Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song
Đợi đến khi Giang Du rửa mặt xong rồi nằm trên giường đã là mười một giờ đêm, cô quay lưng quay về phía Phương Cẩn Niên, giữa bọn họ dường như có một khoảng cách rất xa.
Phương Cảnh Niên dựa vào đầu giường liếc nhìn Giang Du: “Em sắp ngủ rồi à?”
Giang Du nhỏ giọng “Ừm” một câu. Anh tắt đèn ngủ nhỏ ở đầu giường, ngay lập tức cả căn phòng chìm trong bóng tối, giờ chỉ còn lại ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống mặt đất qua tấm rèm cửa sổ màu trắng.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô vẫn mở miệng hỏi: “Hay là... chúng ta ngủ riêng đi?”
Một giây sau, Phương Cảnh Niên nằm xuống nhẹ nhàng ôm lấy cô, Giang Du kinh ngạc quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của anh.
“Em không muốn ngủ chung với tôi sao?”
Hơi thở ấm áp của anh phả vào chiếc cổ trắng nõn của Giang Du, khiến cô cảm giác được từng đợt ngứa ran. Trong lúc hơi thở đan xen, Giang Du bị mùi sữa tắm tươi mát trên người anh bao bọc lấy, mùi hương thoang thoảng nhưng cô cũng không ghét.
“Không phải, tôi không có nghĩ như vậy.” Phương Cảnh Niên ôm cô càng chặt hơn, môi anh dán vào lỗ tai cô.
Anh ta cười khẽ một tiếng, để Giang Du quay đầu lại đối diện với mình, “Vậy em đang nghĩ cái gì?”
Giang Du chửi thầm: Anh ngủ anh, tôi ngủ tôi được chưa.
Phương Cảnh Niên cũng không muốn biết câu trả lời của cô, anh hôn lên đôi môi mềm mại của cô, mυ'ŧ đầu lưỡi cô từng chút, từng chút một.
Hai người đã ngầm vượt qua ranh giới đó, ngay cả không khí cũng trở nên mập mờ.
Ngón tay thon dài của Phương Cảnh Niên ở trên người cô dạo chơi khắp nơi, anh cởi từng chiếc cúc áo ngủ dài tay màu kem của cô.
Giang Du bị anh hôn đến mức có chút bối rối, nhưng cô vẫn đủ tỉnh táo nhận ra: Quên đi, vì anh đẹp trai, ngủ với anh cũng không thiệt...
Phương Cẩn Niên dịu dàng hôn cô, dần dần, anh lại nhẹ nhàng hôn lên cổ cô và ngực cô.
Giang Du đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô dùng sức đẩy đẩy anh ra, Phương Cảnh Niên ngẩng đầu, khó hiểu nhìn cô, anh cứ tưởng rằng mình đã làm điều gì khiến cô khó chịu.
“Đừng... Đừng hôn cổ, sẽ để lại dấu vết.” Ngày mai cô còn phải đi làm nữa, nếu để cho người khác nhìn thấy, như vậy thì làm sao được?
Anh cười khẽ một tiếng, nói: “Được.” Sau đó, anh lại tiếp tục hôn lên môi cô, tay kia nắm lấy bầu ngực trắng nõn hồng hào của cô. Tiếng rỉ phát ra từ Giang Du bị nhấn chìm trong nụ hôn.
Giang Du bị chạm vào khiến toàn thân của cô trở nên cực kỳ nhạy cảm, Phương Cảnh Niên liếʍ núʍ ѵú của cô, sau đó đảo quanh từng vòng.
Quần ngủ của cô cũng không biết từ lúc nào đã bị anh cởi ra, bàn tay không an phận đi xuống thăm dò được chỗ riêng tư bên dưới cô, tách ra hai mảnh âm môi đầy đặn ra, ngón tay đặt ở giữa hoa tâm rồi ấn xuống.
“Ah...” Cơ thể Giang Du nhịn không được co rúm lại, Phương Cảnh Niên giống như đang an ủi, mà nhẹ nhàng hôn xuống bờ môi căng mọng của cô.
Ngón tay của anh luồn vào trong miệng huyệt, chậm rãi móc ra một ít chất lỏng dính dính, hai ngón tay cắm vào bên trong.
Tiếng hít thở của Giang Du càng ngày càng nặng nề, cô cắn chặt môi dưới, không muốn để bản thân phát ra âm thanh, ga giường dưới thân đều bị cô nắm đến nhăn nhó.
Khi anh lướt qua một điểm nào đó, cô nhịn không được mà rêи ɾỉ ra tiếng, ánh mắt của Phương Cảnh Niên tối sầm lại, sau đó anh chỉ kɧıêυ ҡɧí©ɧ chỗ nhạy cảm của cô. Không lâu sau, dâʍ ŧᏂủy̠ từ trong huyệt của Giang Du chảy ra làm ướt âm môi.
Cô không chịu nổi kɧoáı ©ảʍ tột độ này, muốn dùng tay đẩy anh ra nhưng toàn thân lại yếu ớt như một con búp bê bị mặc cho người khác đùa bỡn. Cô khó khăn mở miệng: “Phương... Phương Cảnh Niên.”
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai cô: “Hửm?”
Chỉ trong chốc lát, kɧoáı ©ảʍ của Giang Du đã đạt tới đỉnh điểm, trước mắt cô hiện lên một luồng ánh sáng màu trắng, cô cong eo lên vì đạt đến cao trào.
Phương Cảnh Niên nắm lấy chiếc eo thon của cô, chậm rãi đặt cô trở lại giường, anh rút ngón tay ra, chất lỏng dính bết trên đầu ngón tay cô kéo dài thành những sợi bạc mỏng manh.
Anh ngước mắt lên nhìn Giang Du, cô đang nằm trên giường thở hổn hển, làn da trắng trẻo mịn màng cũng phập phồng lên xuống lên xuống theo hơi thở của cô.
Mà ngực của cô đều là dấu đỏ mà anh để lại, giờ côn ŧᏂịŧ của Phương Cảnh Niên chỉ cảm thấy cương cứng đến trướng đau, anh đứng dậy tìm bαo ©αo sυ trong ngăn kéo cạnh tủ đầu giường.
“Anh... Anh mua nó hồi nào vậy?” Giang Du nghi hoặc nhìn về phía anh ta, mấy ngày trước khi cô dọn dẹp phòng rõ ràng cô không nhìn thấy.
Trong bóng tối Phương Cảnh Niên không nhìn rõ ngăn kéo, nên anh đã bật đèn ngủ nhỏ lên, nhưng cũng không quên đáp lại cô, “Hôm nay mua.”
Xem ra anh ta đã tính toán sẵn rồi, muốn đêm đầu tiên trở về liền ăn chắc cô.
Giang Du tự hỏi liệu mình có phải rơi vào hố sói hay không, cô liếc mắt nhìn xuống, há miệng nhưng lại đột nhiên quên mất những lời mình muốn nói.
Côn ŧᏂịŧ của anh ta dày và dài, lại cong lên, mặc dù cô cũng thường đọc tiểu thuyết khiêu da^ʍ, nam chính ở trong đó hình như cũng thuộc loại này, nhưng khi thật sự nhìn thấy, lúc này cô chỉ muốn chạy trốn, thứ này làm sao có thể vào trong được?