Tây Giang Cẩn Nguyệt

Chương 4

Tôi và anh ấy mặc dù vừa kết hôn mới được một năm, nhưng thời gian ở chung lại tương đối nhiều. Về sau anh ấy thường xuyên dẫn binh đi lên phía bắc hoặc phía nam. Tôi chỉ có thể ở nhà chờ đợi.

Nếu anh ấy ở nhà lại thường xuyên ra ngoài làm việc. Có lúc anh ấy về nhà mà cứ ủ rủ không vui. Tôi biết, chế độ mới bọn họ muốn thực hiện cải cách nhưng lại bị chế độ cũ ngăn cản.

Nhớ có một lần, lúc anh ấy trở về, trên mặt hiếm lắm mới không có ý cười. Tôi ngạc nhiên không thôi, hỏi anh ấy đã xảy ra chuyện gì, anh ấy lại không muốn trả lời.

Lòng tôi hiểu rõ, có lẽ lại bất đồng quan điểm chính trị với cha, cãi nhau không dứt. Tôi cũng không gặng hỏi, chỉ nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương cho anh ấy.

Anh ấy nhắm mắt hưởng thụ, rồi từ từ mở mắt ra, nhìn tôi nghiêm túc nói: “Cẩn Nhi, anh muốn bán mảnh đất ở thành Tây.”

Tôi có chút ngạc nhiên: “Sao đột ngột như vậy?”

“Cẩn Nhi, giáo dục đối với một dân tộc mà nói là hy vọng, là tương lai. Phương Tây đã bỏ một số tiền lớn đầu tư vào giáo dục, vì thế quốc dân nước họ đa phần có thể hiểu biết chữ nghĩa. Không nói đâu xa, phải kể đến quân xâm lược Nhật Bản lân cận, cuộc hải chiến năm Giáp Ngọ ngày trước chúng ta bồi thường bạc, bọn họ cũng đem đầu tư vào giáo dục, giáo dục của bọn họ theo kiểu phổ cập hoá (phổ biến cho toàn dân). So sánh trên dưới, Trung Quốc vĩ đại của ta cứ khoe khoang là đất rộng của nhiều, nền nhân văn lừng lẫy, nhưng phần lớn đều là mù chữ. Quan niệm của quốc gia hết sức mờ nhạt, không biết thế nào là nhân quyền, không biết thế nào là phản kháng.”

“Cẩn Nhi, chúng ta lạc hậu chẳng những thuyền chắc lợi pháo, thể chế chính trị, hơn nữa, giống như Trần Công ngày trước có nói, dân chúng ta đã lạc hậu rồi. Xây dựng trường học theo giáo dục mới là bắt buộc, nhưng cha vợ đại diện cho chế độ cũ không đồng ý tiếp tục phát triển văn bạch thoại*. Cẩn Nhi, phong trào văn hoá mới cho đến nay, khoa học và dân chủ đã giác ngộ sâu sắc cho nhân dân trong nước, chúng ta nên mượn gió đông, chứ không phải là diệt gió đông.”

*Thuyền chắc lợi pháo: chỉ tàu chiến kiên cố, đại bác mạnh mẽ, miêu tả hải quân hùng mạnh.

*Văn bạch thoại: là thuật từ đề cập đến các dạng văn viết tiếng Trung dựa trên các phương ngôn (tiếng địa phương) khác nhau được nói trên khắp Trung Quốc, khác với văn ngôn là dạng văn viết tiêu chuẩn được sử dụng xuyên suốt cho tới đầu thế kỷ 20.

Tôi tựa nhẹ vào vai anh ấy: “Em hiểu chứ, anh muốn làm gì thì cứ làm. Em tuy xuất thân từ chế độ cũ, nhưng hiểu Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách*. Phu quân của em là đấng nam nhi, muốn làm gì thì cứ làm, em sẽ ở phía sau ủng hộ anh.”

*Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách: nước nhà hưng thịnh hay lúc suy vong, dân thường cũng phải có trách nhiệm.

“Tiểu Cẩn Nhi không cần có quá nhiều quần áo đẹp, cũng không cần sống trong nhà rộng cửa to, em chỉ mong phu quân của em có thể vui vẻ. Nếu phu quân của em muốn vui vẻ, nhất định phải làm được chuyện lớn thiên hạ. Cẩn Nhi vì nguyên cớ gia tộc, rất ít quan tâm đến chuyện lớn nước nhà, nhờ phu quân mưa dầm thấm lâu, hiểu rõ nhiệt huyết trong lòng phu quân. Tiểu Cẩn Nhi không thể làm gì hơn, chỉ có thể ở bên cạnh ủng hộ.”

Anh ấy nắm chặt tay tôi, chúng tôi ôm nhau không nói lời nào. Ngay từ ban đầu giữa chúng tôi đã có một loại ngầm hiểu ăn ý, không cần nói nhiều, trong lòng tự rõ.