Thời tiết rét lạnh, đặc biệt là ở ngoài sân lúc ban đêm.“Công chúa, đừng để bị cảm lạnh.” Liễu ma ma nói, “Thế tử bên kia, đã cho người theo dõi cẩn thận rồi. Người đã đồng ý đi tìm Hoàng Thượng xin tứ hôn cho hắn, ta nghĩ chắc hẳn hắn cũng sẽ suy ngẫm một chút.”
“Cái này không chắc, tình yêu có thể khiến người ta mù quáng.” Tần Như Nguyệt nói, “Hắn một chút cũng không giống ta.”
Tần Như Nguyệt cũng đã từng yêu một người, nàng lại chưa bao giờ nghĩ tình yêu là không thể từ bỏ. Ánh mắt của nàng cũng không có kém như con trai của mình, chưa kể nàng còn có một kiếp trước, cho nên nàng càng có thể đưa ra lựa chọn tốt hơn.
Kiếp trước nàng không sinh ra ở cổ đại, mà được sinh ra bởi một đôi vợ chồng ở tương lai. Nhưng như vậy thì sao, nàng đi tới thế giới này, phải nhập gia tùy tục.
Dù cho nàng là công chúa, có rất nhiều việc cũng không phải nàng có thể dễ dàng giải quyết.
“Mẫu thân.” Trong lúc Tần Như Nguyệt đang suy nghĩ, thì con trai thứ hai của nàng Triệu Nguyên Thận đến.
Năm đó, Tần Như Nguyệt sở dĩ đặt cho con thứ cái tên này, chính là hy vọng hài tử không trở nên tự tin mù quáng, không hy vọng hài tử biến thành một kẻ ăn chơi trác táng, mà là hy vọng hài tử suy nghĩ kỹ mọi việc rồi mới làm.
Triệu Nguyên Thận so với Triệu Nguyên Khải xác thật cũng không tồi, việc học cũng không kém.
Thời điểm Vĩnh Bình Hầu còn sống, khi Tần Như Nguyệt cùng Vĩnh Bình Hầu nói chuyện phiếm, bọn họ đều nói Triệu Nguyên Thận cho dù không thể phong tước cũng có thể thông qua khoa khảo. Nhị nhi tử thông minh như thế, bọn họ cũng không cần phải lo lắng cho đứa con trai này.
Bọn họ không nói nhị nhi tử không thể phong tước, mà do triều đình chú trọng để đích trưởng tử kế thừa. Ở một vài thời điểm, thân phận đích trưởng tử cũng vô dụng, ví như ngôi vị Hoàng đế, người thừa kế có vài người cũng không phải đích trưởng tử, mà là con của vợ lẽ chứ không phải vợ cả.
“Thận nhi.” Tần Như Nguyệt nhìn thấy nhị nhi tử, mày đều giãn ra rất nhiều, "Đã đi gặp đại ca ngươi?”
“Không có.” Triệu Nguyên Thận lắc đầu.
Triệu Nguyên Khải tuy rằng là huynh trưởng ruột thịt của Triệu Nguyên Thận, nhưng Triệu Nguyên Khải không phải thực sự thích Triệu Nguyên Thận. Triệu Nguyên Khải cho rằng cha mẹ luôn khen Triệu Nguyên Thận, còn cảm thấy họ nói tốt cho Triệu Nguyên Thận, nhất định là do Triệu Nguyên Thận dùng thủ đoạn.
Trước đây, hai huynh đệ Triệu Nguyên Khải cùng Triệu Nguyên Thận quan hệ cũng rất tốt, không biết bắt đầu từ khi nào Triệu Nguyên Khải liền có chút kiêng kị với Triệu Nguyên Thận. Có thể là bởi vì Triệu Nguyên Khải ở phương diện đọc sách biểu hiện quá mức tốt, mà Triệu Nguyên Thận thì tương đối kém một chút.
Triệu Nguyên Thận trước kia không có nghĩ sẽ tranh giành cùng Triệu Nguyên Khải, nhưng hôm nay hắn nhìn thấy biểu hiện của Triệu Nguyên Khải thì thực sự thất vọng. Triệu Nguyên Khải lại dám nói với mẫu thân như vậy, Triệu Nguyên Thận lúc ấy mang theo đệ đệ ở cách đó không xa, không có đi vào.
Người khác có lẽ không biết, nhưng Triệu Nguyên Thận biết tâm tính của Triệu Nguyên Khải không có tốt như vậy, Triệu Nguyên Khải tương đối lạnh lùng, người đại ca này đối với những người khác trong nhà cũng không có tình cảm sâu sắc như vậy. Nếu buộc phải lựa chọn giữa thê tử và mẫu thân, Triệu Nguyên Khải nhất định là lựa chọn người thê tử kia, cho dù là thê tử hắn sai, Triệu Nguyên Khải cũng sẽ không đứng về phía mẫu thân.
Triệu Nguyên Khải còn tự cho bản thân là thâm tình!
“Mẫu thân, nhi tử đều đã biết.” Triệu Nguyên Thận hỏi thẳng, “Người thật sự muốn phế đi vị trí Thế tử của đại ca sao?”
“Nếu ta thật muốn phế đi vị trí Thế tử của hắn, ngươi nghĩ thế nào?” Tần Như Nguyệt hỏi.
“Nhi tử trước kia chưa từng nghĩ tới việc làm Thế tử, cũng chưa từng nghĩ tới muốn trở thành Hầu gia.” Triệu Nguyên Thận nói, “Nếu đây là một loại phương thức có thể bảo vệ mẫu thân, nhi tử nguyện ý đi tranh giành.”
Triệu Nguyên Thận không sợ mẫu thân hiểu lầm hắn đã sớm để ý vị trí Thế tử, hắn vẫn luôn biết mẫu thân là một người thấu tình đạt lý, suy nghĩ của mẫu thân luôn rõ ràng như vậy. Hắn không cần phải chờ mẫu thân nói với hắn, như thế giống như là hắn bị mẫu thân ép buộc đi tranh giành, hắn cũng không cần phải làm cho bản thân có vẻ nhân nghĩa.
Mẫu thân dạy dỗ bọn họ, vì bọn họ trả giá nhiều như vậy, thân là con cái, nếu không thể che chở mẫu thân, mà còn để mẫu thân che chở lại, thì đứa con này quả là bất hiếu.
“Tam đệ tuổi còn nhỏ, lớn nhỏ có thứ tự, mẫu thân tất nhiên không có tính toán để tam đệ trở thành Thế tử.” Triệu Nguyên Thận nói.
“Không tồi, tam đệ của ngươi quả là không thích hợp.” Tần Như Nguyệt gật đầu, “Ta cùng phụ thân ngươi ngày thường đối với hắn yêu cầu không nghiêm khắc, cũng là nghĩ hắn chỉ cần làm một công tử nhà quyền quý cũng đủ rồi. Đối với ngươi, cùng đại ca ngươi, đúng thật là hơi nghiêm khắc một chút.”
"Giống như tam đệ, mặc dù đại ca không có chức vị Thế tử, hắn vẫn có thể làm một công tử phú quý.” Triệu Nguyên Thận nói.
“Hai ngày nữa, ta sẽ tiến cung để Hoàng đế cữu cữu của ngươi tứ hôn cho đại ca ngươi.” Tần Như Nguyệt nói, “Tạm thời thành toàn cho hắn, ngôi vị Thế tử này, sẽ chỉ được xác định sau bảy bảy bốn mươi chín ngày, sau khi tang lễ của phụ thân ngươi được tổ chức xong.”
Tần Như Nguyệt trong lòng sớm đã có chủ ý, nàng muốn để cho Triệu Nguyên Khải cùng Úc Thục Nhàn vui mừng một lát. Để bọn chúng cho rằng đã áp bách nàng thành công, mà lại không biết rằng nàng còn có kế hoạch dự phòng.
Thời trẻ, khi Tiên đế còn sống, Tần Như Nguyệt đã nhận được một thánh chỉ trống từ Tiên đế. Một thánh chỉ trống thôi cũng đủ để làm các Hoàng tử kiêng kị nàng, Tần Như Nguyệt cho rằng đây là một cái bùa hộ mệnh, đồng thời cũng là một củ khoai lang nóng phỏng tay.
Sau khi Đương kim Hoàng đế đăng cơ, Tần Như Nguyệt nghĩ sau này sẽ không cần dùng đến thánh chỉ trống này, chờ đến trăm năm sau, sẽ để thánh chỉ trống này cùng nàng hạ táng.
Mà hiện giờ, Tần Như Nguyệt lại muốn lợi dụng chỗ trống trong thánh chỉ này, lúc trước là Hoàng đế hạ thánh chỉ phong Triệu Nguyên Khải làm Thế tử, phong Thế tử không phải trò đùa, đặc biệt là ở trong thánh chỉ Hoàng đế còn khen Triệu Nguyên Khải rất nhiều lời hay. Chi bằng để thánh chỉ trống này phát huy tác dụng, lấy danh nghĩa Tiên đế phế truất Triệu Nguyên Khải.
Sau này Triệu Nguyên Khải có làm gì, đều không thể làm Đương kim Hoàng đế phong chức Vĩnh Bình Hầu cho hắn được nữa, cách này cũng có thể làm Hoàng đế bớt đi những ưu phiền, tránh việc để Hoàng đế nghĩ xem bản thân đã mắng Triệu Nguyên Khải quá nặng trong thánh chỉ không.
“Đây là thời cơ tốt.” Triệu Nguyên Thận hiểu, chỉ cần Triệu Nguyên Khải có thể trở về như trước kia, có lẽ mẫu thân bọn họ sẽ không phế Thế tử. Nhưng khả năng này quá nhỏ, Triệu Nguyên Khải đã chạm đến giới hạn của mẫu thân, “Sợ là huynh trưởng muốn nghênh đón đại tẩu ngay lúc này.”
Dù sao thì bụng của Úc Thục Nhàn cũng chờ không được, không thể để nàng ta lớn bụng gả vào cửa.
"Đại tẩu tương lai của các ngươi đã sớm để cho người khác biết trong bụng nàng ta có hài tử, khi nào vào cửa cũng giống nhau cả thôi, người khác đều biết nàng ta chưa thành thân đã có thai.” Tần Như Nguyệt nói, “Chờ nàng ta sinh hạ hài tử, cũng có thể, đều là để cho người khác chê cười.”
“Vâng.” Triệu Nguyên Thận nói.
“Ngươi cũng không cần lo lắng quá mức.” Tần Như Nguyệt sờ sờ đầu của Triệu Nguyên Thận, “Mẫu thân biết, không có đại ca đại tỷ ngươi, còn có ngươi, có đệ đệ của ngươi.”
“……” Triệu Nguyên Thận nghĩ thầm đại tỷ có phải cũng đã làm điều ngu xuẩn gì hay không?
Việc này cũng có khả năng, Triệu Nguyên Khải cùng Triệu Tuyết Trinh quan hệ hai người bọn họ rất tốt, họ là long phượng thai.
“Trở về nghỉ ngơi sớm đi.” Tần Như Nguyệt nói.
Tần Như Nguyệt vừa dứt lời, một bóng người hiện lên, Triệu Nguyên Thận liền chắn ở trước mặt mẫu thân hắn.
Bên ngoài truyền đến tiếng vang, thì ra là Cẩm Y Vệ đang đuổi theo một tên đào phạm chạy tới Tướng Quốc Tự. Tướng Quốc Tự ở ngoại ô, không ở bên trong thành, điều này không có nghĩa là những tên đào phạm sẽ không chạy tới đây, đã từng có kẻ phạm tội cực kỳ nghiêm trọng thay đổi thân phận chạy đến chùa miếu xuất gia.
Triệu Nguyên Thận có chút võ công, nhưng võ công không cao, hắn đọc sách luận văn lợi hại hơn rất nhiều so với luyện võ công.
Chỉ huy Cẩm Y Vệ - Thẩm Mặc mang theo người lại đây, tên đào phạm kia trốn ở trên núi, bị người khác phát hiện báo tin, Thẩm Mặc lại biết được nơi ẩn náu của tên đào phạm là ở gần Tướng Quốc Tự, hắn liền tự mình tới đây.
Tên đào phạm đó cực kỳ giảo hoạt, sau khi hắn nghe được động tĩnh liền bắt đầu chạy trốn khắp nơi, cuối cùng lại chạy đến Tướng Quốc Tự bên này.
“Trưởng công chúa.” Thẩm Mặc vốn không biết Tần Như Nguyệt đang ở bên này, hắn đuổi theo đào phạm tới đây, vừa lúc liền tới bên này, “Một tên đào phạm đã trốn vào Tướng Quốc Tự, phải kiểm tra nhà ở.”
“Kiểm tra đi.” Tần Như Nguyệt cùng đào phạm không có liên quan, không đến mức không cho phép Thẩm Mặc xem xét sương phòng. Nàng chỉ ở bên này một hai ngày, không phải thường trú, cũng không có gì là không thể để người khác nhìn thấy.
Thẩm Mặc giơ tay, ngay sau đó liền có người đi vào sương phòng xem xét tình huống. Tên đào phạm trên tay nhuốm đầy máu tươi, kẻ chạy trốn như vậy một khi hắn trở nên tàn nhẫn sẽ không quan tâm đến thân phận của người khác, có tên đào phạm còn càng thích gϊếŧ người có thân phận cao để chôn cùng, Thẩm Mặc nhất định phải bắt được đào phạm.
“Càng nhiều người biết càng không tốt, Trưởng công chúa nên nghỉ ngơi sớm một chút.” Thẩm Mặc nói, “ Tên đào phạm này trốn không thoát đâu.”
“Tốt nhất như thế.” Tần Như Nguyệt gật đầu, nàng lo lắng tên đào phạm kia chạy đến chỗ tiểu nhi tử bên kia. Về phần đại nhi tử cùng đại nữ nhi, nàng không lo lắng cho bọn chúng, bọn chúng cũng không có sẽ khả năng lo lắng cho người mẫu thân như nàng.
Có lẽ đại nhi tử cùng đại nữ nhi cảm thấy người mẫu thân như nàng không nên tồn tại thì tốt hơn, Tần Như Nguyệt cũng không muốn nói thêm về bọn chúng.
“Đại nhân.” Một Cẩm Y Vệ đi đến bên cạnh Thẩm Mặc, “Đã bắt được đào phạm.”
“Tốt.” Thẩm Mặc thở dài nhẹ nhõm một hơi, tên đào phạm kia nếu vẫn luôn trốn ở Tướng Quốc Tự, hẳn là sẽ trở thành mối uy hϊếp đối với đám người Chiêu Dương trưởng công chúa. Hắn cho người đi xem xét sương phòng của Trưởng công chúa, cũng là sợ tên đào phạm đó trốn ở bên trong, “Trưởng công chúa, hạ quan xin phép cáo lui.”
Thẩm Mặc liền nhanh chóng mang theo các thuộc hạ rời đi, cấp dưới của hắn cũng giải tên đào phạm theo.
“Mẫu thân, mẫu thân.” Triệu Nguyên Trần khoảng tám tuổi, hắn nghe được tiếng động có chút sợ hãi, vội chạy nhanh tới tìm Tần Như Nguyệt.
Tần Như Nguyệt thấy bộ dáng sợ hãi của tiểu nhi tử, liền an ủi, “Không có việc gì đâu.”
“Đúng vậy, không có việc gì.” Triệu Nguyên Thận phụ họa, “Tam đệ, bài tập về nhà của đệ làm xong chưa?”
“Mấy ngày này không phải là không cần làm bài tập sao?” Triệu Nguyên Trần nghi hoặc.
“Việc học không thể chậm trễ.” Triệu Nguyên Thận nói, “Ta giúp đệ nhìn xem.”
Triệu Nguyên Thận thấy Triệu Nguyên Trần ôm Tần Như Nguyệt, hắn dắt tay đệ đệ, sau đó lại nói với Chiêu Dương trưởng công chúa, “Mẫu thân, có nhi tử coi chừng tam đệ rồi.”
“Mẫu thân……” Triệu Nguyên Trần không muốn làm bài tập về nhà.
“Tam đệ, đệ không phải muốn chơi đá cầu sao?” Triệu Nguyên Thận nhẹ giọng dỗ dành, “Lại đây, nhị ca bồi ngươi chơi.”
“Nhị ca, ngươi thật sự bồi ta?” Triệu Nguyên Trần có chút không thể tin được, hắn buông lỏng Tần Như Nguyệt ra, sau đó đi theo Triệu Nguyên Thận rời đi.
Tần Như Nguyệt nhìn thân ảnh của hai đứa con của mình, nhị nhi tử có học thức có tư tưởng, tiểu nhi tử lại có phần khác biệt hơn. Tốt nhất chính là để nhị nhi tử kế thừa tước vị, nhị nhi tử cũng sẽ coi chừng tiểu nhi tử.
Sáng sớm, Úc Thục Nhàn ở bên kia giả vờ nôn nghén, giả vờ không thoải mái, nhưng miệng lại còn nói, “Mẫu thân đã đáp ứng việc thành thân của chàng và thϊếp rồi, thϊếp là con dâu tương lai của mẫu thân, vẫn là sớm chút qua đó nhìn xem cho thỏa đáng, còn có thể giúp đỡ một vài việc.”