Sau khi tiễn Tạ Vân Dịch và Quý Vô Tiễn đi, Tô Lương Thiển đi thẳng đến Minh Thận viện của Thẩm Mục Nhân.
Hạ nhân trong viện đã bị đuổi đi xa, Tô Lương Thiển không cho các nàng thông báo, bước vào sân, đã nhìn thấy Trịnh Minh Thành đứng ở cửa phòng.
Hắn chống tay xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời, mím môi, khuôn mặt không biểu cảm, rất căng thẳng, bộ dáng thiếu niên ưu sầu, lại rất là chững chạc.
Hắn rất nhanh phát hiện Tô Lương Thiển, quay đầu lại, Tô Lương Thiển cười với hắn, tăng tốc bước chân, đi tới trước mặt hắn, mặt hắn đỏ bừng, môi lại có chút tím tái, “Đừng đứng ở đây, trời lạnh lắm, yên tâm giao cho tiểu di, sẽ không sao đâu.”
Trịnh Minh Thành nhìn Tô Lương Thiển, sống lưng thiếu niên thẳng tắp, môi mím chặt hơn, cố gắng kiềm chế cảm xúc dâng trào, đôi mắt tối sầm lại, ánh sáng dần nhỏ vụn vỡ dần
“Đi đi, đừng để bản thân bị bệnh.”
Trịnh Minh Thành nhìn cửa phòng, rồi gật đầu rời đi.
Trong phòng, tiếng khóc của Thẩm Mục Nhân cứ vang lên.
“Nàng là hài tử của ta, ta mang thai mười tháng mới sinh ra, ta không có bản lĩnh, không được phu quân và mẹ chồng thích, nhưng ta là mẫu thân của nàng cơ mà! Nếu nàng không biết nguyên nhân và hậu quả của sự việc thì thôi đi, nàng biết, biết những người đó muốn hại chết ta, nàng lại bắt ta phải cúi đầu nhận sai, chỉ vì lấy lòng bà nội nàng, nàng sao lại có thể đối xử với ta như vậy!”
Thiệu Thanh Y nhỏ giọng an ủi, Tô Lương Thiển ít nhiều có thể hiểu được tâm trạng của Thẩm Mục Nhân, người có thể làm tổn thương mình sâu sắc nhất, thường là người mà mình tín nhiệm và yêu thương nhất.
Tô Lương Thiển thở dài một tiếng, đưa tay vén rèm ra, “Mặt mũi? Ta còn thứ đó nữa sao? Người bảo ta nhẫn nhịn, kết quả thì sao? Hai đứa nhỏ của ta, phu quân của ta đều bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ cùng ta ly tâm, ta là chủ tử, ở Trịnh gia, địa vị còn không bằng cả hạ nhân, ta còn phải nhẫn nhịn như thế nào nữa?”
Thẩm Mục Nhân ngồi trên giường, vừa nói vừa rơi nước mắt, Thiệu Thanh Y ngồi bên giường, nước mắt cũng không dừng lại, đôi mắt đỏ bừng của hai người đều có chút sưng lên, có thể thấy được, trước khi Tô Lương Thiển đến, hai người đã khóc hồi lâu.
Thiệu Thanh Y cũng không biết nên an ủi như thế nào, ôm Thẩm Mục Nhân vào lòng, hai mẹ con ôm nhau, lại bắt đầu khóc to, đắm chìm trong cảm xúc bi thương, cũng không phát hiện Tô Lương Thiển đến.
Mãi cho đến khi tiếng khóc của các nàng dần dần nhỏ xuống, Tô Lương Thiển mới tiến lên vài bước, “Cữu mẫu, tỷ tỷ.”
Giọng nói nhẹ nhàng của nàng làm cho hai người đang khóc nức nở, dừng lại tiếng khóc.
Thẩm Mục Nhân lau nước mắt ngồi thẳng, “Muội muội sao lại tới đây? Ngồi xuống đi.”
Giọng của nàng khàn khàn định đứng dậy, lại bị Tô Lương Thiển ngăn cản.
Thiệu Thanh Y đứng lên, nhưng không chào hỏi Tô Lương Thiển, vẻ mặt lạnh lùng lui sang một bên.
Tô Lương Thiển nhìn ra, bà bất mãn với mình.
“Chuyện hôm nay, là chuyện nhà của tỷ tỷ, ta là muội muội, lại là người của Tô gia, vốn không nên nhúng tay vào, còn tự tiện chủ trương, để quan phủ can thiệp, tỷ tỷ và nhà chồng ầm ĩ, còn bị chất nữ xa cách, là muội muội không đúng, nhưng ta tuyệt đối không có ý hại tỷ tỷ.”
Tô Lương Thiển thân thể mảnh mai, mặt mày trong trẻo thản nhiên, nhìn về phía Thiệu Thanh Y, “Chuyện hôm nay, bất kể là do người nào làm, tóm lại vẫn không tránh khỏi liên quan tới Trịnh gia, tỷ tỷ nhân hậu, thủ đoạn chưa chắc là đối thủ của những người đó, nhưng chuyện phủ Tây Xương Bá có người muốn hại tỷ tỷ truyền ra ngoài, bọn họ cho dù có muốn khiển trách nặng nề, cũng không dám liều lĩnh như trước nữa!”
Tương lai, nếu bọn họ vẫn giống như kiếp trước, đuổi Thẩm Mục Nhân đi, người ngoài cũng sẽ không hoàn toàn cảm thấy là lỗi của Thẩm Mục Nhân, cũng không đổ lỗi cho nàng và Kinh Quốc công phủ.
“Trịnh gia có thể có ngày hôm nay, cũng là nhờ có tỷ tỷ và Kinh Quốc công phủ, năm đó Kinh Quốc công phủ xảy ra chuyện, bọn họ không cho tỷ tỷ một phong hưu thư, cũng không phải là bọn họ nhân từ, mà là bởi vì có tính toán riêng của mình, bọn họ ở trong nhà mình đối xử như thế nào với tỷ tỷ, người ngoài không thể biết được, nhưng mấy năm nay, bọn họ mượn chuyện này để làm đẹp cho cái danh có tình có nghĩa. Cả nhà bọn họ, đều không phải những kẻ biết thỏa mãn và cảm ân.”
“Bên quan phủ, có Quý tiểu công gia, người của Trịnh gia muốn chạy trọt quan hệ, nhất định là không thể, bọn họ muốn giải quyết tốt việc này, còn phải đến chỗ này của tỷ tỷ cầu xin. Nếu tỷ tỷ muốn trở về, vào lúc bọn họ chạy khắp nơi cầu cứu, khi ở bước đường cùng, cũng có thể mởi lời khoan dung, nhưng nếu không muốn trở về, Kinh Quốc công phủ chẳng lẽ còn sợ nhiều thêm một đôi đũa hay sao?”
“Lời ngươi nói là có ý gì, nữ nhân bị bỏ, sẽ bị người đời chỉ trỏ khinh thường, hơn nữa, tình huống bây giờ của Kinh Quốc công phủ này, ai còn dám cưới? Nhân Nhân tuổi còn trẻ, ngươi muốn nàng cả đời đều ở phải sống một mình sao?”
Vốn dĩ, Tô Lương Thiển nói những lời đó, là vì để Thẩm Mục Nhân tự cân nhắc, Thiệu Thanh Y đã mềm lòng không trách nàng nữa, nhưng nghe nàng cư nhiên lại khuyên Thẩm Hòa Nhân hòa ly, thì lập tức nổi giận, bà thấy Thẩm Mục Nhân không nói gì, chỉ sợ nàng nghe theo Tô Lương Thiển, nên vội vàng khuyên nàng: “Nhân Nhân, con nghĩ lại chòn hai đứa trẻ, hơn nữa không phải là con rể cũng nhận sai với con rồi sao? Con lại cho bọn họ một cơ hội, nhất là Minh Nhi, năm sau hắn sẽ thi khoa cử, lúc này nháo ra những chuyện này, cũng không tốt cho hắn!”
Cả Thẩm gia đều là góa phụ, cuộc sống đơn độc như vậy, Thiệu Thanh Y chính là người hiểu cảm giác này hơn ai hết, cho nên mới khuyên nàng nhẫn nhịn một lần nữa.
Đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ, Tô Lương Thiển hiểu được, cho nên cũng không nói lại bà.
Chuyện này, vốn không có đúng hay sai, chỉ là tính cách và quan niệm khác nhau.
Hơn nữa, đây là cuộc sống của Thẩm Mục Nhân, cũng chỉ có chính nàng mới có thể làm chủ, cho dù là người ngoài quan sát có thể dự đoán chuyện sau này, cũng không thể thay nàng quyết định.
Thẩm Mục Nhân không nói gì, thống khổ nhíu mày, vẻ mặt rối rắm, hiển nhiên, nàng không phải không động tâm trước đề nghị của Tô Lương Thiển,.
“Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, tỷ tỷ không cần phải vội, tạm thời cứ thoải mái ở nhà mấy ngày, chất tử vẫn đang ở đây, ngươi có thể hỏi ý kiến của hắn, bất kể tỷ tỷ quyết định như thế nào, ta đều ủng hộ.”
Tô Lương Thiển cúi người, vỗ vỗ vai nàng, trên mặt nở nụ cười nhạt, có một cảm giác khiến lòng người an ổn.
Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Thẩm Mục Nhân cảm thấy mình có hậu thuẫn.
Loại hậu thuẫn này, không phải là quyền thế cường đại, mà là một loại tinh thần và điểm tựa tâm lý.
So với mình, nàng cảm thấy Tô Lương Thiển càng giống tỷ tỷ hơn, thậm chí là trưởng bối, có thể chỉ rõ phương hướng cho mọi người.
“Không cần sợ, tỷ còn có tổ mẫu, cữu mẫu, còn có chất tử, chúng ta đều là người nhà của tỷ, gặp chuyện không cần một mực nhẫn nhịn.”
Thẩm Mục Nhân ngẩng đầu nhìn Tô Lương Thiển, muốn nói gì đó, nhưng mấy lần mở miệng, lại không biết nên nói gì, nước mắt lại rơi xuống.
Tô Lương Thiển lại an ủi Thẩm Mục Nhân một lúc rồi mới rời đi, nàng nặng nề vén rèm cửa, Trịnh Minh Thành không biết đã quay lại vào khi nào, trên người khoác áo choàng, đứng ở vị trí cũ.
Tô Lương Thiển cười khẽ, buông rèm xuống, “Đi vào đi, cùng mẫu thân con nói chuyện, rồi cùng nàng dùng bữa tối đi.”
Trịnh Minh Thành gật đầu, cởϊ áσ choàng lông màu đen trên người, khoác lên người Tô Lương Thiển.
Hắn nhìn Tô Lương Thiển rời đi, mãi đến khi bóng lưng nàng hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, mới vén rèm đi vào phòng.