Trong nhà kho bỏ hoang, hai người đàn ông một cao một thấp đang nhìn người phụ nữ đang quỳ trên mặt đất.
Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi lụa, xương quai xanh thanh tú thấp thoáng, mái tóc dài đến thắt lưng, bởi vì bị bắt cóc, mái tóc dài rối bù, có vài sợi dính trên khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay, đôi mắt u ám, và cô ấy cảm thấy tan vỡ không thể giải thích được.
Người đàn ông cao lớn mím môi, thở dài với Lôi Tử: “Lôi Tử, anh nói mối tình đầu của anh Phong thật sự rất đẹp, khó trách anh Phong nhiều năm như vậy vẫn nhớ nhung.”
"Đúng vậy, ngươi nhìn dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt xinh đẹp, thậm chí làn da cũng mềm mại như trứng bóc." Người đàn ông thấp bé ánh mắt sáng ngời nhìn Bạch Kiều Kiều đang quỳ trên mặt đất.
“Vợ nhà giàu khác thật, sau khi sinh con vẫn mang dáng dấp vẫn giống như một tiểu cô nương, không giống như người phụ nữ nhà tôi sau khi sinh xong eo to như cái xô.” Người đàn ông cao lớn nói. Người phụ nữ nằm trên mặt đất, so với vợ của mình, thật sự không có gì có thể so sánh được.
“Mao Tử, so sánh làm gì, lần này chúng ta làm xong nhiệm vụ, Phong ca sẽ cho mình rất nhiều tiền, cô gái này dù có xinh đẹp đến đâu cũng không đến lượt chúng ta chơi, đến lúc đó muốn tìm cái gì thì tìm " Lôi tử sợ rằng Mao tử muốn động tay động chân, đến lúc đó Bạch Kiều Kiều cáo trạng liền phiền toái.
Người đàn ông tên Mao tử không còn cách nào khác ngoài việc chịu đựng dù cảm thấy ngứa ngáy đến đâu, sốt ruột nói: "Được rồi được rồi, tôi còn không biết sao."
Cả hai người họ vốn là những tên xã hội đen nhàn rỗi, cùng Phong ca trong miệng bọn họ đều đến từ một ngôi làng.
Bạch Kiều Kiều nghe hai người này tùy ý đánh giá, cúi đầu im lặng, bình thường cô sẽ cho mỗi người một cục gạch, đáng tiếc hiện tại cô không còn lựa chọn nào khác.
Bởi vì bây giờ tay chân cô đều bị trói chặt đến mức không thể cử động được.
Nhưng may mắn thay, Phong ca trong miệng hai nam nhân này còn chưa xuất hiện, cô vẫn an toàn.
Vốn dĩ cô chỉ ngủ một giấc, sau đó không hiểu sao lại trở thành người phụ nữ bị bắt cóc này. Cô cũng có được tất cả những ký ức về người phụ nữ này.
Nguyên thân có cùng tên họ với cô, ngoại trừ việc Bạch Kiều Kiều chỉ là một đứa trẻ mồ côi, còn nguyên thân là con gái của gia đình thương gia giàu có Bạch gia.
Thân phận khác nhau một trời một vực.
Bạch Kiều Kiều, người đã đọc được toàn bộ ký ức, đã rất sốc khi biết được lý do mình bị bắt cóc.
Bởi vì vụ bắt cóc nguyên thân hoàn toàn là do mối tình đầu của cô lên kế hoạch, chính là Phong ca được hai người trước mặt cô nhắc đến.
Kế hoạch ban đầu là cả hai âm mưu lừa tiền của người chồng ban đầu, sau đó cùng nhau bỏ trốn. Ai có thể ngờ rằng anh Phong thực sự đã bắt cóc cô, nhưng kế tiếp anh ta muốn làm gì thì cô không biết.
Sau khi biết được nguồn gốc vụ bắt cóc, trong đầu Bạch Kiều Kiều hiện lên bốn chữ to đùng.
MDZZ! ! !
Thật là một hành động kỳ lạ!
Phu nhân nhà giàu không muốn làm, nhất định phải chơi những trò kí©ɧ ŧɧí©ɧ này!
Bạch Kiều Kiều đang phàn nàn thì trong đầu cô đột nhiên vang lên một giọng nói điện tử lạnh lùng.
[“Đinh, phát hiện sự sống của ký chủ, hệ thống bắt đầu nạp 1%...5%…”]
Hệ thống?
Nghe được âm thanh điện tử trong đầu, Bạch Kiều Kiêu lén nhìn hai người trước mặt, giống như không nghe thấy gì, bọn họ chỉ ngồi bên cạnh cô canh giữ.
Không để hai người chú ý tới điều gì, Bạch Kiều Kiều càng cúi đầu thấp hơn.
["50%...99%...100% tải hoàn tất."]
Hệ thống: ["Hệ thống đã tải xong, ký chủ có tiếp nhận nhiệm vụ chính hay không, hệ thống sẽ cố gắng hết sức giúp ký chủ thoát khỏi nguy hiểm nếu nhận nhiệm vụ, đồng thời hệ thống sẽ lựa chọn giải trừ nếu từ chối nhiệm vụ. "]
Tất nhiên là tôi chọn chấp nhận nó! Hiện tại cô đã bị trói, chồng cũ của cô không biết có đến giải cứu hay không nên chỉ có thể đặt hy vọng vào hệ thống này.
Bạch Kiều Kiều: Chấp nhận!
Hệ thống này còn rất đặc biệt, nó biết cách lợi dụng. Cô lẩm bẩm trong lòng.
Hệ thống: [ kí chủ đã nhận nhiệm vụ, tiếp theo yêu cầu kí chủ cố gắng hết sức để duy trì thể lực. Chờ cơ hội trốn thoát. 】
Hiện tại có hệ thống ở bên cạnh nàng, mặc dù nàng còn không có ý kiến
gì, nhưng tâm tình Bạch Kiêu Kiều cũng đã bình tĩnh lại.
Hệ thống: [Sau khi hệ thống kiểm tra, hiện tại cơ thể của ký chủ đang bị cạn kiệt nước và năng lượng nghiêm trọng, cơ thể yếu ớt và thể chất không đủ, để đảm bảo rằng ký chủ có đủ năng lượng để hỗ trợ trong quá trình trốn thoát. Khuyến nghị rằng ký chủ nên bộc lộ điểm yếu một cách thích hợp và tự lấy một ít nước và thức ăn cho mình. 】
Cơ thể yếu? Bạch Kiều Kiều cười khổ, nguyên thân đã bị xuất huyết nặng sau khi sinh con, hơn nữa, còn mắc chứng trầm cảm sau sinh, không chăm sóc tốt cho cơ thể, đang trong tình trạng ốm yếu.
Kế hoạch bỏ trốn lúc đầu đã không có thức ăn và nước uống, bây giờ cơ thể thậm chí còn yếu hơn.
Đã thế! Vẫn nghĩ đến việc bỏ trốn cùng người yêu!
Bạch Kiều Kiêu trong lòng chán ghét, nhưng lại đang nghĩ cách dụ dỗ hai người này cho mình ăn.
nghĩ như vậy, Bạch Kiều Kiều bắt đầu nức nở, khóc cũng có kỹ xảo.
Giọng khóc cũng rất mỏng manh và yếu ớt, thành công thu hút sự chú ý của hai người đàn ông.
“Sao cô lại khóc?” Mao tử sốt ruột hỏi.
Lôi Tử và Mao tử nhìn Bạch Kiều Kiều đang khóc.
"Tôi... tôi sợ..." Bạch Kiều Kiều ngẩng đầu lên, đôi lông mày xinh đẹp dường như cau lại, đôi mắt đào quyến rũ tràn ngập nước mắt muốn rơi cũng không rơi được, khuôn miệng anh đào khẽ run lên .
Bộ dáng đáng thương này kinh diễm đến mức cả hai người đều không khỏi nuốt nước miếng.
Từ xa xưa, cái đẹp thường khiến người ta lầm tưởng.
Bạch Kiều Kiều tiếp tục bộ dáng đáng thương: "Khi nào thì anh Phong mới tới? Không phải anh ấy nói khi lấy được tiền của Trần Ngôn sẽ dẫn tôi theo sao?"
Nói xong cô tiếp tục sướt mướt.
Mao tử và Lôi Tử hai mặt nhìn nhau, người phụ nữ này còn chưa hiểu rõ tình hình, cho rằng còn đang cùng bọn họ diễn kịch.
Cả hai đều không ngờ rằng một người đẹp thanh tú như vậy lại có bộ óc yêu đương.
Trương Viễn Phong từ đầu đến cuối chưa bao giờ nghĩ đến việc cùng Bạch Kiều Kiều bỏ trốn, đồng thời lên kế hoạch lừa tiền và trực tiếp cắt đứt mối quan hệ.
Tuy nhiên, mỹ nữ hiểu nhầm như vậy, bọn họ cũng bớt lo lắng. Tránh cho mình gặp rắc rối.
Mao tử dỗ dành cô: "Chị dâu, chị yên tâm, chờ tiền của Trần Ngôn vào tay, anh Phong sẽ cởi trói cho chị, hiện tại cũng vì lừa gạt tên Trần Ngôn kia, lát nữa nói không chừng còn phải gọi video với Trần Ngôn, càng trân thực vàng tốt, chị nhẫn nhịn một tí."
"Đúng vậy, chị dâu, tạm thời chị hãy chịu đựng, anh Phong còn ở bên ngoài xử lý sự việc, anh ấy chỉ đợi tiền đến tay chúng ta rồi chạy đi thôi." Lôi Tử cũng dỗ dành.
Bạch Kiều Kiều nghe vậy, mang theo chút nức nở, nói tiếp: "Có thật không?"
"Thật đấy"
“Đúng vậy, chị dâu, không ai hiểu rõ tình cảm của Anh Phong dành cho chị hơn chị phải không?”
Bạch Kiều Kiều đưa ra yêu cầu: "Vậy... tôi hiện tại có chút đói bụng, các anh có thể cho tôi ăn chút gì không?"
Hai người nhìn thấy yêu cầu của Bạch Kiều Kiều cũng không để ý nhiều, cho nên cho ăn trước khi lên đường cũng không sao.
Lôi tử mang bánh mì và nước khoáng đến chỗ Bạch Kiều Kiều, mở bánh mì và đút cho Bạch Kiều Kiều.
"Chị dâu, đừng trách tôi. Điều quan trọng nhất là chúng ta phải diễn xuất thực tế hơn trong vở diễn này. Chúng tôi không thể để chị buông lỏng, vì vậy chị chịu một chút thôi."
Bạch Kiều Kiêu thầm mắng hai người này quá cẩn thận, cho dù cô có bệnh cũng không dám cởi trói.
Cũng may mắn còn có chút đồ ăn, nếu không lát nữa cô sẽ không còn sức để chạy trốn.
Cô ăn bánh mì từng miếng nhỏ, thỉnh thoảng uống nước, nhưng cơ thể cô quá yếu nên không thể ăn nhiều, nửa miếng bánh mì là đủ.
Ăn xong, Bạch Kiều Kiêu cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cũng không còn yếu như trước, cô cúi đầu thay đổi tư thế, lấy lại sức lực.