Trong nhận thức của Quân Vô Tà, “vấn đề nhỏ” này trên người Quân Khanh thật ra chẳng là gì cả, nàng luôn cảm thấy sở dĩ nhiều năm như vậy Quân Khanh không đứng dậy được là vì tay nghề y thuật của các đại phu ở thế giới này quá kém!
Quân Vô Tà cực kỳ ghét bỏ các lang băm ở thế giới này, nàng không nhận thức được, vấn đề không phải nằm trên người các đại phu ở thế giới này mà nằm ở trên người nàng.
Hoàn toàn không thể so sánh bài tập của học sinh tiểu hoạc với suy nghĩ của một người học sau tiến sĩ được.
“Đúng vậy.” Quân Vô Tà nói.
Cả Quân Tiển và Quân Khanh đều im lặng, nhưng có thể thấy từ đôi mắt sôi sục của họ rằng tin tức này đã gây sốc cho họ đến mức nào.
Sở dĩ Lân Vương phủ thất thủ là bởi vì thống soái Thụy Lân quân không có người nối nghiệp. Hiện giờ, nếu Quân Khanh có thể khôi phục trong vòng hai năm, vậy thì Lân Vương phủ có thể sớm lấy lại oai phong!
Đây là một cơ hội, đối với Lân Vương phủ hiện tại quá quan trọng.
“Vô Tà, chuyện này rất quan trọng. Chuyện tiểu thúc cháu có thể khôi phục nhất định phải giữ bí mật với mọi người. Vị sư phụ kia của cháu…” Quân Tiển lập tức nghĩ tới tính nghiêm trọng của chuyện này.
“Sư phụ nói ông ấy không có hứng thú với người khác.” Một người không tồn tại thì có thể tiết lộ cái gì.
“Vậy là tốt rồi, việc này thật sự phải cảm ơn vị tiền bối kia! Về sau có cái gì có ích, chỉ cần ông ấy lên tiếng, nếu Lân Vương phủ chúng ta có thể làm được thì sẽ tận lực để làm.” Quân Tiển kích động nói.
“Cháu sẽ truyền đạt lại.” Quân Vô Tà bình tĩnh đáp lại.
“Vô Tà, cảm ơn cháu.” Quân Khanh nhìn Quân Vô Tà, tuy rằng hắn ta đã phải chịu đựng rất nhiều, nhưng hắn ta ước gì mình có thể chịu đựng thêm vài lần nữa để có thể đứng lên lần nữa, điều này quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Quân Vô Tà hơi giật mình trước lời cảm ơn đột ngột này.
Kiếp trước nàng đã cứu vô số người và nhận được vô số lời cảm ơn, nhưng những lời cảm ơn đó không có trọng lượng trong mắt nàng.
Chỉ là lần này, lòng biết ơn của Quân Khanh lại khiến nàng cảm nhận được sự vui mừng đã nguội lạnh từ lâu.
Hoá ra cảm giác cứu được người thân của mình lại hoàn toàn khác.
Có lẽ loại vui mừng này rất hiếm thấy, Quân Vô Tà lại nói: “Còn sót lại một ít hạt sen sư phụ ban cho, cháu dự định mấy ngày nữa sẽ đưa cho gia gia dùng thử. Tuy nhiên, tình hình của tiểu thúc khiến cháu phải chuẩn bị nhiều hơn một chút, cho nên việc điều trị thân thể của gia gia phái mất thêm một thời gian nữa.” Dù sao tuổi Quân Tiển cũng đã cao, không chịu nổi giày vò, Quân Vô Tà càng phải cẩn thận hơn.
Quân Tiển hoàn toàn không ngờ mình lại có một phần bảo bối có thể chữa bệnh cho nhi tử mình.
Nhìn vào ý của Quân Vô Tà, có lẽ đã sớm chuẩn bị vì ông.
Một dòng nước ấm chảy vào lòng Quân Tiển, hai mắt ông nóng rực, hơi chật vật quay đầu đi, lặng lẽ lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt.
Cháu gái lớn rồi, cuối cùng cũng hiểu chuyện rồi.
Sau này ai dám nói cháu gái nhà ông là phế vật? Ông sẽ liều chết chống trả!
“Việc này cháu có thể tự mình xử lý, ông sẽ dặn dò cho nhà bếp và Phúc bá. Về sau cháu muốn làm gì thì không cần hỏi ý kiến
của ta, có thể tự mình quyết định.” Quân Tiển mỉm cười nói.
Trước kia, mặc dù Quân Tiển yêu thương Quân Vô Tà nhưng cũng biết tính tình Quân Vô Tà quá càn quấy, cho nên đã hạn chế quyền lực của nàng ở nhiều nơi, tránh cho nàng gây rắc rối. Nhưng bây giờ, Quân Tiển vô cùng yên tâm về Quân Vô Tà, càng xem cháu gái mình như bảo bối.
Hiểu chuyện, điềm tĩnh, còn bái được một người sư phụ bản lĩnh cao cường, y thuật ngày càng tốt, lại biết lo lắng cho người thân, tìm đâu ra một người cháu gái tốt như vậy?