Không Muốn Làm Vạn Người Ghét

Chương 1

Mưa rơi càng lúc càng ngớt, tiếng xe cộ ồn ào tấp nập vang vọng trong một khu hẻm nhỏ. Những căn nhà cấp bốn chật hẹp với chục mét vuông được xây sát nhau. Những cơn gió se lạnh thổi vụt qua, tiếng lạch cạch của cửa sổ chưa được đóng kín. Vân Từ co rúm người lại vì lạnh, cậu rất muốn bật máy sưởi mà không được. Đường dây điện của con hẻm không được tốt, không thể chịu tải điện áp suất cao như điều hòa hay các thiệt bị sưởi điện khác. Nếu sử dụng sẽ đứt dây cầu dao điện, lại còn dễ gây ra vụ hỏa hoạn gây nguy hiểm. Vì thế chủ trọ luôn nhấn mạnh với mọi người là không được dùng thiết bị có công suất cao. Mà giờ lại là thời điểm giao mùa, mùa đông năm nay khắc nghiệt hơn năm ngoái quá nhiều. Thời tiết ngoài trời chỉ còn 13°C, lại một cơn gió phóng qua, khí lạnh chui qua khe cửa luồn vào phòng.

Vân Từ lạnh cóng hai bàn tay, cậu run rẩy xoa xoa đôi bàn ray đã lạnh đến tê của mình. Đôi bàn tay sần sùi , đầy vết thương và chai sạn. Đây là minh chứng cho những ngày làm việc nặng nhọc, vất vả nơi công trường của cậu.

Vù.... Vù....

Một cơn gió lạnh thổi đến, cậu vội vàng nhét hai tay của mình vào giữa hai chân để sưởi ấm. Hiệu quả giữ nhiệt của phòng gỗ không cao, cho dù cậu có mặc ba lớp áo cồng kềnh vẫn cảm thấy lạnh lẽo. Khuôn mặt cậu trắng bệch vì lạnh, đôi môi tím tái, hai hàm răng run cầm cập va vào nhau. Vân Từ run rẩy lấy chiếc áo sơ mi cũ kĩ, nhàu nát của mình nhét vào khe cửa sổ. Đôi tay lạnh cóng, tê cứng, run nẩy bẩy cố nhét chiếc áo. Sau khi làm xong, cậu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cả người co lại. Hai tay ôm chân, úp mặt vào đầu gối, đôi mắt dần mất đi tiêu cực, cậu chìm vào khoảng thời gian suy nghĩ của mình.

Vân Từ nhớ lại khoảng thời gian năm cậu năm tuổi, khi đó cậu vẫn còn mẹ, vẫn còn gia đình của mình. Cũng vào thời điểm giao mùa sang đông rét, cậu được mẹ ôm vào lòng ủ ấm tay chân. Lúc đó, cha đi làm về sẽ mang bánh cho hai mẹ con, anh hai còn vui vẻ cầm con gấu bông tặng cho cậu. Cậu vui vẻ, cười đùa với cha và anh hai, còn mẹ sẽ mỉm cười dịu dàng nhìn cả ba người. Đó là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của Vân Từ, cậu được chiều chuộng, cưng chiều thành một tiểu bá vương muốn gì được đấy. Chìm đắm trong kí ức vui vẻ cậu không hề nhận ra sự khác lạ trên khuôn mặt của mọi người. Khuôn mặt của họ không rõ nét, sương mù mờ ảo che khuất đi biểu cảm của từng người, chỉ thấy được nụ cười cưng chiều khi hướng về cậu.

Vân Từ chợt nghĩ: "Tại sao giờ mình lại thành ra thế này nhỉ?".

Vân Từ nghĩ mãi không ra, đầu cậu giống như một mảnh sương mù mù mịt bao quanh, tiến không thấy, lùi không xong. Bất chợt cậu nhìn thấy cuốn lịch được để trên chiếc tủ cạnh giường, những dấu tích đỏ chót đánh dấu từng ngày một. Bên cạnh là một hộp thuốc không nhãn mác và cuốn sổ nhỏ.

Vân Từ lật cuốn sổ ra, đôi mắt cậu bừng sáng, đọc những từ ngữ ít ỏi bên trong cậu nhận ra rằng mình đang bị bệnh. Một chứng bệnh mất trí nhớ do chấn thương sọ não gây ra, bên trong cuốn sổ cũng ghi rõ rằng cậu từng bị tai nạn xe cộ qua lời kể của bác sĩ. Cuốn sổ nhỏ chỉ ghi vỏn vẹn vài trang, kể rõ tình trạng của cậu, cùng một số mật mã ngân hàng.

Vân Từ nhìn dòng bệnh cậu mình một lúc lâu rồi bừng tỉnh, cậu nói:

"Ồ, mình còn bị ung thư phổi à."

Bên trong còn ghi rõ cậu còn sống được bao nhiêu ngày, nên làm gì, ăn gì, bao giờ đến bệnh viện. Vân Từ nhìn mà gật gù cái đầu nhỏ, nhìn nét chữ như rồng bay Phượng múa kia cậu có thể cảm giác được sự quan tâm của vị bác sĩ này đối với mình. Nhưng tiếc là cậu không dịch được chữ của bác sĩ, không biết vị y đức có tấm lòng bao dung này dặn dò cậu cái gì. Thật là buồn phiền mà.

Vân Từ săm soi từng từ từng chữ một, cuối cùng cũng dịch ra vài từ Bệnh viên Nhân Dân và ngày 23 tháng 8.Cậu nhìn ngày được ghi trên cuốn sổ và ngày đánh dấu trên tờ lịch, thấp giọng nói:

"Đến ngày rồi"

Vân Từ nghĩ ngợi, mở ngăn kéo trên cùng ra. Cầm sấp bệnh án, vài tờ tiền mặt cuối cùng của cậu cùng cuốn sổ nhỏ kia rời đi. Ngồi trên xe buýt, cậu lật đi lật lại cuốn sổ nhỏ. Cậu phát hiện ra mặt sau của cuốn sổ dày đặc chữ viết, đọc qua là những ghi chép về cuộc sống của cậu trong ba tháng qua. Chữ viết nhiều nhất là câu "vẫn như trên"" ý trên mặt chữ cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Một cuộc sống thường ngày đến vô vị.

Đến bệnh viện, Vân Từ được gặp mặt vị y đức bao dung kia. Bác sĩ Thời - bác sĩ ngoại khoa chuyên về phẫu thuật và chữa trị ung thư phổi, khi nhìn thấy cậu ông cười hiền từ đưa cậu đi kiểm tra sức khỏe. Vẻ mặt ông hiền hòa, trong ánh mắt nhìn cậu trai trẻ gầy gò, khuôn mặt nhợt nhạt kia ánh lên sự thương xót và đau lòng. Sau khi xác nhận tình trạng sức khỏe của cậu ngày một nghiêm trọng, ông lắc đầu cho cậu nằm viện chờ ngày. Làm trong bệnh viện cần một trái tim kiên cường nhìn bệnh nhân ra đi vì bệnh tật, ông cũng đã quen. Chỉ là ông tiếc cho cậu thanh niên này mới trưởng thành, mà phải rời khỏi cuộc sống tươi đẹp vì căn bệnh ác quái này.

Cậu nằm trong viện đếm số ngày chết, trong lúc này cơ thể cậu yếu ớt, gầy gò vì đau đớn cho ung thư tác quái gây ra. Vân Từ ngày một đờ đẫn dài hơn, cậu cứ nhìn chằm chằm qua ô cửa sổ, tự mình chìm đắm trong ký ức nhạt nhòa xa xăm. Cậu không nhớ ba mẹ, anh trai tên gì cũng không nhớ rõ kí ức sau năm tuổi của mình. Cậu chỉ nhớ rõ rằng cậu sắp được giải thoát rồi, cái cảm giác này thật mới lạ.

Vân Từ không biết miêu tả thế nào, cậu quay sang hỏi chị y tá phụ trách hiến tặng cho cậu. Chị y tá nhìn cậu bằng ánh mắt lạ lẫm, nhẹ giọng an ủi cậu. Vân Từ cảm thấy hình như chị hiểu sai gì đó nhưng không biết phải nói gì, cậu chỉ đành nằm im. Ánh mắt chị y tá nhìn cậu thật nóng bỏng, song chị còn gạt mắt. Vân Từ cảm thấy tai và cậu đỏ bừng lên không rõ lí do, bèn lấy khăn che mặt. Đến lúc ra đi, cậu vẫn không biết cảm xúc của mình là như nào. Chỉ có chị ý tá đang đọc truyện cho cậu nghe như mỗi ngày, giọng chị ấm áp, nhẹ nhàng. Đôi mắt cậu nặng dĩu, từ từ nhắm lại. Tiếng thở của cậu nhẹ hơi, rồi lặng hẳn, cây sồi ở ngoài cửa sổ cũng rơi rụng hết lá vàng. Nó bắt đầu một kì ngủ đông giá rét, chờ đợi mùa xuân ấm áp xuất hiện.