Quân Vô Tà ngồi xổm xuống, đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn như tùy ý xoa bóp vài cái trên chân Quân Khanh: “Không có chút cảm giác nào sao?”
“Thỉnh thoảng có hơi lạnh nhưng không rõ.” Quân Khanh nói.
Quân Vô Tà nhìn một lúc lâu mới bỏ ống quần Quân Khanh xuống.
“Tiểu thúc có thể tin tưởng cháu không?” Đôi mắt Quân Vô Tà lộ vẻ lạnh lẽo, nhìn khuôn mặt tươi cười của Quân Khanh.
“Đương nhiên.” Quân Khanh mỉm cười nói.
Quân Vô Tà không vội nói, nàng ngẩng đầu nhìn hồ đầy hoa sen, trong mắt có chút lóe lên.
“Hoa sen này nở rất đẹp, không biết tiểu thúc có thích ăn hạt sen không?” Quân Vô Tà đột nhiên nói.
Quân Khanh cười nói: “Không tệ.”
“Hôm qua cháu mới hái một ít, cảm thấy ăn rất ngon, tiểu thúc có muốn nếm thử không?” Quân Vô Tà tùy tiện nói.
“Là chính tay Vô Tà hái, đương nhiên phải nếm thử chứ.” Cô cháu gái nhà mình ngày càng hiểu chuyện, điều này khiến Quân Khanh rất vui. Nếu là Quân Vô Tà của trước kia, cho dù hái được đài sen cũng sẽ đưa cho tên đàn độn Mặc Huyền Phỉ kia trước, khi nào mới đến lượt hắn ta được hưởng thụ chứ.
“Vậy tiểu thúc mở miệng đi.” Quân Vô Tà bình tĩnh nói.
Quân Khanh hơi sửng sốt, không biết trong hồ lô của tiểu nha đầu này có gì, hắn ta chỉ xem đó là cách khiến nàng vui vẻ hơn nên cũng làm theo.
Quân Khanh vừa hé miệng, bàn tay nhỏ bé của Quân Vô Tà lập tức đi theo, đầu ngón tay búng một cái, một hạt sen trong suốt như pha lê rơi vào trong miệng Quân Khanh, không đợi Quân Khanh kịp phản ứng, nàng đã giơ tay lên khép cằm hắn ta lại, nhấc mạnh lên, trực tiếp khiến Quân Khanh nuốt trọn vào.
“...” Quân Tình suýt nữa thì sặc ra nước mắt bởi thủ đoạn dịu dàng của Quân Vô Tà.
Hắn ta vẫn cho là cuối cùng tiểu nha đầu này đã chuyển hình nhưng cách làm vẫn đơn giản thôi bạo như vậy.
Hắn ta không trách Quân Vô Tà cho uống thuốc không nhẹ nhàng, bởi vì nàng bẩm sinh đã không có tế bào dịu dàng, đối xử với người bệnh không chịu uống thuốc vẫn luôn đơn giản, thô bạo, không hề cho người ta phản kháng.
“Ăn ngon không?” Sau khi Quân Vô Tà thấy Quân Khanh nuốt vào mới hỏi.
Quân Khanh dở khóc dở cười nhìn Quân Vô Tà, vừa rồi hắn ta cứ thế nuốt chửng, làm sao có thể nếm ra vị gì?
“Ăn ngon.” Thủ đoạn dụ dỗ tiểu hài tử lại xuất hiện.
“Vậy cháu đi trước đây.” Sau khi Quân Vô Tà làm xong công việc thì vung ống tay áo rời đi, không mang theo một gợn mây.
Nhìn bóng dáng Quân Vô Tà rời đi, Quân Khanh cảm thấy bất lực.
Tiểu nha đầu này đột nhiên chạy tới đây nói chuyện với hắn ta rất lâu, chẳng lẽ là vì muốn hắn ta ăn hạt sen sao?
“Độc dược còn sót lại trong cơ thể tiểu Vương gia còn chưa được giải trừ, hạt sen tính lạnh, có muốn trong nhà chuẩn bị chút canh gừng không?”Lúc này, am nhân vẫn đứng phía sau Quân Khanh mới lên tiếng. Khuôn mặt kiềm chế và dáng người cao ráo, hoàn toàn không giống hạ nhân bình thường.
Quân Khanh giơ tay lên: “Không cần ầm ĩ như vậy, chỉ là hạt sen mà thôi, ta còn chưa yếu ớt như vậy.”
Nam nhân không còn ép buộc nữa: “Hình như đại tiểu thư đã khác trước rồi.”
Từ khi Quân Khanh bị thương trở về Lân Vương phủ, hắn ta vẫn luôn chăm sóc Quân Khanh, có thể nói hắn ta đã nhìn Quân Vô Tà lớn lên. Nói thật, hắn ta không hề có ấn tượng tốt đẹp gì với đại tiểu thư ngang ngược, kiêu ngạo này, cho nên khi Quân Vô Tà xuất hiện, ngay cả ân cần hỏi thăm hắn ta cũng không muốn.
“Ngươi cũng nghĩ như vậy sao?” Khi nhắc đến những thay đổi của Quân Vô Tà, nụ cười trên mặt Quân Khanh càng sâu hơn, có chút hoài niệm, hắn ta thở dài: “Nhìn bộ dáng nó bây giờ, có chút giống huynh trưởng.”
“Khí thế của Ngọc Diện Diêm La, không ai có thể sánh bằng.” Nam tử khẽ cau mày, dường như không đồng tình với lời nói của Quaanh Khanh.