============
Hôm nay Thẩm Hòe Tự đúng là hơi buông thả bản thân. Một vì vui mừng được gặp lại bạn tốt, hai là trong lòng không quá thoải mái nên cứ thế ra sức uống không thèm tiết chế.
Một tiếng rưỡi sau, Đoàn Triết thành công thu hoạch được một con ma men bất tỉnh nhân sự.
Cậu ta đành gọi phục vụ đến tắt nồi lẩu, mình thì đứng dậy đi đến bên cạnh vỗ vỗ lưng anh.
"Thẩm Hòe Tự, dậy đi Thẩm Hòe Tự."
Không phản ứng.
"Thẩm Hòe Tự, lão Trương tới kìa."
Không phản ứng.
"Thẩm Hòe Tự, Kỷ Xuân Sơn tới kìa."
Cũng không phản ứng.
Lúc này Đoàn Triết mới xác định Thẩm Hòe Tự say thật rồi.
"Thẩm Hòe Tự, tao không thể để mày say bí tỉ cù bơ cù bất ngoài đường đúng không?"
Đoàn Triết móc di động trong túi quần anh ra.
"Tất nhiên tao phải tìm người biết địa chỉ mà đưa mày về nhà đúng không?"
Cậu ta chụp ngón tay anh dí vào màn hình, mở khóa vân tay.
"Mày tỉnh rượu cũng đừng trách tao."
Kéo đến số điện thoại Kỷ Xuân Sơn, ấn nút gọi ——
Nửa tiếng sau, Kỷ Xuân Sơn hộc tốc có mặt trong quán lẩu.
"Đã uống hết bao nhiêu vậy?" Kỷ Xuân Sơn lật lật cánh tay Thẩm Hòe Tự, con ma men vẫn không hề phản ứng.
Đoàn Triết không đáp lời, chỉ nhìn hai chiếc bình sứ đựng rượu Phần Không 53 độ trên bàn.
"Chỉ hai người uống thôi à?" Kỷ Xuân Sơn nhíu mày.
Đoàn Triết lắc đầu, nâng cái ly còn thừa một nửa của mình lên: "Đây là phần tôi uống."
Kỷ Xuân Sơn: "..."
Hai người cùng nhau khiêng ma men lên băng ghế sau xe Kỷ Xuân Sơn, miệng anh liên tục lầm bầm không biết đang nói những gì.
"Cậu đưa nó về đi, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại." Trước khi đi Đoàn Triết lại dặn dò một câu, "Mấy năm nay nó sống không tốt lắm đâu, cậu đừng nhìn bề ngoài ra vẻ như không có gì kia." Cậu ta chỉ chỉ vào ngực mình, "Chỗ này đã trống rỗng từ lâu rồi."
Kỷ Xuân Sơn nhìn Thẩm Hòe Tự nằm lăn lóc trên băng ghế sau, hạ giọng "ừ" một tiếng.
Đoàn Triết cũng liếc nhìn thoáng qua, thở dài tự gọi xe về nhà.
*
Kỷ Xuân Sơn dừng xe dưới tiểu khu nhà Thẩm Hòe Tự, tắt máy quay đầu nhìn xuống ghế sau. Thẩm Hòe Tự cong lưng dựa vào ghế, hai chân lắc lư thõng xuống. Anh say rượu không hiện lên mặt, nhưng lúc này chóp mũi đã hơi ửng hồng, lông mi run run, miệng hùng hồn lảm nhảm không dứt.
Kỷ Xuân Sơn xuống xe, lại mở cửa sau ra duỗi hai tay đỡ lưng và đầu gối toan bế người lên, không ngờ ma men phản ứng rất nhanh, tay chân ra sức giãy giụa.
"Về nhà thôi, Tiểu Tự." Kỷ Xuân Sơn buông tay, thật sự hết cách.
Thẩm Hòe Tự nghe tiếng mở mắt ra, ánh nhìn mơ màng không tiêu cự, môi hơi hé mở nhưng không nói gì, dường như đang rơi vào cơn mê mang.
Kỷ Xuân Sơn thấy anh đã tỉnh bèn hỏi: "Tự đi đường được không?"
Thẩm Hòe Tự lắc đầu ngồi thẳng dậy, bật ra hai tiếng ho khan rầu rĩ từ l*иg ngực, khàn khàn ra lệnh: "Anh cõng tôi đi."
Vừa nói vừa tiện thể bò lên người hắn.
Kỷ Xuân Sơn: "..."
Xem ra vẫn chưa tỉnh.
Lần cuối cùng Kỷ Xuân Sơn cõng Thẩm Hòe Tự là năm học lớp 11, lúc đó thể trọng bọn họ tương đối ngang bằng, một đoạn đường xuống núi làm hắn mệt đến đầm đìa mồ hôi. Mười ba năm trôi qua, Thẩm Hòe Tự dường như chỉ phát triển mỗi bộ xương, thịt chẳng mọc được thêm mấy lạng, bây giờ cõng lại cảm thấy cực kỳ dễ dàng.
Trăng non treo cao, sao trời lấp lánh.
Bước chân Kỷ Xuân Sơn vẫn nhẹ nhàng, chỉ là người nằm trên lưng không hề ngoan ngoãn.
"Lướt qua đồi núi mới nhận ra không ai chờ đợi ——"
'Đồi núi' dưới thân Thẩm Hòe Tự bị giọng hát khó tả của anh quấy nhiễu, bước chân loạng choạng hẳn đi.
"Gọi đến gọi đi, rốt cuộc vẫn không gọi nổi dịu dàng về ——"
Kỷ Xuân Sơn nhìn xung quanh, may mà không có ai, hắn tốt bụng nhắc nhở: "Thẩm Hòe Tự, em hát trật nhịp rồi."
"Vì sao lại không nhớ, vì sao lại không nhớ, vì..."
Xem ra là không nhớ lời thật.
Người phía trên yên tĩnh được một lát lại đột nhiên nỉ non: "Kỷ Xuân Sơn..."
"Ơi?" Kỷ Xuân Sơn dừng bước, quay đầu chờ anh.
Thẩm Hòe Tự nói hết nửa câu sau: "Là đồ con rùa thối tha."
Kỷ Xuân Sơn: "..."
Kỷ Xuân Sơn bị ma men mắng nhưng vẫn phải thành thật cõng người về tận phòng ngủ, lại quay xuống bếp nấu một ấm nước.
Hắn nhìn quanh căn hộ một vòng, trong tủ lạnh chỉ xếp ngay ngắn một hàng bia và nước khoáng, đồ có thể ăn ngoại trừ mấy quả trứng gà cũng chỉ có bình dưa chuột muối lần trước hắn làm.
Ngày sản xuất ghi trên bao cà phê là từ nửa năm trước, không trồng cây xanh, không nuôi thú vật, đến một cái ấm điện siêu tốc để nấu nước uống khi cần cũng không có.
Phương tiện giải trí chỉ có chiếc TV và một đầu đọc đĩa DVD blu-ray.
Con figure do Đoàn Triết tặng được cất giữ cẩn thận trong một chiếc hộp acrylic, hắn cũng có một con cùng bộ, cũng là Đoàn Triết đưa vào năm lớp 11.
Hắn đứng trước giá sách ngẩng đầu nhìn, mãi đến khi bị tiếng ấm nước trong phòng bếp réo vang đánh thức.
Kỷ Xuân Sơn bưng nước ấm trở lại phòng ngủ, thấy Thẩm Hòe Tự chau mày cuộn mình nằm trên giường như con tôm mới bị luộc chín. Hắn buông ly nước ra nằm lại gần Thẩm Hòe Tự, sau đó kéo người vào ngực mình.
Trán người trong lòng rịn một lớp mồ hôi mỏng, nắm tay phải ấn chặt xuống ổ bụng.
Kỷ Xuân Sơn duỗi tay thò vào vạt áo nhẹ nhàng giúp anh xoa ấn lên vùng dạ dày, thi thoảng bàn tay lại chạm phải những mẩu xương sườn nhô lên dưới da.
Dạ dày quặn đau được lòng bàn tay ấm áp an ủi, Thẩm Hòe Tự vùi mặt vào vai hắn, hơi thở dần trở nên vững vàng.