Trong sương phòng, Triệu Nguyên Khải nghe Chiêu Dương trưởng công chúa nói xong, hắn cảm thấy khó tin, ngay sau đó, hắn lại cảm thấy hẳn là do bản thân sắp trở thành Hầu gia, mẫu thân về sau còn phải dựa vào hắn, vậy nên mẫu thân hắn nhất định phải vì đứa con trai này mà suy xét.Nếu mẫu thân không suy nghĩ cho hắn, sau này hắn nhất định cũng sẽ không quan tâm mẫu thân nữa, cùng lắm chỉ làm theo quy củ thôi.
“Đa tạ mẫu thân.” Triệu Nguyên Khải nói, “Chờ nhi tử kế thừa tước vị, người nhất định sẽ trở thành lão phu nhân của Hầu phủ.”
“……” Tần Như Nguyệt nghĩ thầm thà sinh một khúc gỗ còn tốt hơn sinh một kẻ hiếu thắng như Triệu Nguyên Khải.
Hầu phủ lão phu nhân…… Ha ha, Tần Như Nguyệt nàng chính là Chiêu Dương trưởng công chúa. Nàng đi ra ngoài tham gia yến hội, người khác đều gọi nàng là Trưởng công chúa, cũng chờ đến khi nàng tới rồi mới khai yến, có mấy người sẽ thật sự kêu nàng là Hầu phu nhân đâu.
Tần Như Nguyệt nhìn bộ dáng tự cho là thông minh của Triệu Nguyên Khải, nàng lại nhìn bộ dáng đắc ý của Triệu lão thái thái. Bà cháu nhà này đúng thật là, bọn họ cho rằng bọn họ thành công sao?
“Các vị nếu như không có việc gì, mời rời đi trước, Trưởng công chúa muốn nghỉ ngơi.” Liễu ma ma cố ý nhấn mạnh chữ Trưởng công chúa, “Khoảng thời gian này, việc trong phủ từ trên xuống dưới đều là do Trưởng công chúa lo liệu, Trưởng công chúa mệt rồi.”
“Chờ Thục Nhàn vào cửa, mẫu thân có thể đem mọi việc giao cho nàng.” Triệu Nguyên Khải nói, “Nàng rất có năng lực, hiện tại người cũng có thể để nàng làm việc.”
“Còn chưa có gả vào cửa, đã nghĩ đến việc trao quyền lực ?” Tần Như Nguyệt nhướng mày, “Cút đi!”
Triệu Nguyên Khải lại nghe Chiêu Dương trưởng công chúa bảo hắn cút, mà hắn còn không có ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Nhi tử xin phép cáo lui.” Triệu Nguyên Khải nói, “Mẫu thân, người nghỉ ngơi thật tốt, về sau còn ôm tôn tử của người.”
“Đúng vậy, được ôm tôn tử là tốt rồi.” Triệu lão thái thái nói.
Triệu đại phu nhân đứng ở bên cạnh một câu cũng không dám nói, nàng ta hơi hơi cúi đầu, không muốn nhìn Triệu Nguyên Khải cùng đám người này. Triệu Nguyên Khải thật đúng là ngây thơ, hắn cho rằng hắn là con ruột của Chiêu Dương trưởng công chúa, thì nàng sẽ nghe theo mọi sắp xếp của hắn sao?
Nàng ta là một người ngoài còn cảm giác được thái độ của Chiêu Dương trưởng công chúa không đúng, Triệu Nguyên Khải còn có thể hưng phấn như vậy.
Đoàn người đi ra khỏi sương phòng của Tần Như Nguyệt, Triệu lão thái thái rời đi trước, trước khi đi bà còn cố ý dặn dò, “Có chuyện gì thì lập tức đi tìm tổ mẫu, phụ thân các ngươi không còn nữa, nhưng còn có tổ mẫu, tổ mẫu tất nhiên sẽ làm chủ vì các ngươi.”
Chờ Triệu lão thái thái rời đi, Triệu Tuyết Trinh nhìn về phía Triệu Nguyên Khải, nàng không có lạc quan như vậy.
Mẫu thân nói sẽ thành toàn cho bọn họ, nhưng mẫu thân bọn họ trước kia vẫn luôn mạnh mẽ, chẳng lẽ bởi vì phụ thân qua đời, cho nên bà liền trở nên nhu nhược một chút, cũng nguyện ý thỏa hiệp?
“Đại ca, huynh nói xem mẫu thân có phải đang ấp ủ đại chiêu gì hay không?” Triệu Tuyết Trinh có chút thấp thỏm, rõ ràng đều đã đạt được mục đích, nhưng nàng ta lại bắt đầu cảm thấy bất an.
“Sẽ không.” Triệu Nguyên Khải nói, “Sau này mẫu thân còn phải dựa vào chúng ta.”
“Chúng ta?” Triệu Tuyết Trinh hoài nghi, mẫu thân bọn họ là Chiêu Dương trưởng công chúa. Nếu đổi người khác thành Hầu phu nhân, có lẽ nàng ta còn cho rằng mẫu thân bọn họ xác thật muốn dựa vào bọn họ.
“Đúng vậy.” Triệu Nguyên Khải nói, “Chờ thêm mấy ngày, công văn phong tước hẳn là sẽ được ban xuống.”
“Hy vọng là vậy.” Triệu Tuyết Trinh cảm khái, “Hoàng đế cữu cữu vẫn luôn yêu thương chúng ta.”
Nghĩ tới sự sủng ái của Hoàng đế đối với bọn họ, nàng ta cuối cùng cũng dám thở phào nhẹ nhõm.
Hai huynh muội từng người trở về nghỉ ngơi, Triệu Nguyên Khải lại đi tìm Úc Thục Nhàn, hắn muốn nói cho Úc Thục Nhàn tin tức này.
“Mẫu thân đã đáp ứng việc thành thân của chúng ta rồi, còn muốn tìm Hoàng đế cữu cữu tứ hôn cho chúng ta.” Triệu Nguyên Khải hưng phấn mà nói.
“Thật ư?” Úc Thục Nhàn cảm giác có chút thần kỳ, Chiêu Dương trưởng công chúa kia là một nữ nhân ác độc sao có thể dễ dàng đồng ý?
Chẳng lẽ Chiêu Dương trưởng công chúa là muốn kéo dài thời gian? Hoặc là muốn chờ sau khi nàng ta gả vào Hầu phủ, rồi để nàng ta bệnh chết? Dù sao Triệu Nguyên Khải cũng đã trở thành Hầu gia, có rất nhiều người vội vàng muốn gả cho hắn, nhất định là như vậy, nhất định phải là như vậy.
Nữ nhân cổ đại thường thích dùng loại thủ đoạn không sạch sẽ này, Úc Thục Nhàn nghĩ thầm nàng ta đương nhiên phải dùng mưu kế để gả vào đó. Chờ sau khi nàng ta tiến vào Hầu phủ, hết thảy mọi thứ đều do nàng ta quyết định, chứ không phải là Chiêu Dương trưởng công chúa nữa.
Đến lúc đó, hươu chết về tay ai còn không chắc đâu.
Chiêu Dương trưởng công chúa lão thái thái nhất định sẽ chết trước nàng ta.
Úc Thục Nhàn nghĩ đến dung mạo xinh đẹp của Chiêu Dương trưởng công chúa, nàng ta liền cảm thấy ghen ghét. Một nữ nhân đã sinh bốn đứa con thế nhưng còn đẹp như vậy, hơn nữa nhìn qua còn có vẻ quyến rũ hơn thiếu nữ như họ, lại còn hấp dẫn mê người, mụ già chết tiệt đó còn chẳng có dáng dấp của một bà mẹ chồng.
“Thật sự.” Triệu Nguyên Khải nói, “Ta đi cầu tổ mẫu, tổ mẫu giúp đỡ nói chuyện, lúc này mới thành.”
“Ừm.” Úc Thục Nhàn rúc vào trong l*иg ngực của Triệu Nguyên Khải, xem ra, Chiêu Dương trưởng công chúa vẫn còn muốn giữ một chút liêm sỉ, Chiêu Dương trưởng công chúa kính trọng mẹ chồng không muốn bị người khác nói là bất hiếu, nàng ta vừa lúc lợi dụng điểm này, “Về sau, chúng ta đối với tổ mẫu tốt một chút mới được, để tổ mẫu đến phủ chơi thường xuyên hơn.”
“Được, đều nghe nàng.” Triệu Nguyên Khải ôm người trong lòng, tâm tình phá lệ tốt.
Giờ phút này, hai người cũng không nghĩ là bọn họ ở chùa miếu, càng không nghĩ rằng Vĩnh Bình Hầu vừa mới chết.
Ban đêm, mật thám của Hoàng đế tới báo, Hoàng tỷ dạo này tâm tình không ổn, còn nói muốn trì hoãn việc phong tước cho Triệu Nguyên Khải, hắn đã cảm giác có vấn đề. Hoàng tỷ vẫn luôn biết hắn có mật thám ở Vĩnh Bình Hầu phủ, tỷ ấy cũng chưa từng nói không được, còn nói hắn làm tốt lắm. Nói hắn là Hoàng đế phải nắm giữ mọi sự tình, chỉ cần không quá đa nghi là được.
“Đáng giận!” Hoàng đế tức giận đến đập bàn, hắn ở điểm này cũng nghĩ giống Tần Như Nguyệt , “Hắn cho rằng hắn là đích trưởng tử, là có thể muốn làm gì thì làm sao?”
Khó trách Hoàng tỷ nói muốn lùi lại chuyện phong tước cho Triệu Nguyên Khải, mà mẫu hậu của bọn họ căn bản là không biết đã xảy ra chuyện gì, mẫu hậu còn bảo hắn nhanh hạ thánh chỉ phong tước cho Triệu Nguyên Khải, nói là phong tước cho Triệu Nguyên Khải, chẳng khác nào Vĩnh Bình Hầu phủ có thêm người tâm phúc.
Ta khinh!
Đây nào có phải là người tâm phúc, rõ ràng chính là một cái chày gỗ lớn!
Hoàng đế cho rằng tỷ tỷ luôn luôn là người có chủ ý, tỷ tỷ nhất định là đang có suy tính riêng. Chỉ là mẫu hậu của bọn họ luôn luôn yêu thương cặp song sinh kia, chỉ sợ bà lại tới nói chuyện.
Mẫu hậu bọn họ tính tình vẫn luôn ôn hoà, bà còn từng bị hãm hại rơi vào lãnh cung, mẫu hậu luôn muốn tình yêu của đế vương, có đôi khi lại nghĩ cho gia tộc, mà hai tỷ đệ bọn họ cũng không đáng thương giống như mẫu thân.
Hoàng đế từ nhỏ đã cảm giác được nhân tình ấm lạnh, cho dù mẹ đẻ của hắn là Hoàng Hậu, cũng vô dụng, người khác vẫn khi dễ hắn. Là tỷ tỷ đã che chở hắn, sau đó, hắn trở thành Thái Tử, địa vị Thái Tử không vững, cũng là tỷ tỷ hắn một lòng giúp đỡ hắn.
Không có Hoàng tỷ, thì không có hắn ở hiện tại.
Hoàng đế đúng thật rất sủng một đôi long phượng thai kia, nhưng tiền đề là bọn chúng phải tôn kính Chiêu Dương trưởng công chúa. Nếu đổi lại cặp long phượng thai này không phải do Chiêu Dương trưởng công chúa sinh, Hoàng đế sao có khả năng đối tốt với bọn chúng như vậy.
Thật đúng là vớ vẩn, cặp long phượng thai kia là cho rằng Hoàng đế hắn sẽ không màng tới Chiêu Dương trưởng công chúa, mà đi sủng bọn chúng sao?
Hãy chờ xem, hắn lại muốn nhìn xem cặp long phượng thai kia còn có thể lăn lộn như thế nào, hắn đã nuông chiều bọn chúng quá lâu rồi.
Ngay cả đại thái giám đứng một bên cũng không dám thở dốc, hắn đã thật lâu không nhìn thấy Hoàng đế tức giận như vậy. Người khác có lẽ không biết địa vị của Chiêu Dương trưởng công chúa ở trong lòng Hoàng đế, nhưng hắn biết, Chiêu Dương trưởng công chúa vì hoàng đế hy sinh rất nhiều, mấu chốt là người ta cũng không hay lải nhải, cũng không có muốn quá nhiều ban thưởng, một người tỷ tỷ vô tư như vậy thì sẽ làm cho người ta cảm kích đến nhường nào.
Hoàng đế ở trước mặt Chiêu Dương trưởng công chúa kể lại sự tình trước kia, Chiêu Dương trưởng công chúa cũng sẽ nói lỗi không phải tại hoàng đế, bọn họ là tỷ đệ, là nhất thể, để Hoàng đế không có gánh nặng tâm lý. Đổi lại là người khác, họ sẽ im lặng, hoặc là làm cho Hoàng đế nhớ kỹ ân tình trong quá khứ.
Mà Chiêu Dương trưởng công chúa không phải như vậy, nguyên nhân chính là vì như thế, Hoàng đế càng thêm cảm kích những gì mà Chiêu Dương trưởng công chúa đã phải trả giá. Một người thành Hoàng đế, liền dễ dàng biến thành người cô đơn, rất nhiều người cũng không dám nói với hắn lời nói chân tình, Hoàng đế cho rằng cũng chỉ có Chiêu Dương trưởng công chúa dám nói với hắn những lời nói đó.
“Người như vậy, để hắn làm Hầu gia, Hoàng tỷ của trẫm còn có thể sống như thế nào?” Hoàng đế nói, “Hoàng tỷ vì trẫm hy sinh rất nhiều, hắn thế nhưng vì một nữ nhân bên ngoài, mà nói Hoàng tỷ không hiểu đến ái tình?”
Hoàng tỷ làm sao có thể không hiểu đến, tỷ ấy là tự mình từ bỏ tình yêu của mình.
Hoàng đế còn nhớ rõ đêm đó Hoàng tỷ khóc, Hoàng tỷ uống vài ly rượu.
“Nam nhân trong thiên hạ, kẻ có tiền đều nghĩ đến thê tử nhỏ của mình.” Tần Như Nguyệt ngồi bên bàn đá, đôi mắt đỏ bừng, “Nếu hiện tại ta gả cho người ta yêu, hắn về sau sẽ không nạp thϊếp sao? Nhà bọn họ có truyền thống 40 tuổi không có con thì nạp thϊếp, phụ thân hắn, thúc bá đều có vợ lẽ."
“Tỷ là công chúa, phò mã không thể nạp thϊếp.” Lúc ấy, Hoàng đế còn chưa phải là Hoàng đế, chỉ là Hoàng tử, hắn liền trả lời như vậy, “Ta cũng giúp đỡ tỷ tỷ.”
“Vô dụng thôi, nam nhân nếu đã muốn nữ nhân khác, không phải nói quy định đó là có thể ngăn cản. Hắn không nạp thϊếp, cũng có thể có nữ nhân khác.” Tần Như Nguyệt nói, “Yêu quá sâu, ngược lại sẽ rất đau. Chi bằng không gả cho hắn, người nhà hắn không phải cũng nói ta không phải công chúa sao?”
“Hắn có thể đi khuyên bảo người nhà của hắn.” Hoàng đế nói.
“Đúng, hắn đi khuyên bảo, nhưng có ích lợi gì, người khác ngoài miệng đáp ứng, trong lòng vẫn là bất mãn.” Tần Như Nguyệt lại uống thêm một chén rượu, “Không, ta không muốn loại người như hắn, gia tộc hắn như vậy, ta không cần. Cuộc đời của ta, không phải là để sau này có thể tranh đấu cùng mẹ chồng, hay cha chồng, cũng không phải dùng thân thể đi chắn những thủ đoạn mềm dẻo đó.”
Tần Như Nguyệt ôm bầu rượu, nàng uống say, rơi lệ.
Chờ đến ngày hôm sau, Tần Như Nguyệt lại biến thành một nàng công chúa sáng rọi như trăng, nàng không nghĩ đến tình yêu nữa, mà là dần dần tiếp cận Vĩnh Bình Hầu.
Lúc ấy, Hoàng đế không có ngăn cản Tần Như Nguyệt, hắn biết bản thân hy vọng tỷ tỷ có thể hiểu, hy vọng tỷ tỷ có thể trợ giúp chính mình. Mà bản thân hắn lúc ấy thật sự gian nan, nếu hắn không trở thành Hoàng đế, cuộc sống của bọn họ về sau sẽ thật sự gian nan.
Nguyên nhân chính là vì như thế, Hoàng đế đối với Chiêu Dương trưởng công chúa càng thêm áy náy.
Tại Tướng Quốc Tự, Tần Như Nguyệt đi ra sương phòng, Liễu ma ma cầm theo áo choàng mặc thêm cho nàng.
“Để ý một chút, nơi này là nơi Phật môn thanh tịnh, không phải là nơi để bọn chúng nói chuyện yêu đương.” Tần Như Nguyệt nói, nàng không muốn người khác nói con trai cả của Vĩnh Bình Hầu không biết xấu hổ mà chim chuột với phụ nữ ở trong chùa.