Edit: Chiêu
Link liên tục gật đầu, hắn cảm thấy Thẩm Tri Vi đúng là sự tồn tại của nữ thần, cô không chỉ không trách hắn, còn hiểu cho tình huống đặc thù của hắn… Hắn rất muốn ôm cô, nhưng không biết Thẩm Tri Vi có bằng lòng hay không, giờ hắn phải đối xử với cô cẩn thận hơn, không để cho cô bị thương thêm lần nào.
Thẩm Tri Vi đứng lên, cô không ở trong căn nhà chật hẹp này nổi nữa, ra lệnh với hắn: “Còn chuyện gì nữa không, không thì đi thôi.”
Link hơi ngập ngừng, Thẩm Tri Vi mất kiên nhẫn: “Có chuyện gì thì mau nói đi, tôi đói lắm! Hôm nay là ngày nghỉ của tôi.”
Link đành phải nói: “Tôi muốn giải thích đôi điều với Lulu, nhưng mà…”
Hắn không biết viết chữ, ngay cả việc để lại giấy note cũng không làm được.
Thẩm Tri Vi quẹt một đường trong không khí, “Anh cứ nói đi, nói xong sẽ tự động hiện ra chữ.”
Link cầm tay cô cảm kích, Thẩm Tri Vi ném hắn ra, rời khỏi căn nhà chắp vá, bên ngoài có vài loại rau Link trồng, cô nhìn dưa chuột mọng nước, đưa tay hái một quả, chà lên áo vài cái rồi nhét vào miệng.
Nói xong, Link cúi người ló đầu ra, Thẩm Tri Vi quay đầu lại, trong miệng còn nhét dưa chuột, bởi vậy cô nói hơi lúng búng: “Xong rồi à?”
Link gật đầu, Thẩm Tri Vi vào nhà, chuyển ghi âm thành chữ rồi in ra, sau đó đưa tờ giấy cho hắn. Link gấp giấy viết thư lại, cố định trên bàn, sau đó mới nói với cô: “Xong rồi, cô Thẩm.”
Thẩm Tri Vi phủi tay, cô dắt cổ tay hắn về, trang bị cả mũ và khẩu trang cho hắn, dặn những việc cần phải chú ý khi sống ở tầng cao, đặc biệt là chuyện đi lại ở bên ngoài tầng cao sẽ bị bệnh, thậm chí là chết.
Link nuốt nước miếng, đến trước cửa nhà, hắn đi vào ngay phía sau cô, Thẩm Tri Vi cởi giày cao gót ra, Link thử nắm lấy eo cô, cúi đầu nhẹ nhàng xoa bóp cẳng chân.
“Vết thương của cô…” Hắn rất lo lắng, nhưng vυ' không phải nơi muốn xem là xem ở bên ngoài được, hắn cố nhịn không hỏi đến tình trạng, nhưng cô lại nói, muốn làm gì thì cứ nói, không cần phải chịu đựng, vậy nên hắn dùng chóp mũi quệt nhẹ vào ngực cô, Thẩm Tri Vi dứt khoát kéo dây váy xuống, cởi luôn nội y ở bên trong.
Vết sưng đỏ đã biến mất, nơi bị hắn bất cẩn cắn trúng trước đó cũng quay về màu hồng nhạt, nhìn có vẻ sắp khép lại rồi.
Link duỗi lưỡi liếʍ núʍ ѵú cô, Thẩm Tri Vi cũng không từ chối, cô rất mệt, được hắn ôm liếʍ láp không tốn sức gì, cô nằm trong khuỷu tay hắn, nhắm mắt hưởng thụ từng cái liếʍ ướŧ áŧ.
Trên lưỡi hắn có gai rất nhỏ, Thẩm Tri Vi không thích hắn mυ'ŧ vυ' cô, nhưng rất thích được liếʍ, cô nhéo cằm hắn, muốn liếʍ cả những chỗ khác, Link được ủng hộ, lập tức nhét lưỡi vào miệng cô.
Hắn hôn rất kịch liệt, Thẩm Tri Vi nằm trên người hắn, gần như có thể ngồi lên dươиɠ ѵậŧ cương cứng, Thẩm Tri Vi đẩy Link ra, nói ngay trước cánh môi hắn: “Anh sẽ khống chế được chứ? Có làm tôi bị thương nữa không?”
Link nhanh chóng lắc đầu, hắn liếʍ môi cô, nhỏ giọng hứa hẹn: “Tôi sẽ không làm cô bị thương nữa, không bao giờ.”
Lúc này Thẩm Tri Vi mới yên tâm ôm cổ hắn, hưởng thụ cái hôn triền miên, thi thoảng hắn sẽ dùng hạ thể đâm nhẹ vào cô, cô rất thích thân mật thế này, Thẩm Tri Vi cảm thấy hôn đã đủ, thế là buông môi hắn ra, nói: “Anh nên nấu cơm rồi.”
Link ngoan ngoãn gật đầu, hắn bế cô đến sô pha, hỏi cô muốn ăn gì, Thẩm Tri Vi nhìn đũng quần phồng lên của hắn, xấu xa dùng đầu gối chọc vào, lại còn dùng tay xoa nắn, Link lập tức đỏ mặt, chắp tay sau lưng để mặc cho cô nghịch, chờ chơi đủ rồi hắn mới hỏi: “Hôm nay ăn bò bít tết nhé?”
Link định đi làm ngay, nhưng cô vẫn còn chơi đùa hạ thể hắn, thế nên hắn đứng tại chỗ cúi đầu, không ngừng xao động, Thẩm Tri Vi dùng tay đẩy hắn một cái, hắn mới chui vào bếp, bận rộn nấu cơm cho cô.