Năm Trung Hoa Dân Quốc thứ 22, tôi gả cho Cố Tây Yến làm vợ. Môn đăng hộ đối, lệnh của cha mẹ, qua lời bà mối, chưa từng gặp mặt, coi như là ép hôn.
Tôi ngồi trong phòng tân hôn, trước mắt một mảng đỏ tươi. Có chút căng thẳng, trước khi lấy chồng, mẹ đã nói cho tôi nghe rất nhiều chuyện về anh.
Nói anh ấy là học sinh của chế độ giáo dục kiểu mới; nói anh ấy năm 15 tuổi đã tự mình đến Pháp du học; nói anh ấy rõ ràng là một học giả đương thời nhưng lại vứt bút tòng quân; nói anh ấy là thiếu niên tướng quân nhưng tướng mạo lại nho nhã, không có nửa phần sát khí của võ tướng.
Người như vậy tại sao lại thành hôn với một cô gái thuộc dòng dõi theo chế độ cũ như tôi? Liệu anh ấy có bất mãn với cuộc hôn nhân này không? Sẽ không giống những người theo chế độ mới ghét bỏ tôi xuất thân từ phủ đệ phong kiến? Sẽ không giống những học giả mang tư tưởng mới mà đi công kích gia đình tôi, nói chúng tôi là tàn dư phong kiến, cổ hủ lạc hậu?
Năm trước, Thanh Vân gả cho thứ tử Lục gia, cũng là gia đình theo chế độ mới, nghe nói người kia tôn sùng tự do yêu đương, tự do hôn nhân. Đối với Thanh Vân trước giờ coi như không thấy, chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.
Khi đó tôi nghe xong cũng hơi sợ hãi, Thanh Vân an ủi tôi: “Trưởng tử Cố gia đối nhân xử thế khiêm tốn lại lịch sự, chắc chắn sẽ không đối xử tệ bạc với chị.”
Tôi không đáp, chỉ cảm thấy bi thương, nếu đã là vợ chồng mà cả đời chỉ mong không bị xem nhẹ, vậy thì mấy chục năm dài đằng đẵng sẽ giày vò cả hai biết bao nhiêu.
Tôi đang nghĩ ngợi lung tung thì đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, còn có tiếng thị nữ hô to “Đại thiếu gia.” Tôi lập tức chỉnh trang lại dáng ngồi, hai tay đan vào nhau.
Chỉ nghe thấy vài tiếng bước chân, sau đó khăn cô dâu trên đầu tôi bị xốc lên. Động tác có phần hơi nhanh, đến nỗi mà ngay lúc nhìn thấy mặt anh ấy, tôi vẫn còn đang sững sờ.
Có lẽ vẻ mặt sửng sốt của tôi quá mức ngốc nghếch, anh ấy đã cười thành tiếng: “Phu nhân và anh chưa gặp mặt bao giờ, nhìn lâu một chút cũng là hiển nhiên.”
Tôi cảm thấy mặt mình từng chút nóng ran lên, đoán chừng hai lỗ tai đã đỏ ửng như cà chua: “Em… em không phải…”
“Nếu chúng ta chưa từng gặp nhau, vậy trước tiên nên giới thiệu bản thân đi đã.” Lúc anh ấy nói lời này mặt đầy ý cười, hoàn toàn không giống với thái độ đối xử với tôi như trong tưởng tượng.
Tôi không biết nên trả lời thế nào mới phải, sợ quá câu nệ thì anh ấy lại không thích, nhưng cũng thật sự không biết nên trả lời như thế nào.
Thực ra tôi đã từng gặp anh ấy. Hôn sự của chúng tôi vốn đã được định từ năm ngoái. Sau khi mẹ báo cho tôi biết về chuyện hôn sự, tôi đã muốn đi tìm gặp anh ấy, xem anh ấy phải chăng thật sự giống với lời mẹ nói.
Bây giờ nghĩ lại tôi của lúc đó nhất thời bướng bỉnh, nếu như sau khi gặp mặt tôi lại không hài lòng, thế phải làm sao? Từ xưa đến nay tôi không có quyền được lựa chọn.
Tôi rất ít khi ra cửa, quan hệ cá nhân cũng chẳng có bao nhiêu, vốn dĩ không có cách nào gặp được anh ấy. Nhưng trùng hợp làm sao, không lâu sau đó đã nghe thấy tin anh ấy dẫn binh từ Ngô Châu đến Thanh Khúc, đây là chuyện lớn, dân chúng sẽ đứng ở hai bên đường đưa tiễn, tôi có mặt ở đó cũng không bất ngờ.
Cho nên ngày đó, mới tờ mờ sáng tôi đã đứng chờ sẵn ở đầu đường, bình minh nhô lên, ánh nắng gay gắt, anh ấy cưỡi ngựa cao lớn, mặc quân trang xuất hiện ở cuối con đường. Dáng vẻ trang nghiêm, ánh mắt lướt nhìn mọi người xung quanh bình thản nhẹ nhàng. Dân chúng đưa tiễn, anh ấy xuống ngựa, gật đầu chào hỏi với từng người.
Quân tử nho nhã, thật sự gánh nổi câu nói “tướng mạo nhẹ nhàng, tựa như ngọc thụ lâm phong”. Tôi nhìn anh ấy dần dần khuất xa, trong miệng lẩm bẩm tên anh: Cố Tây Yến.
*Ngọc thụ lâm phong: Cây ngọc đón gió, hình dung người phong độ tiêu sái, dung mạo tú mĩ. Xuất xứ: Đỗ Phủ – Ẩm trung bát tiên ca)
Từ hôm đó trở đi, tôi vốn ít khi hỏi thăm về tin tức tiền tuyến lại bắt đầu để ý những lời bàn tán của mọi người xung quanh, bắt đầu đọc báo. Tôi muốn hiểu rõ về anh ấy hơn, cũng muốn biết liệu anh ấy có đang bình an hay không.
Lúc Thanh Vân đến tìm tôi, nhìn tôi trêu chọc nói: “Không ngờ mới gặp nhau trên đường một lần đã khiến cho Giang đại tiểu thư yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
Mặt tôi đỏ ửng, cứng miệng không thừa nhận: “Sinh ra trong thời loạn thế, thời cuộc rối ren, hiểu biết một chút cũng không phải chuyện xấu. Cố tướng quân vì nước vì dân, chị chỉ là kính phục.”
Thanh Vân vẫn trêu chọc: “Chỉ là kính phục? Sợ rằng có người trong lòng lo lắng người ta liệu có bình an, có ăn ngon ngủ yên hay không.”
Tôi đỏ mặt, không đáp lời, đương nhiên tôi lo lắng anh ấy có đang bình an không, suy cho cùng anh ấy phải bình an quay về để còn cưới tôi chứ.