Giờ ra về, Dương Ngọc Trà bám dính lấy Hi An.
Cô ta đi cùng cô ra ngoài cổng lớn.
Bình thường đến giờ ra về thì cô ta sẽ chạy biến đi đâu mất.
Ngày trước, mỗi khi đến giờ về, Ngọc Trà đều có rất nhiều lý do để không đi cùng Hi An ra cổng trường.
Nhưng lần này lại không như thế.
Đầu óc của một người trưởng thành trong dáng vẻ đứa trẻ vừa thành niên như Hi An làm sao không nhận ra mục đích thật của Ngọc Trà cơ chứ.
Không vạch trần ý đồ của đối phương, cô vẫn im lặng như chưa biết gì mà đi cùng cô ta ra ngoài.
Ra đến cổng trường, chiếc xe sang màu đen ban sáng đã đỗ lại trước con đường đối diện.
Vừa trông thấy chiếc xe quen thuộc khi sáng, hai mắt của Ngọc Trà liền phát sáng.
Lại giả vờ như chưa nhìn thấy gì cả, Hi An vẫn làm thinh mà chuẩn bị đi sang đường.
Thấy Hi An muốn đi về phía chiếc xe thì Ngọc Trà cũng nhanh chân đuổi theo sau.
Cảm nhận được có người cứ lẽo đẽo đi ở sau lưng, cô chợt dừng lại rồi quay lại nhìn cô ta.
“Cậu đi đâu thế?” Hi An vừa nói vừa nở nụ cười ngờ nghệch như thường ngày, hỏi.
“Thì đi về cùng với cậu! Chẳng phải cậu nói là…” Ngọc Trà cao hứng nhanh nhảu đáp, nhưng chưa nói hết thì đã bị câu nói kế tiếp của Hi An làm cho cụt hứng.
“Nhưng không phải hôm nay!” Một nụ cười tươi đầy vẻ chân thành và hối lỗi được trưng ra trên gương mặt của Hi An. “Hôm nay tớ có việc nên không thể đưa cậu về được rồi, hay là để lần khác nhé!”
Nụ cười này rất thật, nó thật đến mức không thể có gì bắt bẻ được.
Nghe Hi An nói vậy, Ngọc Trà không thể nói được gì ngoài cười trừ, một nụ cười đầy gượng gạo.
“Vậy, vậy sao, vậy lần khác cũng được!”
Nhìn vẻ mặt quê độ của Ngọc Trà làm cho Hi An buồn cười vô cùng.
Thấy cô không quan tâm đến mình, Ngọc Trà khi này liền giở cái bộ dạng giận dỗi mà ngày trước hay dùng.
“Nếu đã vậy, cậu về trước đi, tớ sẽ về sau, tớ sẽ đi bộ hoặc tìm ai đó khác rồi năn nỉ được đi nhờ cũng được!” Nói xong, Ngọc Trà liền quay ngoắt người đi.
Đôi mắt sắc sảo khẽ híp lại nhìn dáng vẻ khó nhìn của ai kia.
Còn Ngọc Trà khi này vẫn còn đang mong chờ một tiếng gọi của Hi An, cô ta đang chờ Hi An thay đổi ý định.
Càng lúc càng khó chịu, bực bội về Hi An, trong lòng Ngọc Trà lúc này đây đã mắng đối phương chẳng còn gì.
Cùng lúc ấy, sự bực dộc của Ngọc Trà ngay lập tức tan biến khi trông thấy Hứa Đông Quân cùng nhóm bạn đi về hướng này.
“Nhóc lùn chưa về sao?” Đông Quân lộ ra nụ cười đào hoa, hỏi.
"Tớ không có lùn, cậu không được nói tớ lùn!
Chạm mặt nhau, Đông Quân đã nhận ra được người phía trước, liếc nhìn qua chiếc xe đắt đỏ và người đứng cạnh đấy rồi lại nhìn qua cô gái nhỏ bé, xinh xắn, đáng yêu trước mặt.
Đông Quân làm ra vẻ không quan tâm, không nhìn thấy Hi An mà bước tới cười nói với Ngọc Trà.
“Sao cậu còn ở đây? Chẳng phải bình thường giờ này cậu về rồi sao?” Đông Quân vừa nói vừa đưa tay xoa đầu cô gái.
Trưng ra vẻ mặt rất hưởng thụ, Ngọc Trà cong cong khoé môi nói với gương mặt ấm ức.
“Đúng là vậy, nhưng mà do là hôm nay tớ còn tưởng được đi cùng xe với An về nhà. Nhưng nào ngờ cậu ấy lại bận nên không thể đưa tớ về được. Bây giờ, tớ phải tìm ai đó có lòng tốt cho tớ đi nhờ về đây.” Ngọc Trà xụ mặt đáp.
Nghe Ngọc Trà nói như thế, Hứa Đông Quân nhàn nhạt ngước mặt lên nhìn Hi An.
Vừa chạm mắt với Hi An, hắn ta mở miệng đầy vẻ anh hùng chính nghĩa, nói.
“Hi An, chẳng phải cậu là bạn tốt, bạn thân của Ngọc Trà sao? Đưa cậu ấy về thì mất bao nhiêu thời gian của cậu thế?”
Cái giọng điệu mỉa mai, chua chát của Hứa Đông Quân càng làm cho Hi An chán ghét hắn.
Không để hắn có cơ hội nói hết lời hay nói thêm bất cứ lời vô nghĩa nào, Hi An dứt khoát bước lên xe rồi đóng sầm cửa lại.
Trong lúc Hứa Đông Quân chưa kịp nói dứt câu thì ‘ầm’ một cái, âm thanh cửa xe đóng lại cắt ngang câu nói của hắn.
Đứng trước thái độ của Hi An, Đông Quân vô cùng mất mặt, bàn tay cũng vì tức giận mà đã siết chặt lại thành nắm đấm.
Hứa Đông Quân và Dương Ngọc Trà đứng đơ người ra nhìn chiếc xe hơi lăn bánh đang dần rời xa chỗ này.
Cả hai khi đó rơi vào tình thế đầy ngượng ngùng mà liếc qua nhau.
Hi An ngồi bên trong xe nhìn ra bên ngoài thông qua kính chiếu hậu.
Trông thấy hai kẻ kia vẫn còn đang trong tình thế lúng túng thì cô cảm thấy trong lòng khá sảng khoái.
Thu lại tầm mắt, Hi An lại trở về con người an tĩnh đúng với tuổi thực của chính mình.
…
Trở về nhà.
Thay ra bộ đồng phục lẫn vẻ mặt giả dối khi dùng trên trường học xuống.
Hi An trở nên trầm lặng hơn bao giờ hết.
Những gì mà bản thân đã phải trải qua khiến cho cô thay đổi rất nhiều so với trước.
Cô cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt của chính mình hơn bao giờ hết.
Nằm trên giường lớn, Hi An thả tâm trí trôi nổi.
Nghĩ lại những gì vừa diễn ra lúc nãy, lẫn khi nhìn thấy vẻ mặt thất thố và quê độ, cũng như sự khó chịu của Dương Ngọc Trà và tên Hứa Đông Quân làm cho tâm tình của cô rất hả hê.
Chủ yếu là sự mất mặt của Ngọc Trà, còn cái tên Hứa Đông Quân chả là cái thá gì cả, hắn như thế nào cũng được.
Cảm thấy những gì bản thân đang làm vẫn còn quá nhẹ nhàng đối với những gì mà cô ta đã từng làm, cũng như sắp đến sẽ làm với mình.
Hi An nằm trên giường đảo mắt nghĩ ngợi, cô cần một sự trả thù đáng sợ và đau khổ hơn những gì mà cô ta đã từng gây ra cho cô.
Điều đầu tiên hiện tại cần phải làm chính là tìm ra điểm yếu của Dương Ngọc Trà, và…
Chắc chắn đây phải là một sự trả thù đầy đau đớn! Cô sẽ khiến cô ta mất hết tất cả!