Rõ ràng anh trai tóc vàng đã miễn dịch với dung mạo đẹp đẽ của Tiết Vân Dịch, anh ấy gọi một tiếng: “Adam, thợ trang điểm đến rồi.”
Tiết Vân Dịch mở to mắt, dường như hàng mi dài của anh đã quẹt vào trái tim Đồ Nam.
Tiết Vân Dịch thoáng nhìn qua: “Kevin đâu?”
Anh trai tóc vàng: “Đừng nói nữa, gặp tai nạn rồi, đây là người mà tôi vừa mới tìm thấy dưới lầu, tôi thấy kỹ thuật cũng không tệ.”
Tiết Vân Dịch không phải người khó tính: “Anh thấy được là được.”
Anh trai tóc vàng gật đầu, quay đầu nói với Đồ Nam: “Bắt đầu đi, đồ lùn.” Nói xong còn cười ranh mãnh, Đồ Nam mặc kệ anh ấy, mở ra hộp đựng đồ ở trước gương trang điểm. Thật ra Đồ Nam cũng không thấp, cô cao 165cm, là chiều cao tiêu chuẩn của phái nữ, anh trai tóc vàng có ý đùa giống câu “Người cao nhất trong hội lùn (*)”.
(*) Đề cập đến sự lựa chọn miễn cưỡng, ẩn dụ cho việc có rất ít thứ để lựa chọn và khó chọn được người phù hợp.
Anh trai tóc vàng thấy Đồ Nam không để ý đến anh ấy thì cũng không giận, phối hợp nói tiếp: “Hôm nay phải chụp ảnh du lịch Vân Nam, hình ảnh con khổng tước quảng bá quê hương, bối cảnh là mưa rừng, cô phải trang điểm cho anh ấy thành dáng vẻ của con khổng tước, trông giống như con khổng tước cô có ở bên dưới là tốt rồi.”
Tiết Vân Dịch có hứng nhìn cô một cái khi thấy anh trai tóc vàng nói cô là ‘đồ lùn’, yên lặng ngồi ở trước gương trang điểm.
Đồ Nam thầm nghĩ nhan sắc của người qua đường không cùng đẳng cấp với nhan sắc của Tiết Vân Dịch, người qua đường phải trang điểm, anh chỉ cần tân trang lại một chút đã rất đẹp, nhưng mà Đồ Nam cũng không nói nhảm, từ khi nhìn thấy Tiết Vân Dịch, cô đã tự tin có thể trang điểm được cái này, bởi vì khí chất vốn có của Tiết Vân Dịch rất giống với con khổng tước lộng lẫy, quả thực bản sắc rất hợp với diễn xuất.
Đồ Nam nói với Tiết Vân Dịch: “Chào anh, giờ chúng ta bắt đầu.”
Tiết Vân Dịch nở nụ cười, lần này đẹp đến mức chói mắt Đồ Nam: “Ừ, được.”
Đồ Nam bắt đầu cẩn thận trang điểm cho Tiết Vân Dịch, cô quen đeo khẩu trang khi trang điểm, vừa mới chạy lên sốt ruột quá nên cũng chưa cởi ra, Tiết Vân Dịch chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của cô. Lúc Tiết Vân Dịch được trang điểm cũng nhàm chán, bắt đầu gợi chuyện: “Em tên là gì?”
Đồ Nam bất ngờ vì được để ý: “Em, em tên Đồ Nam.”
Tiết Vân Dịch: “Ừ, êm tai, làm thợ trang điểm có vất vả không?”
Đồ Nam nghĩ thầm, ngôi sao nổi tiếng này cũng rất bình dị gần gũi, gặp được người có EQ bình thường nói chuyện phiếm sẽ không xấu hổ, nói: “Em không phải thợ trang điểm chuyên nghiệp, làm thêm thôi.”
Tiết Vân Dịch là người biết tiếp thu ý tốt: “Vậy nghề nghiệp chính của em là gì?”
Đồ Nam: “Thiết kế cảnh quan.”
Tiết Vân Dịch: “Thật ư, gần đây anh vẫn chưa tìm được nhà thiết kế cho sân vườn nhà mình, nói không chừng em có thể giúp anh thiết kế.”
Đồ Nam cười nói: “Được, anh ở khu nào?” Cô thầm nghĩ mấy ngôi sao nổi tiếng sẽ thích tìm nhà thiết kế nổi danh, chỉ là hàn huyên một chút mà thôi, chắc chắn sẽ không coi là thật.
Tiết Vân Dịch: “Biệt thự Đỉnh Vân số 33.”
Đồ Nam: “Vậy anh là hàng xóm với ông Cận mà qua đời từ sớm đấy à?” Đồ Nam ngây ngẩn cả người.
Tiết Vân Dịch cười nói: “Sao nào? Rất kinh ngạc à?”
Đồ Nam nói: “Không có, anh cứ nói địa chỉ của anh ra như vậy sao?”
Tiết Vân Dịch: “Không sao, em là người tốt, huống hồ an ninh ở khu dân cư này cũng tốt.” Đồ Nam tự động không để ý đến câu ‘em là người tốt’, bởi vì bọn họ mới gặp mặt chưa đầy năm phút, nhớ tới an ninh của biệt thự Đỉnh Vân, nghĩ thầm cũng đúng, có khi biết cũng không vào được.
Hai người lại rảnh rỗi hàn huyên vài câu, Tiết Vân Dịch đã cúi đầu lướt Weibo, Đồ Nam tiếp tục cẩn thận phác họa trên mặt anh, có đôi khi hai người cách rất gần, có thể nghe được cả nhịp thở, Đồ Nam nghe được tiếng tim đập của mình. Rất nhanh, đã qua mười lăm phút, Đồ Nam dừng tay, nhìn thoáng qua, cực kỳ hài lòng, cảm giác có lẽ đây là tác phẩm đỉnh cao nhất khi cô trang điểm, thế là trong mắt cũng nhiễm theo ý cười: “Ngài Tiết, trang điểm xong rồi.”
Tiết Vân Dịch giương mắt từ trong điện thoại lên đã nhìn thấy đôi mắt to đang cười của Đồ Nam, ánh mắt sáng long lanh, anh lại để lộ ý cười chết người không đền mạng: “Cô Đồ, đôi mắt của em thật đẹp.”
Mặc dù Đồ Nam cũng tự hiểu được, trong con mắt của người bình thường, nhan sắc của cô không thể sánh được với các nữ thần trong ngành giải trí, nhưng được một người đẹp trai nghiêm túc khen ngợi như vậy, trái tim cô vẫn lỡ một nhịp: “Cảm ơn, ngài Tiết mới là người đẹp.”
Lúc này Tiết Vân Dịch mới chuyển mắt sang tấm gương, vẻ mặt của anh lộ ra chút kinh ngạc: “Bây giờ xem ra anh thật sự muốn em thiết kế sân vườn nhà anh, cô Đồ.”
Đồ Nam: “?”
Tiết Vân Dịch: “Anh tin vào con mắt thẩm mĩ của em.”
Tiết Vân Dịch nói xong thì cũng vào phòng thử đồ thay trang phục, dù Đồ Nam có chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị kinh ngạc. Áo ngoài dài lộng lẫy với hai màu lam lục giao nhau khoác lên người anh từ cổ đến mắt cá chân, hoa văn tơ vàng vẽ ra những nét sinh động như lông khổng tước thật, anh không đi giày, lộ ra mắt cá chân như bạch ngọc. Nếu như nói áo ngoài lộng lẫy, vậy thì gương mặt kia của Tiết Vân Dịch chính là đỉnh cao của lộng lẫy, Đồ Nam không tô vẽ quá nhiều, dùng kem che khuyết điểm thấp nhất của cô để làm bật lên làn da mịn màng sáng bóng của Tiết Vân Dịch, không trang điểm rườm rà ở mắt, eyeliner trên dùng kẻ mắt màu lam lấp lánh, eyeliner dưới dùng màu xanh lá cây, hai đường kẻ hòa tan tại nơi khóe mắt, ở đó dùng chút nét màu vàng, nhấn mạnh thêm đôi mắt to. Lại phối hợp với cái đầu lục lam giao nhau của anh, hầu hết người bình thường sẽ bị dìm chết nếu mặc loại đồ với tông màu lạnh như vậy, nhưng làn da của Tiết Vân Dịch lại rất trắng, phối hợp với lớp trang điểm và áo quần bên trên, hoàn mỹ đến mức tỏa sáng lấp lánh.
Tiết Vân Dịch cũng không thấy kì lạ với dáng vẻ ngạc nhiên của Đồ Nam, hiển nhiên là đã quen khi bị người khác nhìn, anh đang gấp nên đã lướt qua Đồ Nam để đi ra ngoài. Đồ Nam không nhìn thấy anh được nữa mới dám thở ra một hơi, thì ra quá mức diễm lệ cũng sẽ khiến người ta cảm thấy bị áp bức, cô tỉnh táo lại thầm nghĩ: Trang phục của ngôi sao nổi tiếng đều có chất lượng tốt, chắc quần áo đáng giá không ít tiền, còn có đồ giả sáng bóng kia nữa, ơ? Giả sao?
Trí nhớ hình ảnh của Đồ Nam rất tốt, cô chậm rãi nhớ lại một chút, nhớ tới đường viền ban nãy của Tiết Vân Dịch, hình như quá tự nhiên rồi, hoàn toàn không giống dáng vẻ của người đang đeo đồ giả, mà lại giống hệt đầu của mình. Cô lắc lắc đầu, đuổi ý nghĩ kỳ quái đi, nhưng nhanh thế nào cũng không thể có được một bộ đầu dài màu lam lục như thế, nhất định là giả chất lượng tốt rồi, ừ.
Sau đó anh trai tóc vàng đi đến, chuyển cho Đồ Nam năm nghìn nhân dân tệ qua Alipay, Đồ Nam cười hì hì nhìn số dư còn lại trong tài khoản của mình, rất là vui vẻ.
“Thôi! Quên rồi.”
Đồ Nam ảo não vỗ vỗ đầu, cô ý thức được ban nãy mình kinh ngạc nên đứng trơ ra nhìn, quên lấy chữ ký giúp San San, loại người bình thường như cô cả đời này cũng không có khả năng gặp lại được Tiết Vân Dịch, đột nhiên thấy hơi thua thiệt.
Anh trai tóc vàng: “Sao thế?”
Đồ Nam: “Tôi quên xin chữ ký rồi.”
Anh trai tóc vàng: “Không ngờ cô cũng theo đuổi thần tượng cơ đấy, sức hút của Adam nhà chúng ta thật là lớn.”
Đồ Nam lười giải thích rằng mình xin thay cho một người bạn, vội hỏi: “Anh giúp tôi xin một cái được không?”
Anh trai tóc vàng cười cười: “Cô thích anh ấy như thế thì tự xin đi, Adam quay nửa giờ là kết thúc, cô có thể chờ anh ấy ở phòng nghỉ.”
Đồ Nam nghĩ hôm nay cô cũng không còn việc bận nên nhận lời.
Kết quả là cô lại ngủ thϊếp đi trên ghế sofa trong phòng khách, sau khi dậy, một thứ màu vàng như ẩn như hiện xuất hiện trên bụng Đồ Nam, bỗng nhiên ánh sáng lóe lên, một hương thơm ngọt ngào đã tỏa ra mà không ai để ý tới.