Lục Nghiên thanh âm lạnh vài phần: “Còn không mau buông tay?”
Lại nói, đây là lần thứ hai hắn cứu nàng.
Lục Nghiên nhớ tới lần đầu tiên cứu Sương Sương, Sương Sương liền mơ mơ màng màng mà ôm lấy hắn.
Nữ nhân này lá gan như thế nào lại lớn như vậy!
Nghe được thanh âm Lục Nghiên, Sương Sương mới hồi thần lại.
Lần trước rơi xuống nước sau khi lên bờ nàng không nhớ rõ việc gì, lần này nàng rõ ràng cảm nhận được tư vị ôm Lục Nghiên.
Sương Sương cơ hồ có thể cảm nhận được cảm giác ấm áp hướng trong thân thể mình mà đi, nàng nghĩ lần này vết rạn ngọc bội khẳng định có thể liền lại không ít.
Nàng còn tưởng nhân cơ hội này ôm Lục Nghiên nhiều một chút, nhưng Lục Nghiên đã mở miệng, nàng chỉ có thể buông tay ra.
Lục Nghiên đứng dậy, hắn rủ mắt nhin xuống.
Hiện tại Lục Nghiên đứng, Sương Sương ngồi, từ trên cao nhìn xuống.
Đặc biệt Lục Nghiên thần sắc luôn luôn lạnh lùng, giờ phút này nhíu mi, càng thêm có vẻ không kiên nhẫn.
Trong lòng Sương Sương trầm xuống, nàng đều đã quên, Lục Nghiên chán ghét tướng mạo nàng, nàng còn ôm Lục Nghiên, nghĩ đến Lục Nghiên sợ là càng thêm chán ghét nàng.
Sương Sương có chút ủy khuất, mới vừa rồi nghìn cân treo sợi tóc, nàng mới theo bản năng mà ôm lấy người cứu mình, nàng không phải cố ý nha……
Sương Sương giương mắt nhìn: “Đa tạ Lục đại nhân cứu giúp,” nàng lại giải thích: “Tiểu nữ là tới phủ để cảm tạ lão phu nhân.”
Nói xong, Sương Sương nhớ tới bản thân cũng không thể ngồi trên mặt đất như thế.
Chỉ là mắt cá chân nàng bị vặn không nhẹ, đứng lên phải dùng chút sức lực.
Khó khăn lắm mới đứng lên được, mắt cá chân Sương Sương lại càng đau, nàng nhíu mày, trên trán đều đổ mồ hôi.
Sương Sương cúi đầu nhìn mắt cá chân của mình, nàng thầm nghĩ mắt cá chân khẳng định đã sưng lên, sợ là phải nghỉ ngơi ít ngày mới có thể tốt lên.
Trừ bỏ mắt cá chân, tay cũng có chút đau.
Mới vừa rồi Lục Nghiên dùng sức, da thịt nàng lại rất kiều nộn, hiện giờ cổ tay đã đỏ một vòng, nhìn có chút ghê người.
Bất quá đây cũng là Lục Nghiên vì cứu nàng, Sương Sương nhẹ nhàng kéo tay áo xuống che lấp cổ tay.
Động tác nhỏ này tất nhiên là không che giấu được Lục Nghiên.
Lục Nghiên đè lông mày: “Còn có thể đi sao?”
Sương Sương gật đầu: “Có thể.”
Đi đương nhiên là có thể đi, chỉ là có chút đau mà thôi, nàng đi liền có chút xiêu xiêu vẹo vẹo.
Nàng hiện tại sợ Lục Nghiên càng thêm chán ghét nàng, sợ chọc Lục Nghiên ghét bỏ.
Lục Nghiên xoay người đi xa, ném xuống một câu: “Ở đây chờ ta.”
Lục Nghiên người cao bước chân dài, rất nhanh liền đi xa, chờ Lục Nghiên đi xa, Sương Sương mới thở phào một hơi.
Sương Sương an ủi chính mình, chỉ là trật chân mà thôi, nếu rơi xuống nước sẽ thảm hơn.
Nàng về sau đối mặt Lục Nghiên phải cẩn thận gấp bội, bằng không Lục Nghiên càng thêm chán ghét.
Chẳng được bao lâu, Lục Nghiên cùng Lục Tư Lãng mang theo nha hoàn bà tử lại đây, nguyên nhân Lục Nghiên đi nửa đường gặp phải Lục Tư Lãng.
Lục Tư Lãng thấy Sương Sương vội vàng chạy tới, lo lắng nói: “Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”
Vừa rồi hắn tìm lầm phương hướng, tìm không thấy Sương Sương, đành phải dọc theo đường cũ trở về, vừa vặn gặp Lục Nghiên, sau đó đã biết Sương Sương bị trật chân.
Nha hoàn đi theo Lục Tư Lãng đều là Lục lão phu nhân tỉ mỉ chọn lựa, tất nhiên là biết bây giờ nên làm sao, lập tức liền có hai bà tử lại đỡ lấy Sương Sương.
Lục Nghiên thấy thế một câu không nói liền đi.
Sương Sương nhìn qua Lục Nghiên, trong lòng càng bất đắc dĩ, nhìn dáng vẻ Lục Nghiên hẳn là rất chán ghét nàng.
Lục Tư Lãng là tiểu tinh nghịch, hắn kéo kéo tay Sương Sương: “Tỷ tỷ, nhị thúc đệ chính là như vậy, thúc ấy đối với ai như cũng vậy, tỷ đừng sợ.”
So với Lục Nghiên, Lục Tư Lãng quả thực đáng yêu hơn nhiều, Sương Sương cười: “Tỷ tỷ đã biết.”
Lục Tư Lãng còn đang an ủi Sương Sương: “Không riêng gì tỷ tỷ, đệ khi còn nhỏ cũng rất sợ nhị thúc.”
Lục Tư Lãng lừa Sương Sương, kỳ thật hiện tại hắn cũng có chút sợ Lục Nghiên.
Lục Tấn cùng Lục Nghiên gắn bó từ nhỏ đến lớn, so huynh đệ nhà bình thường chi gian cảm tình rất tốt, bởi vậy, đối cốt nhục duy nhất Lục Tấn lưu lại, Lục Nghiên rất coi trọng.
Chẳng qua Lục Nghiên tính tình luôn như thế, đối Lục Tư Lãng khó tránh khỏi có chút nghiêm khắc.
Bất quá Lục Tư Lãng biết Lục Nghiên cũng là vì muốn tốt cho hắn, chẳng qua ở trước mặt Lục Nghiên, Lục Tư Lãng vẫn không dám gây sự.
Nói xong, bà tử đỡ Sương Sương hướng chính phòng mà đi.
Lục lão phu nhân cùng Đỗ thị thấy thế cả kinh, Lục Tư Lãng trong chốc lát đem sự tình nói ra.
Bất quá Lục Nghiên không nói cho Lục Tư Lãng hắn cứu Sương Sương, Lục Tư Lãng cũng không biết, chỉ tưởng Lục Nghiên thấy được Sương Sương bị thương.
Lục lão phu nhân vội vàng nói: “Bị thương có nghiêm trọng không?”
Sương Sương lắc đầu: “Không nghiêm trọng, không tổn thương đến xương cốt.”
Nếu là tổn thương đến xương cốt liền rất đau, chỉ là bị thương da thịt mà thôi.
Lục lão phu nhân nghe vậy liền yên tâm.
Đỗ thị cũng nói: “Một khi đã như vậy, ta liền mang theo Sương Sương hồi phủ thỉnh đại phu xem qua, nghỉ ngơi dưỡng thương.”
Lục lão phu nhân gật đầu: “Sương Sương dưỡng thương cho tốt, ta lại cho người đưa Sương Sương lại đây chơi.”
Lời này của Lục lão phu nhân là thiệt tình, nàng thực thích Sương Sương, nếu Sương Sương thật có thể gả qua đây cũng không tồi, nàng nghĩ ngày sau có thể kêu Sương Sương đến phủ nhiều một chút, cũng làm cho Lục Nghiên cùng Sương Sương tiếp xúc nhiều một chút.
Một bên Lục Tư Lãng cũng nói: “Tỷ tỷ nhất định phải nhanh khỏe lại, đệ chờ tỷ tỷ chơi cùng.”
Sương Sương cũng cười: “Được.”
Hướng Lục lão phu nhân nói lời từ biệt, Đỗ thị cùng Sương Sương trở về phủ Thừa Ân Bá.
…………………………………..
Một khác Lục Nghiên trở về thư phòng.
Liễu Xuyên sửng sốt: “Đại nhân, Phật châu nhanh như thế đã đưa xong rồi?”
Lục Nghiên lần này đi chính phòng là đưa cho Lục lão phu nhân Phật châu, Lục lão phu nhân một lòng hướng Phật, thích các loại Phật châu, đây là chuỗi Phật châu mới, Lục Nghiên liền tặng qua.
Liễu Xuyên nghĩ thầm không nên a, thời gian đi và về còn có lão phu nhân nói dong dài, cũng không có khả năng trở về nhanh như thế.
Lục Nghiên không nói, hắn ngồi xuống án thư, xử lý triều vụ.
Liễu Xuyên cũng không dám nói, hắn ở một bên mài mực.
Bận cả ngày liền đến thời gian dùng bữa tối, Liễu Xuyên hỏi: “Đại nhân, buổi tối là ở chỗ này dùng bữa, hay đi lchỗ ão phu nhân?”
Lục Nghiên buông bút: “Đi tới chỗ tổ mẫu.”
Nói xong, Lục Nghiên liền đứng dậy đi chính phòng, Liễu Xuyên cũng đi theo, để tránh có yêu cầu hầu hạ.
Bọn họ đến chính phòng thời điểm đang bày thiện.
Lục lão phu nhân thấy Lục Nghiên vội vàng nói: “Ta tính gọi con qua, mau tới đây ngồi xuống.”
Lục Nghiên: “Tổ mẫuTư Lãng còn chưa tới sao?”
Lục lão phu nhân bất đắc dĩ nói: “Đứa nhỏ này chơi một buổi trưa, mới vừa còn nói muốn bồi ta cùng nhau dùng bữa, kết quả ngủ rồi, ta kêu bà vυ' ôm nó trở về.”
Tiểu hài tử đều là như thế này, chơi mệt mỏi liền ngủ.
Đang nói chuyện, bữa tối cũng dọn xong, Lục lão phu nhân cùng Lục Nghiên cùng nhau dùng bữa.
Phủ Trấn Quốc Công là công thần mấy đời nối tiếp nhau nhà tự nhiên là chú trọng quy củ, lúc ăn và ngủ không nói chuyện, một bữa cơm thực mau liền dùng xong.
Chờ ăn xong, Lục lão phu nhân lôi kéo Lục Nghiên nói không ngừng, nào là Lục Nghiên cần nghỉ ngơi nhiều, bằng không thân thể sẽ mệt mỏi sinh bệnh.
Lục Nghiên ở một bên gật đầu.
Cao thị mẹ đẻ Lục Nghiên từ nhỏ không quan tâm đến Lục Nghiên, thậm chí lạnh nhạt, cho tới nay chính là phụ thân Lục Kính Nhạc cùng tổ mẫu chăm sóc hắn, cho nên Lục Nghiên đối Lục lão phu nhân cực kỳ hiếu thuận.
Một phen dong dài, Lục lão phu nhân mới nhớ tới còn có một việc quên nói: “Đúng rồi, hôm nay nữ quyến phủ Thừa Ân Bá phủ tới phủ, con đã gặp mặt cô nương nhà người ta?”
Lục lão phu nhân nhớ rõ Lục Tư Lãng nói Lục Nghiên phát hiện Sương Sương bị trật chân.
Lục Nghiên khựng lại, sau đó nói: “Con không nhìn kỹ.”
Lục lão phu nhân có chút thất vọng, nàng còn tưởng thử thăm dò Lục Nghiên thiện cảm đối Sương Sương, không nghĩ tới Lục Nghiên căn bản không nhìn kỹ, bất quá nàng xác thật tôn nhi không nói dối, nàng thầm nghĩ đành phải chờ lần sau làm hai người gặp mặt.
Lúc này cũng không còn sớm, Lục Nghiên chuẩn bị về thư phòng tiếp tục công việc dở dang, trước khi đi hắn mới nhớ tới Phật châu, hắn đem Phật châu đưa cho Lục lão phu nhân.
Phật châu này làm tử cây tử đàn, được mài nhẵn bóng, là đồ tốt, Lục lão phu nhân thật thích.
Lục lão phu nhân liền cười: “Vẫn là Nghiên Ca Nhi tốt, biết nhớ thương tổ mẫu.”
Một bên Liễu Xuyên mắt đều trừng lớn, buổi chiều thời điểm đại nhân đến đây làm gì, chẳng lẽ là đi nửa đường lại trở về sao?
Liễu Xuyên phát hiện, hắn càng không biết đại nhân suy nghĩ cái gì.
Lúc này Liễu Xuyên không dám hỏi lại, hắn đi theo Lục Nghiên trở về thư phòng.
Xử lý công vụ đến nửa đêm, Lục Nghiên mới buông bút, rửa mặt, Lục Nghiên nằm trên giường.
Hắn nằm mơ.
Trong mơ Sương Sương trật chân, nàng ngồi dưới đất, bộ dáng như là rất đau.
Váy áo nàng giống như hoa rơi trên mặt đất.
Nàng giương mắt nhìn hắn, thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở: “Lục đại nhân, chân tiểu nữ bị trật rất đau, ngài có thể giúp tiểu nữ nhìn xem được không?”
Mắt Sương Sương mênh mông hơi nước như là muốn khóc.
Lục Nghiên ngồi xổm trước nàng, nhấp môi nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”
Ngay sau đó, cảnh trong mơ di chuyển, thay đổi hình ảnh.
Sương Sương mặc một thân trung y lụa mỏng, cùng thôn trang đêm đó giống nhau.
Tóc nàng ướt xỏa trên vai, mặt mày tinh xảo, đẹp rung động lòng người.
Thấy hắn bất động, Sương Sương cắn môi ủy khuất nói: “Mắt cá chân của tiểu nữ đau quá……”
Nàng thời điểm đó cởi giày vớ, lộ ra chân trắng mảnh khảnh.
Chân nàng rất nhỏ, phảng phất có thể một tay có thể nắm hết.
Lục Nghiên ma xui quỷ khiến mà vỗ mắt cá chân Sương Sương, nhẹ nhàng mà ấn lên: “Còn tốt, không có gì nghiêm trọng.”
Sương Sương chớp mắt: “Lục đại nhân……”
Lục Nghiên lông mi cụp xuống, lại phát hiện chính mình không biết vì cái gì thời điểm đó vỗ cẳng chân Sương Sương.
Cẳng chân Sương Sương thật trắng, da thịt giống như ngọc.
Kế tiếp cảnh trong mơ liền hỗn loạn, Sương Sương giống như dây leo quấn lên thân thể hắn.
Hắn đem Sương Sương áp dưới thân, tàn nhẫn khi dễ Sương Sương.
…………………….
Lục Nghiên là bị Liễu Xuyên đánh thức, khi hắn tỉnh lại ánh mặt trời đã lên cao.
Bên ngoài Liễu Xuyên có chút nghi hoặc, Lục Nghiên từ trước đến nay đều dậy đúng giờ, đây là lần đầu dậy trễ, bất quá Lục Nghiên không phân phó hắn không dám vào, chỉ đứng ở bên ngoài.
Trong phòng Lục Nghiên chậm rãi ngồi dậy.
Hắn đè đè trán, dưới thân xiêm y đều ướt.
Hắn đã 23 tuổi, tình huống như vậy đương nhiên là có, nhưng mộng trước nay đều là mông lung, chưa có một lần nào chân thật như tối hôm qua.
Thậm chí hắn còn nhớ rõ trong mộng bộ dáng Sương Sương rưng rưng nhìn hắn nói mắt cá chân đau.
Lục Nghiên nhắm mắt.
Nữ nhân dung mạo như vậy, quả nhiên là họa thủy.