Trong viện, Úc Thục Nhàn cố ý chờ nha hoàn nói xong, nàng ta mới giả vờ ngăn cản, “Nói hươu nói vượn cái gì, Trưởng công chúa muốn xen vào nhiều việc như vậy để làm gì, một chiếc xe ngựa nho nhỏ, không chừng là do những người khác làm sai thôi.”“Bọn họ không phải đều xem sắc mặt của Trưởng công chúa mà hành sự sao.” Nha hoàn nói, “Tiểu thư, người đã quá lương thiện rồi, lúc nào cũng nghĩ tốt cho người khác.”
“Tốt lắm!” Triệu Nguyên Khải sắc mặt thập phần khó coi, “Không có xe ngựa thì thuê một chiếc xe ngựa khác, phái người xuống dưới chân núi tìm một chiếc xe ngựa.”
Triệu Nguyên Khải đối với Chiêu Dương trưởng công chúa cực kỳ bất mãn, bản thân hắn là Thế tử, tương lai là Vĩnh Bình Hầu, vậy mà lời nói của hắn không có một chút tác dụng nào. Bọn họ để ngựa lại cho hắn có ích lợi gì, bọn họ rõ ràng chỉ là muốn làm hắn bẽ mặt.
“Đừng trách nàng ta, nha hoàn này chính là nghĩ sao nói vậy, chàng cũng không phải không biết.” Úc Thục Nhàn kéo Triệu Nguyên Khải tay, “Nàng ta cũng một lòng hầu hạ ta rất tốt.”
“Về sau đừng nói như vậy nữa.” Triệu Nguyên Khải nói.
“Nếu liên quan đến tiểu thư, nô tỳ vẫn sẽ nói.” Nha hoàn cố ý lớn tiếng nói, “Tiểu thư không tiện mở miệng, nô tỳ cũng không thể để tiểu thư chịu ủy khuất.”
“Ta biết ngươi cũng chỉ là muốn bảo vệ chủ nhân.” Úc Thục Nhàn vẻ mặt bất đắc dĩ nói, “Nguyên khải, chàng nhìn xem, cũng có người đối tốt với ta mà.”
“Ừ.” Triệu Nguyên Khải khẽ gật đầu, hắn không có tức giận nữa, thê tử cùng hài tử tương lai đều ở bên người hắn, điều này mới là quan trọng nhất.
Chờ Chiêu Dương trưởng công chúa trở lại Hầu phủ, nàng liền từ miệng hạ nhân bên kia biết được Triệu Tuyết Trinh đã thu dọn đồ đạc qua chỗ Triệu lão thái thái ở vài ngày. Triệu Tuyết Trinh nói là Triệu lão thái thái người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nói Triệu lão thái thái trong lòng nhất định khổ sở vô cùng, nàng ta đến để chăm sóc lão thái thái.
Tần Như Nguyệt nghĩ Triệu Tuyết Trinh thật đúng là lợi hại, lúc Triệu Tuyết Trinh ở Tướng Quốc Tự không dám tự mình tìm nàng nói, mà lặng lẽ trở về trước còn thu dọn đồ đạc rời đi.
Người mẫu thân như nàng cũng thật thất bại!
Rốt cuộc là cốt truyện lợi hại, hay là nàng dạy dỗ nhi nữ thất bại?
Tần Như Nguyệt càng cho rằng là do chính mình dạy dỗ nhi nữ thất bại, nếu cốt truyện thật sự không thể đổi, nàng cũng sẽ không nhớ tới chuyện xảy ra trước mắt này đều là nội dung trong tiểu thuyết.
“Con bé thật đúng là hiểu được như thế nào hiếu thuận.” Tần Như Nguyệt cười nhạo.
Triệu Tuyết Trinh cùng lắm chỉ là sợ Tần Như Nguyệt làm khó mình, nên mới sớm trốn đi. Điều này chứng minh Triệu Tuyết Trinh vẫn có điểm sợ hãi Tần Như Nguyệt, nhưng là không nhiều lắm.
“Mẫu thân.” Triệu Nguyên Trần đi đến bên cạnh Tần Như Nguyệt, “Nhi tử ở cùng mẫu thân, nhi tử sẽ không đi đến chỗ của tổ mẫu, chỉ ở chỗ này thôi.”
Triệu Nguyên Trần tương đối nghịch ngợm, nhưng lúc này hắn cũng cảm nhận được không khí không đúng lắm, có thể thấy được những việc xảy ra hiện tại đã có bao nhiêu dị thường.
“Ngươi cũng phải lớn lên rồi.” Tần Như Nguyệt nói.
“Lớn lên, cũng sẽ là một hài tử biết nghe lời.” Triệu Nguyên Trần bảo đảm nói.
“Chờ sau khi ngươi lớn lên, có khả năng sẽ cảm thấy mẫu thân chướng mắt.” Tần Như Nguyệt duỗi tay véo véo khuôn mặt của tiểu nhi tử.
“Sẽ không, sẽ không, sẽ không đâu.” Triệu Nguyên Trần vội vàng nói, “Có mẫu thân quản lí mọi việc, nhi tử cái gì cũng không cần phải suy nghĩ.”
“Cái này không thể được.” Tần Như Nguyệt nói, “Một người vẫn nên độc lập một chút.”
“Độc lập giống như đại ca?” Triệu Nguyên Trần nói thầm, “Đại ca không phải là đang gây rối sao?”
“Đại ca chính là đang gây rối, đệ không có sai.” Triệu Nguyên Thận phụ họa.
Đại ca của bọn họ không biết một chút gì về tình cảnh hiện tại của Vĩnh Bình Hầu phủ, không có phụ thân bọn họ, bọn họ còn chưa trưởng thành, may mà mẫu thân bọn họ là Chiêu Dương trưởng công chúa, bọn họ mới có thời gian. Nếu mẫu thân bọn họ cũng chỉ là một người tầm thường, sợ là Hầu phủ của bọn họ sẽ dần dần lụi tàn.
Vậy mà trong lúc này, đại ca cũng chỉ biết nói chuyện yêu đương, còn muốn bức bách mẫu thân đồng ý hôn sự này.
Đại ca cho rằng bản thân hắn không cần người trụ cột giúp đỡ, còn tự cho rằng năng lực của hắn rất mạnh.
Triệu Nguyên Thận chưa bao giờ cho rằng như vậy, hắn biết rõ hơn ai hết Hầu phủ mang lại cho bọn họ bao nhiêu lợi ích. Mặc dù hắn là đích thứ tử, không thể trở thành Thế tử, nhưng bởi vì hắn cũng là con của chính thất Hầu phủ, là hài tử do Chiêu Dương trưởng công chúa sinh, hắn có thể nhanh chóng đến Quốc Tử Giám học tập, có thể học tập được nhiều điều càng sớm càng tốt.
“Nếu được lựa chọn, đệ sẽ làm như thế nào?” Triệu Nguyên Thận hỏi, “Là chọn đại tẩu tương lai, hay là chọn mẫu thân?”
“Đương nhiên chọn mẫu thân rồi.” Triệu Nguyên Trần nói, “Mẫu thân là quan trọng nhất.”
“Ngươi chỉ giỏi nói ngọt.” Tần Như Nguyệt cảm khái.
Chạng vạng tối, đám người Triệu Nguyên Khải cũng thuận lợi từ Tướng Quốc Tự xuống dưới, bọn họ đã tìm xe ngựa khác.Triệu Nguyên Khải đưa Úc Thục Nhàn về chỗ ở trước, hai người bọn họ còn chưa có thành thân, Úc Thục Nhàn không thể cùng đi theo hắn vào trong phủ, hắn chỉ có thể ủy khuất người trong lòng để nàng ta ở lại bên kia một thời gian nữa.
“Nếu Thánh chỉ tứ hôn được ban xuống…… Nàng có cần phải trở về nhà mẹ đẻ không?” Triệu Nguyên Khải hỏi.
Trong tình huống bình thường, Thánh chỉ tứ hôn sẽ được ban xuống hai bên gia đình, chứ không phải hai bên nam nữ tự tìm một chỗ khác ở lại để tuyên chỉ.
“Cứ từ từ.” Úc Thục Nhàn nói, “Chờ sau khi tuyên chỉ, ta sẽ trở về. Nếu ta trở về lúc này, sợ là…… Bọn họ vốn là không thích ta, quy củ trong nhà lại nghiêm ngặt……Chàng cũng biết, trước kia ta bị người khác hãm hại, thiếu chút nữa bị bán vào thanh lâu, bọn họ nghĩ là ta không còn trong sạch, muốn cho ta một dải lụa trắng cho xong việc, ta không muốn, lúc này mới trốn đi.”
Úc Thục Nhàn nói đôi mắt lại đỏ lên, lời nàng ta nói cũng có thật có giả, chính là vì để Triệu Nguyên Khải càng thêm đồng cảm với nàng ta.
“Ta và chàng…… Xác thật cũng coi như là không có mai mối tằng tịu với nhau.” Úc Thục Nhàn đau lòng nói, "Lúc trước bọn họ đối với ta như vậy, nhất định cũng lo lắng lòng ta còn oán hận, sợ là bọn họ tình nguyện cho chàng cưới bài vị của ta, cũng không muốn cho chàng cưới con người của ta.”
“Vậy tạm thời không đi.” Triệu Nguyên Khải nói.
“Nguyên khải, ta chỉ có chàng.” Úc Thục Nhàn hít hít mũi, “Vì chàng, ta sẽ không sợ gì cả, sẽ quyết chí tiến lên. Chỉ cần chàng nhớ kỹ ta, trong lòng có một chút vị trí của ta như vậy là đủ rồi.”
“Uỷ khuất nàng rồi.” Triệu Nguyên Khải đau lòng cho người trong lòng.
“Chàng về tới phủ, ngàn vạn đừng tranh cãi cùng Trưởng công chúa.” Úc Thục Nhàn nói, “Trưởng công chúa không phải nói muốn xin thánh chỉ tứ hôn sao? Vì tương lai của chúng ta, chàng phải nhịn một chút.”
“Được, ta nghe nàng.” Triệu Nguyên Khải căn bản còn nghĩ về phủ sẽ cùng mẫu thân nói chuyện cho ra nhẽ, nhưng người trong lòng đã yêu cầu như vậy, hắn liền tạm hoãn, “Đêm nay, ta sẽ ở lại chỗ này với nàng.”
“Không được.” Úc Thục Nhàn lắc đầu, nàng ta không phải không hy vọng Triệu Nguyên Khải ở lại, mà là Triệu Nguyên Khải ở lại ngược lại sẽ không tốt, “Hầu gia mới đưa tang, chàng là đích trưởng tử của Hầu phủ, là Thế tử, cũng nên trở về nhìn xem. Việc trong nhà, vẫn còn cần chàng phải đảm đương.”
Úc Thục Nhàn hy vọng Triệu Nguyên Khải có thể hiểu được ý tứ của nàng ta, việc hiện tại hắn cần phải làm là chặt chẽ nắm giữ Hầu phủ, đừng để cho Chiêu Dương trưởng công chúa một mình nắm giữ Hầu phủ. Nếu đúng như vậy, vậy thì Triệu Nguyên Khải chỉ giống như một con rối, vậy thì còn ý nghĩa gì.
“Trưởng công chúa dù sao cũng là người sinh dưỡng chàng.” Úc Thục Nhàn nói, “Bà ấy trong lòng cũng khổ sở, cũng muốn được chàng chăm sóc.”
“Bà ta sẽ không khổ sở.” Triệu Nguyên Khải nói, hắn thậm chí còn nghĩ phụ thân đã chết, mẫu thân có thể giống như công chúa khác đi bao dưỡng trai trẻ hay không. Phụ thân trước kia đối mẫu thân tốt như vậy, yêu mẫu thân sâu đậm như vậy, lúc nào cũng muốn lấy lòng mẫu thân, mà mẫu thân lại luôn là một bộ dáng cao cao tại thượng.
Đương nhiên, điều này không phải phụ thân hắn nói với hắn, đây chỉ là cảm giác của hắn. Cho dù phụ thân có đôi khi sẽ dùng vẻ mặt hạnh phúc mà nói với hắn một chút sự tình, hắn cũng cảm thấy phụ thân là bị mẫu thân lạnh nhạt quen rồi, nên chỉ cần mẫu thân hơi có sắc mặt tốt một chút, phụ thân liền cao hứng không thôi.
“Nàng không cần lo lắng về bà ấy, ở trong mắt mẫu thân, chỉ có lợi ích là vĩnh hằng.” Triệu Nguyên Khải nói, “Thân tình, tình yêu, ở chỗ của bà ta không đáng một đồng.”
“Cho dù có thế nào , bà ấy cũng là trưởng bối của chúng ta.” Úc Thục Nhàn nói.
“Không trở về, đêm nay sẽ ở bên này, nàng không muốn thấy ta.” Triệu Nguyên Khải nói, “Hay là nàng muốn ta lưu lạc đầu đường?”
“Làm sao có thể .” Úc Thục Nhàn thấy Triệu Nguyên Khải xoay người muốn đi, nàng ta vội vàng ôm lấy Triệu Nguyên Khải.
Tới giờ cơm chiều, không thấy Triệu Nguyên Khải đâu cả, Tần Như Nguyệt đương nhiên không có khả năng chờ hắn trở về ăn cơm. Một tên nam chính trong não chỉ có tình yêu, cũng đừng trông cậy vào nam chính sẽ hiếu thuận với thân sinh phụ thân hay không, có lẽ người khác còn cảm thấy lúc này tương đối kí©ɧ ŧɧí©ɧ đấy.
“Không đợi đại tỷ, đại ca ăn cơm sao?” Triệu Nguyên Trần nghi hoặc.
“Không đợi.” Tần Như Nguyệt nói, “Bọn họ có cơm ăn.”
“Nguyên Trần, đệ phải nhớ kỹ, không có đạo lý nào mà trưởng bối phải đợi vãn bối cùng ăn cơm.” Triệu Nguyên Thận nói, “Đại tỷ đã đến chỗ tổ mẫu, đại ca……”
Triệu Nguyên Thận nhìn Tần Như Nguyệt, rốt cuộc không có nói tiếp. Hắn đoán đại ca hẳn là ở lại bên kia với Úc Thục Nhàn, có lẽ đại ca còn oán trách mẫu thân.
“Ăn rau đi.” Triệu Nguyên Thận gắp rau cho Triệu Nguyên Trần.
“Cũng chỉ có mấy ngày này mới ăn cùng nhau thôi.” Tần Như Nguyệt nói, “Các ngươi nếu có việc, cứ ở trong phòng của mình ăn, cũng được.”
“Không cần, muốn tới cùng mẫu thân.” Triệu Nguyên Trần vội vàng nói.
Triệu Nguyên Trần tuổi còn nhỏ, chợt mất đi phụ thân, hắn cũng có chút sợ hãi. Đại ca lại đột nhiên thay đổi, cái này làm cho hắn càng thêm lo lắng, rồi hắn lại càng không biết có thể làm cái gì.
“Sau này ngươi sẽ không nói như vậy.” Tần Như Nguyệt nói.
“Nhi tử cũng không phải đại ca.” Triệu Nguyên Trần bĩu môi.
“Không nói tới đại ca nữa.” Triệu Nguyên Thận lại gắp đồ ăn cho Triệu Nguyên Trần, “Yên tĩnh ăn cơm đi.”
“Không nói đại ca, thì nói ai, nói đại tỷ?” Triệu Nguyên Trần nghiêng đầu.
Tần Như Nguyệt không nói gì nữa, hài tử còn nhỏ, bọn họ trước kia sủng Triệu Nguyên Trần, làm đứa nhỏ này không trưởng thành sớm giống như hài tử khác. Phu quân qua đời, Triệu Nguyên Trần cũng nên chậm rãi trưởng thành thôi.
Một buổi tối này, Tần Như Nguyệt đều để người khác theo dõi, mặc kệ Triệu Nguyên Khải khi nào trở về, đều khiến người khác ghi nhớ.
Nhưng mà, chờ ngày hôm sau khi Tần Như Nguyệt tỉnh lại, Liễu ma ma vẫn nhìn nàng lắc đầu, Triệu Nguyên Khải cả đêm không về.
“Có người nói là hôm qua Thế tử cũng đã xuống núi, là đi cùng nữ nhân kia.” Liễu ma ma chải đầu cho Tần Như Nguyệt, “Cũng không phải ở Úc gia, mà là phủ khác đã mua từ trước, bao dưỡng nữ nhân kia ở bên đó. Còn có bà vυ' lúc trước của Thế tử, cũng ở bên đó.”
Tần Như Nguyệt không thích nhi nữ của mình quá thân cận với bà vυ', lúc huynh muội Triệu Nguyên Khải bảy tám tuổi, nàng liền cho bà vυ' một túi bạc, để bà vυ' về nhà. Ai mà ngờ, Triệu Nguyên Khải vậy mà lại tìm bà vυ' về để hầu hạ nữ nhân kia.