, ta sẽ dần cho ngươi một trận.”
Độc Cô Tiêu Diêu dĩ nhiên là nhún nhún vai. “Nàng là muội muội của ta, muốn khi dễ cũng đã khi dễ hai mươi năm qua rồi, khi dễ thêm vài lần bớt vài lần thì cũng thế.”
“Ngươi dám!”
“Có gì mà không dám, có giỏi thì ngươi thử xem.”
“Độc Cô Tiêu Diêu, sau này ta sẽ khiến Khuynh Thành không rời ta nửa bước. Ngươi dám khi dễ nàng nữa, ta sẽ gϊếŧ ngươi.”
“Sao đó? Tính giả vờ thể hiện tình thâm chồng vợ trước mặt ta sao?”
“Vợ chồng chúng ta vốn ân tình thâm sâu.”
“Họ Hàn kia, thâm sâu sao? Các ngươi mới quen nhau có mấy tháng, ngươi đã khiến bụng muội muội ta lớn đùng lên. Nếu muốn tốt cho nàng, ngươi nên bảo hộ nàng cho tốt, chứ không phải phá hư danh dự nàng như thế.” Đương nhiên hắn cũng đã quên hàng ngày hắn đều quấn quít bên nàng Tiểu Thiền nhi kia.
“Ngươi…” Hàn Ngự thật muốn đem Độc Cô Tiêu Diêu ra băm vằm cho đỡ tức, hắn dám đem sự việc loạn cào cào đó giễu cợt hắn.
“Hu hu hu, Ngự, chúng ta về nhà thôi, thϊếp không muốn nhìn thấy đại ca nữa.”
Hắn ôm eo nàng, dịu dàng nói. “Thành nhi đừng khóc, lại khóc thì sẽ biến thành con mèo mũi đỏ mất.”
Trong chớp mắt, Hàn Ngự lập tức biến sắc mặt. “Độc Cô Tiêu Diêu, ta muốn gϊếŧ ngươi.” Hắn quả thật muốn gϊếŧ tên trời đánh kia.
“Giỏi thì gϊếŧ đi.” Rốt cục hắn cũng hiểu vì sao tiểu muội lại muốn gả cho một gã lạnh như băng như hắn, nguyên lai tên kia vốn rất ôn nhu với tiểu muội.
“Thành nhi, để ta giúp nàng giáo huấn hắn được không?” Hàn Ngự nhẹ giọng hỏi Khuynh Thành, sợ dọa đến nàng.
“Được, đánh chết hắn đi;” Đại ca đáng ghét, rốt cục cũng có người giúp nàng ra tay trả thù.
“Nàng ngồi yên đây nhé.” Sợ tiểu thê tử của hắn bị thương, Hàn Ngự liền ấn Khuynh Thành ngồi xuống.
Sắp xếp cho tiểu thê tử ngồi lên ghế xong, Hàn Ngự liền bốc hỏa vọt tới bên giường Tiêu Diêu lớn tiếng quát. “Độc Cô Tiêu Diêu.” Rất có khí thế muốn bóp chết Tiêu Diêu a.
“Ngươi dám đến thật sao?” Độc Cô Tiêu Diêu vội vã nhảy từ trên giường xuống đất. Xem vẻ giận dữ của Hàn Ngự, thật có vẻ gϊếŧ hắn lắm.
“Còn có đến giả sao?”
“Ta là bệnh nhân nha.”
“Cũng không được khi dễ Thành nhi.”
“Nhưng ta nói là sự thật mà.”
“Cũng không được nói thế với nàng.”
“Tiểu tử kia, ngươi đã chiếm tiện nghi của nàng còn sợ người khác nói sao?”
“Là lỗi của ta, ngươi có thể nói ta, nhưng không được nói nàng thế.”
“Nhìn ngươi như vậy, ai không biết còn tưởng ngươi thật sự thương muội muội của ta chứ, tiểu muội phu.”
Độc Cô Khuynh Thành nhìn hai kẻ nam nhân đánh nhau tới mức không thấy rõ bóng dáng ai với ai, mắt trợn trắng giận dữ. Cả hai bọn họ đều là người rất quan trọng của nàng, tại sao bọn họ không thể để ý mặt mũi của nàng mà hòa bình ở chung chứ?
Độc Cô Tiêu Diêu dù lợi hại, nhưng dù sao cũng là vừa mới trọng thương, dần dần yếu thế bị vây chặt. Mắt thấy hắn sắp bị thương, Khuynh Thành liền hô to. “Đại ca, huynh cẩn thận a.”
“Đại ca? Nàng ta là muội muội của Tiêu Diêu công tử sao?” Trên nóc nhà, bốn sát thủ nhìn nhau, một người nói. “Môn chủ phân phó chúng ta phải đi gϊếŧ Tiêu Diêu công tử, giờ hắn lại chết trong tay Thiếu chủ, liệu chúng ta có bị phạt không nhỉ?” Bọn hắn vốn phụng mệnh gϊếŧ Tiêu Diêu công tử, nào nghĩ lúc tìm thấy hắn, Hàn Ngự đã ra tay trước rồi. Bọn hắn tự biết không phải đối thủ của Hàn Ngự, càng biết đến Hàn Ngự là ghét nhất người khác nhúng tay vào việc của hắn, chỉ còn cách đứng ngoài xem mà thôi.
“Không bằng tóm lấy muội muội của Tiêu Diêu giao cho Môn chủ, còn Tiêu Diêu công tử để cho Thiếu chủ xử lý.”
“Nhưng Môn chủ muốn chính là Tiêu Diêu công tử; không phải muội muội của hắn.”
“Nếu Tiêu Diêu công tử đã chết thì lấy muội muội của hắn thay cũng được vậy. Ngươi cũng biết tính của Môn chủ, thà là gϊếŧ lầm còn hơn bỏ sót, lưu lại nha đầu kia chính là tai họa về sau.”
“Bắt lấy nàng, giao cho Môn chủ xử lý vậy.”
Độc Cô Khuynh Thành đang tập trung toàn bộ tinh thần chăm chú xem hai kẻ kia đánh nhau, bỗng cảm thấy có người lại gần. Nàng vừa quay lại liền thấy bốn kẻ bịt mặt nhảy từ nóc nhà xuống. Nàng liền lui lại phía sau, rút nhuyễn kiếm bên hông ra.
Bốn kẻ sát thủ vốn không nghĩ tới nàng biết võ công, vừa ngây người liền cẩn thận đối phó. Vì bọn họ không biết võ công của nàng ra sao nên đều không dám ra tay.
“Các ngươi là ai?”
“Ngươi là muội muội của Tiêu Diêu công tử?”
Khuynh Thành nghiêng đầu. “Đúng thế.”
“Bắt lấy nàng.” Muội muội của Tiêu Diêu công tử, chính là đối tượng bọn chúng phải bắt cóc.
Bốn người đều ra tay một lúc, Hàn Ngự và Độc Cô Tiêu Diêu đang mải đánh nhau bất phân thắng bại đều không để ý tới bên này.
Bốn sát thủ kia lợi hại thật, nhưng Khuynh Thành cũng lợi hại không kém. Bốn người bắt nạt một mình nàng, nhưng sau mấy chục chiêu, bốn kẻ bọn họ đã có dấu hiệu sắp thua.
Một người trong đó đã bị thương, hắn ôm cánh tay đang chảy máu, chạy lại gần đồng bọn. “Nha đầu kia thật là lợi hại.”
“Làm sao bây giờ?” Bọn họ rõ ràng không phải đối thủ của nàng.
“Đi.” Hảo hán phải biết tiến biết lùi.
Toàn bộ tinh thần Khuynh Thành tập trung vào chuyện đối địch, nàng biết bọn hắn còn xa mới là đối thủ của nàng. Nàng hoa kiếm chuẩn bị bắt lấy bốn kẻ bọn họ. Bốn kẻ này mục tiêu chính là đại ca của nàng, không thể để bọn họ trốn được.
Nàng vừa nâng kiếm muốn động tay, bụng chợt đau nhói từng đợt. Thân mình nàng vốn yếu ớt, có thai càng thêm không ổn, vừa rồi lại động thủ, khiến nàng bị động thai.
“Ngươi nhìn, nàng ta làm sao thế?” Sắc mặt nàng đột nhiên biến đối, nhìn qua có vẻ rất đau đớn.
“Bắt lấy nàng đã.” Mặc kệ thế nào, bắt được nàng ta mới là quan trọng nhất.
Bốn người đột nhiên cùng phản công, Khuynh Thành vừa quơ kiếm một cái, đã thấy đầu óc mơ hồ, trước mắt tối sầm, ngã lăn ra ngất xỉu.
Một người nhanh tay nhanh mắt đón lấy nàng. “Tự nàng ngất xỉu.” Ông trời giúp bọn họ rồi.
Hai gã nam nhân đang đánh nhau quên trời đất không ai nhường ai, chợt nghe có người lớn tiếng thốt. “Thiếu chủ, Tiêu Diêu công tử giao cho người, chúng tiểu nhân mang muội muội của hắn về trước.”
Hai kẻ điên kia kinh hoảng liền đồng thời thu chiêu.
“Thành nhi…” Hàn Ngự chạy vào phòng trước, bóng giai nhân cũng đã sớm không còn.
—
Chú thích:
(1) Trường Giang sóng sau dồn sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát: thành ngữ của TQ, ý tương đương với câu Hậu sinh khả úy, người đi sau tốt hơn người đi trước, người đi trước đã hết thời.
(2) Nhất ngôn cửu đỉnh: Đỉnh là cái vạc bằng đồng thời xưa, thường đúc để đốt hương thờ cúng, thực hiện những nghi lễ trọng đại của quốc gia. Thời phong kiến, Cửu đỉnh bằng đồng to và rất nặng, mỗi cái to cỡ 1 con trâu với trọng lượng cũng phải từ 200kg trở lên. Cửu đỉnh thường để chỉ quyền lực tối cao của vua. Do đó, có thể thấy rằng “Nhất ngôn cửu đỉnh” là lời nói phải có trọng lượng, giống như vua nói vậy. Anh Tiêu Diêu anh í bẩu ừ thì lời ảnh cũng có chút gian dối, nên chỉ dám so với tám cái đỉnh thôi chứ không phải chín cái.