Chương 22
Hỷ Hỷ thuê phòng trong một khách sạn nhỏ giá rẻ trong khu Shinjuku ở Tokyo. Khi bước vào phòng, việc đầu tiên cô làm đó là treo bức Đêm đầy sao lên tường.Sau đó cô nhấc máy gọi vài cuộc, cuộc cuối cùng gọi đến quầy lễ tân của khách sạn bên đường đối diện.
Cô hỏi bằng tiếng Anh:
“Xỉn hỏi có ai tên là Lâm Khắc ở đây không? Anh ta từ Đài Loan tới.”
Nhân viên lễ tân trả lời:
“Có, cô có cần chuyển cuộc gọi này tới phòng đó không?”
Cô cúp máy.
Cuối cùng thì cũng tìm ra. Thì ra Lâm Khắc ở ngay bên đó.
Cô đến bên cạnh cửa sổ, đứng sau chiếc rèm nhìn sang tòa khách sạn tiêu điều phía bên kia đường. Trời đã xẩm tối, từng ngọn đèn vàng ấm áp bật sáng trong những khung cửa sổ khách sạn.
Lúc ra khỏi sân bay cô không nhìn thấy Lâm Khắc, còn tưởng rằng anh ta đã bị mất dấu.
Liệu anh ta có thắc mắc rằng vì sao chỉ trong một đêm mà cô lại muốn trốn chạy khỏi Trịnh Lỗ? Hay anh ta cũng giống như cô, cũng cảm thấy trống rỗng hoang lạnh khi đứng trước những kẻ yêu mến cuộc đời?
Cô khoác chiếc áo gió màu đỏ đun rời khỏi khách sạn, đến quán rượu gần đó ăn một bát mỳ.
Trong quán không có vodka, nên cô uống tạm hai ly hazel, sau đó cuốc bộ trở về khách sạn.
Cô mệt mỏi, nằm cuộn tròn trên chiếc giường chật chội, ngắm nhìn bức Đêm đầy sao rồi chìm dần vào giấc ngủ.
Cô gặp lại anh trong mơ.
Cô và anh ngồi đối diện trên chuyến tàu đi về phương bắc.
Anh hỏi cô một cách khó hiểu:
“Tại sao em không cưới người đó? Như vậy em có thể sẽ hạnh phúc mà...”
“Nhưng... nhưng mà...” cô ấp úng, “em sợ một ngày nào đó em sẽ biến thành một con vẹt...”
Anh bật cười:
“Vậy thì anh sẽ biến thành con thằn lằn Vô Hoa kia...”
Ba tuần sau, Hỷ Hỷ đi đôi bốt da cao cổ màu đỏ đun, đội chiếc mũ lông cừu màu tím đậm, ngồi lên chuyến tàu cao tốc Shinkansen về Nagano.
Cô kéo hành lý đi xuyên qua các khoang tàu, cuối cùng, cô tìm được một chỗ ở khoang cấm thuốc lá.
Cô đặt hành lý xuống, cởi mũ và để sang chiếc ghế trống bên cạnh.
Chuyến tàu chầm chậm rời khỏi ga, cô mở tờ báo tiếng Anh mới mua ở ga đọc Chòm sao hôm nay, sau đó cô lại đọc Chòm sao hôm nay trên một tờ báo Nhật Bản.
Cô thử đoán ra nghĩa của cả câu từ những chữ Hán trên đó. Bỗng nhiên cô phát hiện ra rằng, việc này cũng chẳng khác gì giải đố sudoku! Thế là trong cả chuyến hành trình, cô đều đọc báo Nhật.
Bên ngoài trời đang mưa, từng giọt lất phất rơi vào ô cửa kính, kéo dài thành từng vệt trong mướt như sao sa.
Cả khoang tàu chìm trong im lặng.
Cô dụi dụi mắt, tựa vào lưng ghế ngủ thϊếp đi.
Khoảng một lúc sau, cô động đậy một chút, mơ mơ hồ hồ trông thấy chiếc mũ của mình bị rơi xuống đất. Cô muốn đưa tay xuống nhặt, nhưng lại quá buồn ngủ, nên đành phó mặc tiếp tục thϊếp đi.