Đích Nữ Trọng Sinh Làm Dược Phi Thiên Hạ

Chương 33: Bảo Quản Thay Con

Khi Tô Lương Thiển quay về Lưu Thiển uyển thì Quế ma ma đã chuẩn bị xong những món ăn mà nàng thích rồi.

Quế ma ma đuổi hết hạ nhân ra ngoài, chỉ để lại bản thân mình với Phục Linh ở lại hầu hạ.

“Nô tỳ dựa theo sự căn dặn của tiểu thư, đã đưa đồ và chuyển lời đi rồi, ngũ di nương nói, muốn chính thức thỉnh an tiểu thư.”

Phục Linh nói xong thì tự giác ra ngoài đi canh gác, nàng vẫn luôn cảm thấy Tô Lương Thiển đang bí mật làm một chuyện đại sự.

Tô Lương Thiển vừa mới trở về Tô phủ thì những hạ nhân trong phủ thương hay trèo tường nghe trộm, không kiêng nể gì cả, gần đây đã ít đi rồi, nhưng mà Phục Linh biết, không phải là không có mà bọn họ đã thu liễm đi rất nhiều rồi, không trắng trợn như lúc trước, chính vì như thế mà Phục Linh lại càng cảm thấy nên cẩn thận hơn.

“Không phải là tiểu thư nói lục di nương có thai ư? Lão nô muốn tự mình đi xem một chút, lục di nương gọi ta vào, vừa hay gặp được đại phu đang chẩn mạch cho nàng ta, đại phu nói nàng ta chỉ là bị nhiễm lạnh nên dạ dày không tốt thôi, rồi kê cho một ít thuốc, nàng ta nằm trên giường, nên lão nô cũng không nhìn ra được, nhưng mà sắc mặt với hơi thở của nàng ta không phải là rất tốt, còn có chút ho, nhìn rất giống người đang bị ốm, tiểu thư, người chắc chắn là nàng ta có thai ư?”

“Ừm.”

Tô Lương Thiển khắc định nói “Người có hỏi thăm xem là đại phu nào không?”

“Là Phùng đại phu của Phong Chi đường, tên là Phùng Bình, điều này do chính miệng ngũ di nương nói với Phục Linh.”

Tô Lương Thiển đặt đôi đũa trên tay xuống, giống như nghĩ tới chuyện gì đó nên Quế ma ma cũng không làm phiền, mãi cho tới khi Tô Lương Thiển hoàn hồn trở lại thì bà mới không nhịn được mà hỏi: “Hôm nay tiểu thư ở Hầu phủ, mọi thứ thuận lợi chứ?”

Tô Lương Thiển nghịch nghịch cái tua rua của chiếc hà bao trên eo, điềm tĩnh cười “Gặp được hoàng hậu rồi, mọi thứ rất thuận lợi, ma ma, ngày mai chúng ta tới chỗ ngoại tổ mẫu ở vài ngày đi.”

Ở một nơi khác, Sênh Huy uyển.

“Ngươi nói cái gì?”

Tiêu Yến đang đói bụng, vừa mới về tới Sênh Huy uyển tới một ngụm nước còn chưa uống thì lại được Phương ma ma ở lại phủ giữ nhà báo tin lục di nương mang thai, nên lập tức mang một bụng lửa giận, tức no luôn rồi.

Phương ma ma lại lặp lại lời nói một lần nữa.

“Con tiện nhân kia, thế mà lại dám đùa giỡn ngay dưới mí mắt của ta.”

Tiêu Yến nắm chặt tay để trên bàn, niềm vui sướиɠ khi Tô Khuynh Mi có thể tham gia Triêu Xuân yến đã bị sự phiền phức này làm giảm đi hơn nữa rồi.

“Đại thiếu gia cũng biết rồi.”

Sắc mặt của Tiêu Yến lại càng khó coi hơn, khinh thường hừ lạnh một tiếng, u ám nói: “Có thai thì tính cái gì, có thể sinh ra hay không mới là bản lĩnh, nói với Phùng đại phu, nếu như bị nhiễm lạnh thì phải trị liệu cho tốt vào, cứ giống như trước đây mà làm, ngươi chọn thời gian cho nàng ta uống thuốc đi, động tác phải nhanh một chút, đừng để xảy ra sai sót.”

Đêm dài lắm mộng, bà ta tuyệt đối không dung thứ cho bất cứ người nào ngáng đường nhi tử của mình.

Chạng vạng tối, người của Vương phủ tới tặng lễ vật, Tô Lương Thiển có, Tô Khuynh Mi cũng có, nhưng mà của Tô Khuynh Mi còn lâu mới phong phú dày dặn như của Tô Lương Thiển, Tô Lương Thiển lại bị Tô lão phu nhân gọi tới Phúc Thọ viện.

Tô Lương Thiển ra cửa thì ráng chiều phía chân trời đang đỏ rực, một loại cảnh đẹp không ngôn từ nào có thể miêu tả được, khiến tâm trạng con người vui vẻ.

Nàng đang lo lắng ngày mai không thể ra ngoài được thì Trường Vinh Hầu phủ tặng quà, sự coi trọng của bọn họ có thể khiến nàng làm việc thuận tiện hơn nhiều rồi.

Người của Trường Vinh Hầu phủ tới tặng quà xong rồi thì đi.

Tô Khắc Minh cũng ở Phúc Thọ viện, còn có cả Tiêu Yến và Tô Trạch Khải, Tô Khuynh Mi cũng tới.

Tô Khắc Minh với Tiêu Yến đang kiểm kê tài sản, tương đối thưởng thức những thứ của Tô Lương Thiển, của Tô Khuynh Mi không phải ít nữa mà là ít tới đáng thương, Tiêu Yến vừa tức giận vừa ghen tị, hai mắt đỏ ngầu lên, sắc mặt của Tô Khuynh Mi cũng cực kì khó coi.

Nữ nhi chói mắt nổi bật nhất Tô gia từ trước tới giờ vẫn luôn là nàng ta, tất cả những thứ tốt nhất đều là của nàng ta trước tiên, cái cảm giác bị người ta chèn ép như thế này, lại còn là bị người mà bản thân mình ghét cay ghét đắng chèn ép, thật là không thể chấp nhận được.

Tô Trạch Khải hoàn toàn không có nhiều cảm xúc lắm, trên phương diện tình cảm mà nói thì nội tâm hắn đương nhiên là nghiêng về phía Tô Khuynh Mi hơn một chút, nhưng mà hắn là nam đinh duy nhất của thế hệ này ở Tô phủ, muội muội nào tốt thì cũng không hề bất lợi với tiền đồ của hắn trong tương lai.

Tô Khắc Minh có chút thất thần, trừ Tô lão phu nhân ra thì ông ta là người đầu tiên tới Phúc Thọ viện, lúc ông ta tới thì người của Trường Vinh Hầu phủ còn chưa đi, ông ta có nói chuyện với bà ta vài câu, người tới chính là người bên cạnh lão phu nhân, trong lời nói thể hiện ý tứ cực kì tán thưởng, hài lòng với Tô Lương Thiển, dù thế nào thì cũng không nghe ra ý muốn hủy hôn.

Cửa hôn sự này, rốt cuộc là tình hình như thế nào, Tô Khắc Minh hoàn toàn mê man rồi.

Mãi cho tới khi Tô Lương Thiển tới thì Tô Khắc Minh vẫn còn toan tính vấn đề này, nhưng mà nghĩ mãi vẫn như cũ không tìm ra nguyên cớ.

Tô lão phu nhân nhìn Tô Lương Thiển, nhiều nhất là sự nóng bỏng tha thiết, trực tiếp nói nàng là phúc tinh, những người khác cũng không thể không phụ họa theo, bao gồm cả Tô Khắc Minh.

Tô Lương Thiển cười, che giấu sự chế giễu đi, lúc đầu mẫu thân đưa nàng đi Vân Châu là vì cái gì, cũng chính là vì lý do có một vị đạo sĩ nói nàng tương khắc với Tô Khắc Minh, nếu còn ở trong Tô phủ thì nhà cửa sẽ không yên, trong khoảnh khắc này tai tinh lại trở thành phúc tinh rồi.

“Thiển Nhi, tuổi tác của con còn nhỏ, những thứ này mẫu thân sẽ bảo quản thay con, tương lai làm của hồi môn.” Tiêu Yến cực kì nhiệt tình nói, đề nghị một cách tinh tế hiểu lòng người.

Kiếp trước, tới khi nàng chết rồi Tiêu Yến cũng không trả lại đồ cưới của mẫu thân nàng cho nàng, nhiều thứ tốt như thế này vẫn còn đủ ư?

Tô Lương Thiển lười phải nhìn khuôn mặt chứa đựng lòng tham không đáy của Tiêu Yến, nên khó xử nói: “Hoàng hậu với Vương lão phu nhân tặng thưởng lớn như thế này, ta nên tới cửa để cảm ơn, ta thấy những thứ này hầu hết đều là trang sức tơ lụa, nếu như không dùng lần nào thì khi hoàng hậu với Vương lão phu nhân hỏi tới ta cũng không thể nói là phu nhân bảo quan thay ta được.”

Nụ cười trên mặt Tiêu Yến cứng ngắc, Tô Khắc Minh cũng cảm thấy Tiêu Yến thiển cận, Tô lão phu nhân không khách sáo trừng mắt nhìn Tiêu Yến một cái “Quản cho tốt tay của mình lại đi, đừng có giơ dài quá.”

Tô Khuynh Mi ở bên cạnh giải thích: “Mẫu thân chỉ là lo lắng tỷ tỷ lơ là nên mới tạm thời bảo quản thay thôi, hoàn toàn không có ý nào khác.”

“Ta không phải là đứa ngốc, có ý gì thì bản thân nàng ta tự biết.”

Tiêu Yến xấu hổ, sắc mặt đỏ bừng, bà ta năm lần bảy lượt bị mắng đều là do Tô Lương Thiển mà ra hết.

Tô Lương Thiển nhìn Tô Khuynh Mi nói: “Đồ trang sức của muội muội cũng là do phu nhân bảo quản thay à?”

Tô Khuynh Mi: “......” Đương nhiên là không phải rồi, nhưng mà không thể nói.

“Đại muội muội còn nhỏ hơn cả ta cũng tự bảo quản đồ đạc của mình rồi, đồ của ta vì sao lại cần phu nhân bảo quản thay vậy?”

Tô Khuynh Mi bị xấu hổ mất hết mặt mũi, trong lòng cũng có chút oán trách Tiêu Yến nông cạn, lại còn không phân biệt được tình hình.

Tô lão phu nhân nheo mắt cười nhìn Tô Lương Thiển nói: “Nên do con bảo quản, sau này con nhận được ban thưởng gì thì cũng đều tự mình quản lý hết.”

Nụ cười trên mặt Tô Lương Thiển lại càng thêm rạng rỡ, uốn gối với Tô lão phu nhân: “Tạ ơn tổ mẫu.”

Tô Lương Thiển nghiêng đầu nhìn Tiêu Yến: “Phu nhân là chủ mẫu của Tô phủ, người của Hầu phủ đưa đồ tặng tới nơi này của tổ mẫu, chứ không phải là Sênh Huy uyển của người, phu nhân nên tự xét lại mới đúng.”

Tiêu Yến không ngờ Tô Lương Thiển lại ro tiếng răn dạy và quở mắng mình ở đây như thế, mặt nóng rát phát đau lên, chỉ vào Tô Lương Thiển mà quát: “Có phải ngươi đã nói gì với hoàng hậu và Vương lão phu nhân trước rồi không?”

Tô Lương Thiển mang theo vẻ mặt vô tôi, lại nghiêm túc nói: “Khi hoàng hậu gặp người, thái độ rất chi là hòa nhã thân thiện, hơn nữa lại còn khen ngợi đại muội muội nhiều như thế, ta nói những lời này hoàn toàn không có ý gì khác, chỉ là muốn nhắc nhở phu nhân, người là phu nhân của Hộ bộ Thị lang, ở bên ngoài nên chú ý tới hành vi và ngôn ngữ của mình, không nên khiến phụ thân mất mặt, ảnh hưởng tới ấn tượng của người khác về ông, gây nên những ảnh hưởng đối với con đường làm quan của phụ thân với lại đại ca sau này.”