Trải qua mấy ngày tết được nghỉ ngơi, mọi người lại quay trở về công việc của mình, Bạch Lộ chán nản quá chừng, Giản Diệc Minh cũng phải đi làm rồi, không có ai ở nhà chơi với cậu, mà ra ngoài chơi thì cũng không được.
"Làm sao đây..."
Cuối cùng mới nhớ tới anh em tốt của mình, cậu liền lấy di động gọi cho Giang Cảnh Văn.
Đầu dây bên kia tút tút một hồi, sau đó là tiếng của chị tổng đài "số máy quý khách vừa gọi đã tắt..."
Không phải chứ, Giang thiếu vậy mà không nhận điện thoại của cậu, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao?
Gọi lại lần nữa, bên kia vẫn không có tiếng động gì.
Bạch Lộ như hồn ma vất vưởng nằm lăn lóc trên sô pha.
"Nhắc mới nhớ, hai con mèo kia đâu rồi nhỉ?"
Cậu đứng dậy, lục tung cả căn nhà lên cũng không thấy Tiểu Đậu đâu, chỉ thấy Tiểu Ái lười biếng ngáp một cái, quái lạ, bình thường Tiểu Đậu đâu có rảnh rỗi đến mức xách mông đi lung tung, chỉ có nằm ở nhà hết ăn lại ngủ thôi mà.
"Tiểu Đậu? Tiểu Đậu?"
"Đi đâu rồi ta?"
Bạch Lộ tìm mãi cũng không thấy đâu, có phải bị người ta bắt đi rồi không?
Nhưng mà, khu cậu ở làm sao có chuyện như vậy được.
Đúng lúc Bạch Lộ sắp khóc đến nơi, cửa nhà đột nhiên có ai đó nhấn chuông, cậu bước ra ngoài, nhìn qua cái lỗ nhỏ trên cửa.
Quái lạ, giao hàng sao? Nhưng mình đâu có đặt gì?
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng cậu vẫn mở cửa ra xem.
Xuất hiện trước mắt là một chàng trai có khuôn mặt anh tuấn đang mỉm cười nhìn cậu.
"Xin hỏi, đây có phải mèo nhà anh không?"
Bạch Lộ đơ ra một lúc, ngây ngây ngốc ngốc nhìn cậu trai người ngoại quốc kia.
"Tiên sinh?"
"A! Phải, đây là mèo nhà tôi. Cảm ơn cậu!"
"Không có gì, tôi cũng rất thích mèo."
Cậu trai ngoại quốc kia trả mèo cho cậu, khóe môi cong cong, mái tóc màu nâu hơi xoăn cùng đôi đồng tử màu xanh nhìn cậu.
"Cậu vào đây đi, tôi muốn cảm ơn cậu."
"Không cần đâu, để khi khác đi, tôi còn có việc."
"Được, vậy có thể cho tôi phương thức liên lạc không?"
"Nhà tôi cũng ở khu này, ngay đây thôi, nếu có duyên chúng ta sẽ còn gặp lại."
Nói rồi, cậu trai vẫy tay tạm biệt Bạch Lộ sau đó rời đi.
Cậu ôm lấy Tiểu Đậu đóng cửa lại sau đó đi đến phòng khách, đặt nó xuống sô pha chọc chọc.
"Hừ, ai bảo mày đi lung tung, may mà gặp người tốt nếu không hiện tại mày đã nằm trong quán tiểu hổ rồi."
Tiểu Đậu "ngao" lên một tiếng bất mãn, nó cũng đâu có đi lung tung, chỉ là lúc nãy ngửi thấy mùi thơm nên đi theo thôi.
Đến buổi chiều, Bạch Lộ đến bệnh viện làm phiền Giản Diệc Minh, trên đường về nhà liền tiện tay đi mua chút đồ ăn.
"Mua nhiều quá rồi, ước gì bác sĩ Giản ở đây, anh ấy nhất định sẽ không để mình cầm đồ nặng như vậy."
Cậu vừa đi vừa than thở, may mắn siêu thị này nằm ngay cạnh khu cậu ở, cho nên đường đi cũng không xa lắm, đợi một chút nữa liền có thể về tới nhà.
Đúng này cậu trai ngoại quốc lúc sáng đi qua, vừa thấy Bạch Lộ, cậu ta liền vẫy tay chào.
"Tiên sinh, đi mua đồ sao?"
"Phải! Cậu đừng gọi tôi là tiên sinh nữa, gọi tên đi, tôi tên Bạch Lộ."
"Tôi là Ôn Dịch Nam, rất vui được làm quen."
Ôn Dịch Nam cười cười, còn tốt bụng xách đồ giúp Bạch Lộ. Cậu thật sự rất có thiện cảm với người này nha, vừa đẹp trai lại còn tốt tính nữa, mà nhìn kĩ thì người này cũng có vài nét của người Châu Á, có lẽ là con lai chăng?
"Cậu vào nhà đi, cũng không còn sớm nữa, tôi làm cơm cho cậu, xem như cảm ơn đi."
"Vậy thì làm phiền rồi."
Ôn Dịch Nam giúp Bạch Lộ xách đồ vào trong bếp, còn hỏi cậu có cần mình làm gì nữa không, nhưng cậu chỉ xua xua tay, nói hắn cứ tùy tiện tìm chỗ mà ngồi.
Lúc nãy ở trên đường nói chuyện mới biết hắn nhỏ hơn cậu ba tuổi, đã ra trường được một năm, hiện tại đang là nghiên cứu sinh. Mẹ của hắn là người Trung Quốc còn ba là người Pháp, cho nên đối với hắn việc nói tiếng Trung cũng không mấy khó khăn.
"Anh Bạch, anh sống một mình sao?"
"Không! Tôi sống cùng một người nữa."
"Là bạn gái anh sao?"
Ôn Dịch Nam vừa vuốt lông Tiểu Ái, cũng không nhìn cậu mà chỉ chăm chú vào con mèo.
Bạch Lộ im lặng một chút, nghĩ nghĩ rồi mới nói, người ta dù sao cũng không biết mình, mà có biết cũng chẳng sao cả.
"Tôi sống cùng bạn trai."
Ôn Dịch Nam hơi dừng động tác của mình lại, nhưng sau đó liền làm như không có gì.
"Cậu có không ăn được gì không?"
"Em rất dễ nuôi, cái gì cũng ăn được."
"Ha ha, vậy để tôi làm mấy món tủ của mình cho cậu."
Hôm nay Giản Diệc Minh tan làm sớm, vừa mở cửa vào nhà liền thấy ngay một đôi giày thể thao nam giới, cái này chắc chắn không phải của Bạch Lộ, nhìn qua là biết của người ngoài.
Giản Diệc Minh cũng không nghĩ ngợi nhiều, có lẽ chỉ là bạn bè của cậu đến chơi thôi.
"Tôi nói cậu nghe, game này rất hay nha, cậu nhất định phải thử đó."
"Vậy sao?"
Còn chưa vào đến phòng khách, chỉ đứng ở huyền quan đã nghe được tiếng nói cười của Bạch Lộ cùng... một người nào đó.
Giản Diệc Minh hơi hơi nhíu mày, cả khuôn mặt lộ ra vẻ mệt mỏi.
"A! Anh về rồi sao?"
Bạch Lộ vừa thấy bác sĩ Giản, hai mắt liền sáng lên, mặc kệ Ôn Dịch Nam còn đang ngồi đó, cậu vội chạy đến ôm lấy anh.
Giản Diệc Minh có chút né tránh, bình thường ở trước mặt người ngoài cậu chưa từng làm ra mấy hành động thân mật như vậy, trừ gia đình và bạn bè thân thiết như Giang Cảnh Văn ra.
Bạch Lộ thấy anh có điểm khác thường, vội buông anh ra, ngước mắt lên nhìn.
"Anh..."
Lời muốn nói rồi lại thôi, cậu xoay người, hướng về phía Ôn Dịch Nam cười cười giới thiệu.
"Đây là bạn trai tôi, Giản Diệc Minh."
"Giản tiên sinh xin chào, tôi là Ôn Dịch Nam."
Bác sĩ Giản không nói gì, chỉ gật đầu một cái xem như chào hỏi sau đó đi vào phòng.
"Anh ấy là như vậy, cậu đừng để tâm."
"Không sao!"
Ăn cơm xong rồi, Ôn Dịch Nam ngồi nói chuyện với cậu một chút liền tạm biệt Bạch Lộ rời đi.
Cậu vươn vai một cái, bát đũa cũng để đó, xoay người đi đến thư phòng. Giản Diệc Minh ngồi trên ghế bên cạnh bàn gỗ, ánh đèn vàng mờ nhạt chiếu vào trang sách anh đang đọc dở.
Anh dường như không để ý rằng có người đang đứng ở phía cửa nhìn mình.
"Giản Diệc Minh!"
Bác sĩ Giản ngước mắt lên nhìn, Bạch Lộ dựa người vào cửa, hai tay ôm trước ngực, mỉm cười ôn hòa nhìn anh.
Giản Diệc Minh đặt quyển sách trên tay xuống, vỗ vỗ lên chân mình ý bảo cậu mau lại đây.
Bạch Lộ híp mắt, nhéo nhéo má anh.
"Thành khẩn sẽ được khoan hồng, nói dối sẽ bị nghiêm trị."
"Ừm!"
Cậu há miệng định nói, lại nghĩ nghĩ cái gì đó, đặt lên trán anh một nụ hôn nhẹ.
"Giản Diệc Minh em phải làm sao đây?"
"Xảy ra chuyện gì?"
Anh hơi nhíu mày.
"Em phải làm sao... mới khiến anh nhận ra em yêu anh nhiều như thế nào..."
Giản Diệc Minh mở to mắt nhìn chằm chằm Bạch Lộ, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, anh vội ôm lấy cậu, giọng nói khàn khàn vang lên.
"Không cần, anh đều biết rồi."
"Vậy mới ngoan! Ôn Dịch Nam đó chỉ là giúp em nhặt Tiểu Đậu về, em mời cậu ta ăn cơm xem như cảm ơn."
Bác sĩ Giản gật gật đầu, dựa đầu vào ngực cậu.
Hè đến rồi, Bạch Lộ lại tiếp tục quay phim, trong dự án lần này cậu vẫn hợp tác với Viên Hiểu Hiểu và Đàm Châu, nữ chính và năm chính của bộ phim lúc trước. Viên Hiểu Hiểu thở dài một hơi, đợt vừa rồi không có việc gì làm, cô ngồi ở nhà liền bị nuôi đến lười rồi, hiện tại chẳng muốn làm gì cả.
Bạch Lộ một bên vừa uống nước cam vừa đọc kịch bản, bộ dáng vô cùng chuyên chú nghiêm túc. Thấy vậy, Viên Hiểu Hiểu liền quay đầu nhìn cậu.
"Tiểu Lộ, sao em hôm nay chăm chỉ bất thường vậy?"
"Em từ trước đến giờ đều như vậy mà?"
Bạch Lộ chớp chớp mắt hướng về phía Viên Hiểu Hiểu, biến cô trở thành người ngoài hành tinh sau đó nhìn chằm chằm.
Đúng lúc này Đàm Châu trở lại, còn tiện thể đưa cho Viên Hiểu Hiểu một lon coca, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.
"Tiểu Đàm Đàm, cậu có thấy tiểu Lộ hôm nay rất kỳ lạ không?"
"Lạ chỗ nào?"
"Nhìn xem, bình thường em ấy đều đọc thuộc kịch bản trước khi đóng phim, mà hôm nay lại ngồi ở đây chuyên chú đọc, thỉnh thoảng còn nhếch miệng cười như bị trúng tà. Không phải rất lạ sao?"
Đàm Châu nhìn cậu, đúng lúc Bạch Lộ đang cười, quả nhiên như lời Viên Hiểu Hiểu nói, hình như bị trúng tà thật rồi.
"Tiểu Lộ, em có chuyện vui?"
"Anh nhìn ra được à?"
Đàm Châu quay đầu nhìn Viên Hiểu Hiểu, cô cũng nhìn anh, hai người liền bày ra bộ dáng ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, mắt to mắt nhỏ trừng nhau.
Lộ liễu như vậy mà còn bảo người khác không nhìn ra sao? Có mù thì may ra mới không thấy được.
Bạch Lộ cười khúc khích, nói ra mới biết Giản Diệc Minh hôm nay được nghỉ, anh nói sẽ đến tham ban, xem cậu đóng phim như thế nào, cho nên Bạch Lộ từ sáng sớm đã cười không ngớt, bộ dạng y như bị ma nhập.