Rơi Vào Lòng Anh

Chương 76: Dịu dàng yêu em

- "Mai Linh?"

Hoàng Phong bất ngờ gọi một tiếng, sau đó vội vã bước đến bên cạnh cô, trong ánh mắt chỉ tràn ngập sự yêu chiều:

- "Bà xã, em đến tìm anh sao?"

Bỏ qua sự vui vẻ của người trước mặt, Mai Linh nhàn nhạt nghiêng đầu nhìn về phía sau lưng hắn, xong rồi mới ngẩng mặt lên, điềm tĩnh nói:

- "Uhm, có chút chuyện cần đi cùng anh, nhưng nếu anh đang có việc bận thì thôi vậy".

Cô có thể nhận ra được người đang ngồi ngây ngốc dưới đất chính là cô hoa hậu nổi tiếng dạo gần đây, đồng thời cũng là người đã tạo ra cho cô không ít phong ba suốt mấy ngày qua ở trên mạng. Lúc nhìn thấy dáng vẻ thê thảm ấy, trong lòng Mai Linh tuy không cảm thấy hả hê nhưng cũng sẽ không vì vậy mà nổi lên thương cảm, dù sao cô vẫn chưa từ bi đến mức có thể dễ dàng tha thứ cho người đã cố tình tung tin bịa đặt về mình.

- "Không có, anh không bận gì cả, em muốn đi đâu? Anh đưa em đi!"

Nhìn người đàn ông đang dùng thái độ mềm mỏng để lấy lòng Mai Linh mà Bảo Nhi không khỏi sửng sốt, cô ta chưa từng thấy hắn dịu dàng với ai như thế này cả, cho dù là quan chức cấp cao hay đối tác quan trọng thì Hoàng Phong cũng không bao giờ phải hạ mình trước bất kỳ kẻ nào.

Vậy mà chỉ là một người con gái mang dáng vẻ tầm thường lại có thể khiến hắn ân cần đối đãi, điều đó khiến cho cô ta thật sự không hiểu nổi.

- "Anh Phong..."

Bảo Nhi thỏ thẻ gọi một tiếng, giọng nói vừa yếu ớt lại vừa đáng thương như một chú mèo con, thế nhưng những lời này khi lọt vào tai hắn thì lại khó nghe vô cùng.

Bước đến bàn làm việc, hắn nhấn nút của chiếc điện thoại đặt trên bàn, sau đó liền đi trở về phía Mai Linh, ôm lấy eo cô, nở nụ cười dịu dàng:

- "Em đợi anh một chút, anh sẽ đưa em đi ngay".

Vừa lúc này, những tên đàn ông cao to lực lưỡng, mặt mũi bặm trợn bỗng nhiên xuất hiện ở cửa, Hoàng Phong thấy vậy thì hất đầu về phía sau, lạnh lùng ra lệnh:

- "Đưa cô ta ra ngoài, sau đó gọi người lên đây dọn dẹp phòng cho tôi".

- "Anh Phong, anh đừng đối xử với em như vậy mà, em biết sai rồi, anh Phong".

Nghe hắn nói xong, Bảo Nhi không khỏi hốt hoảng mà mất khống chế bổ nhào về phía hắn, thế nhưng ngay lúc đó Hoàng Phong đã kịp thời lùi người lại, khiến cho cô ta ngã đập xuống đất.

Những cánh tay rắn rỏi rất nhanh đã nhấc cô ta lên, bọn họ không chút thương hoa tiếc ngọc mà vừa lôi vừa kéo Bảo Nhi xềnh xệch ra ngoài, khiến cho cô ta la lên oai oái. Có lẽ từ khi sinh ra đến giờ, cô ta chưa bao giờ phải chịu đựng sự nhục nhã nào lớn như vậy.

- "Anh Phong, anh Phong, anh tha cho em đi, em không dám nữa, anh Phong..."

Tiếng kêu gào thảm thiết của Bảo Nhi cứ khuất xa dần rồi biến mất hẳn, đối với tình cảnh này, Hoàng Phong không có bất kỳ cảm xúc gì khác biệt, hắn chỉ nhàn nhạt nhìn toàn bộ quá trình diễn ra từ nãy đến giờ bằng vẻ mặt lạnh lùng, một tay đút vào túi, tay còn lại choàng qua eo của Mai Linh, nhẹ nhàng ôm lấy.

- "Không tiếc à?"

Âm thanh vang vọng trong trẻo ở bên tai khiến cho người đàn ông không khỏi cúi đầu nhìn.

- "Sao cơ?"

Hoàng Phong khó hiểu hỏi lại, Mai Linh thấy vậy liền hơi nhếch đầu mày, cười nhạt một tiếng, đáp:

- "Bỏ qua một người đẹp như vậy, anh không tiếc à?"

Giọng nói vốn luôn nhẹ nhàng nay đột nhiên lại được đẩy lên cao, tuy rất kín đáo, nhưng Hoàng Phong vừa nghe liền nhận thấy được có chút ghen tuông được giấu giếm trong đó.

- "Hừm".

Hắn cúi mặt, dùng ngón tay phẩy phẩy đầu mũi, trong cổ họng bật ra một tiếng cười thích thú. Mắt phượng sắc bén xoáy sâu vào đôi con ngươi lấp lánh sinh động, bàn tay thon dài không giấu nổi cưng chiều mà ngắt nhẹ chiếc cầm thanh tú của cô:

- "Cho dù có đẹp hơn nữa thì cũng không phải là Mai Linh, tại sao phải tiếc!"

Nói xong, hắn liền nhếch cao khóe miệng, sau đó nhanh chóng dán đôi môi lạnh buốt của mình vào đôi môi ngọt ngào của cô, không có hôn sâu, chỉ là chậm rãi mơn trớn liếʍ nhẹ một vòng bên ngoài, mùi Long Diên Hương ở cự ly gần càng tỏa ra nồng đậm.

Gương mặt của người con gái vì bị hắn trêu chọc mà thoáng chốc ửng hồng, Mai Linh ngượng ngùng quay đi hướng khác, lại vô ý để lộ ra vành tai đang đỏ bừng.

- "Sao vậy?"

Hoàng Phong cố tình giả vờ như không hiểu mà vuốt ve gò má mềm mại của cô, da thịt mịn như nhung tưởng chừng như đang tan chảy dưới bàn tay của hắn. Nhìn gương mặt tinh xảo quen thuộc, đáy lòng hắn không hỏi dâng trào cảm giác rung cảm dữ dội, trong l*иg ngực là người hắn yêu nhất, cả đời cũng sẽ không thay đổi.

Sóng tình dạt dào từ người đàn ông khiến cho Mai Linh cảm thấy cả người nóng bừng, trái tim vẫn luôn trầm ổn bỗng dưng nảy lên từng nhịp mạnh mẽ. Đã lâu lắm rồi cô mới quay lại cảm giác này, thứ xúc cảm ngọt ngào không cần cảm nhận từ vị giác.

- "Anh, anh có còn muốn đi với tôi nữa không?"

Lúng túng dời ánh mắt khỏi gương mặt điển trai từ phía đối diện, Mai Linh cắn môi quay sang nơi khác, bất chợt, bàn tay đang buông thõng một bên của cô bỗng dưng được nắm lấy.

- "Đi, em muốn đi đâu, anh sẽ đưa em đi!"

Hoàng Phong mỉm cười đáp, ngón tay cái chai sần nhẹ nhàng vuốt ve khớp xương nho nhỏ lồi lên, âm thầm siết chặt.

Lái xe đưa cô rời khỏi công ty, trước khi đến trường mầm non đón con trai, Mai Linh đột nhiên nói với hắn tấp vào một cửa hàng bánh ngọt gần đó, cô tự mình đi vào trong một lúc, sau đó lại nhanh chóng bước ra. Lúc ngồi vào trong xe, trên tay cô đã xuất hiện một chiếc bánh kem được đóng gói cẩn thận.

Thấy vậy, Hoàng Phong hơi nhíu mày ngờ vực:

- "Cái này..."

- "Hôm nay là sinh nhật năm tuổi của Bill, con muốn anh cùng đón sinh nhật với nó".

Mai Linh không chút che giấu mà nhìn hắn trả lời, mỗi khi nghĩ về những năm tháng trống vắng trước đây, trong lòng cô không khỏi xót xa thay con trai.

- "Em chưa nói với anh về chuyện này".

Nghe xong, trên gương mặt người đàn ông hiện lên vẻ thảng thốt, ngực trái cũng bắt đầu chậm rãi co thắt từng cơn đau đớn.

- "Anh chưa chuẩn bị quà gì cho con cả".

Nói rồi hắn luống cuống muốn tìm điện thoại để gọi cho trợ lý, thế nhưng lại bị Mai Linh nhanh chóng ngăn lại:

- "Không cần đâu, Bill nói, năm nay nó chỉ muốn đón sinh nhật cùng ba mẹ".

Nước mắt bất ngờ trào ra, rơi rớt đầy trên hai gò má trắng nõn, cô nhỏ giọng nức nở:

- "Lúc tôi hỏi con năm nay muốn được tặng quà gì, con đã nói, hức, con nói có thể nào gọi anh đến cùng tham gia với con được hay không. Thằng bé chỉ muốn có đủ ba mẹ trong ngày sinh nhật".

Mai Linh nấc nghẹn không nói thành lời, mỗi khi nhớ lại vẻ mặt đầy khao khát của con trai vào lúc ấy, là trái tim của cô lại đau đớn như muốn vỡ tung thành trăm mảnh.

Đã có lúc cô từng hy vọng thằng bé đừng hiểu chuyện như vậy.

- "Anh xin lỗi..."

Ôm Mai Linh thật chặt vào lòng, hắn gục đầu xuống vai cô, trong giọng nói vạn phần khổ sở.

- "Đều là tại anh, là tại anh có lỗi với mẹ con em".

Hắn nợ Mai Linh và con trai quá nhiều, năm năm trôi qua, một người con gái yếu ớt như Mai Linh phải một mình sinh con nơi đất khách, sau đó lại phải tự thân nuôi nấng đứa bé mà không có sự giúp đỡ của người chồng, mỗi khi mường tượng đến những khó khăn và khổ sở của Mai Linh và con trai, trong lòng hắn không khỏi thắt lại đau đớn.

Bảo bối mà hắn nâng niu yêu chiều trên tay, vậy mà lại phải chịu đựng bao nhiêu thương tổn, trái tim hắn thật sự đã bị giày xéo đến tan nát rồi.

Đặt một nụ hôn lên vầng trán trắng nõn của cô, người đàn ông kiên nhẫn lau đi từng dòng nước mắt không ngừng tuôn rơi trên đôi gò má, chiếc nhẫn bản to lạnh buốt luôn nằm trên ngón trỏ áp vào da thịt mềm mại.

- "Bé cưng, những năm qua em vất vả rồi, từ nay về sau hãy để anh chăm sóc cho mẹ con em có được không!"

Trong lòng Hoàng Phong, Mai Linh mãi mãi vẫn luôn là bé cưng của năm mười chín tuổi được hắn đặt ở vị trí tối cao nhất, dù cho tương lai hắn có đầy đủ con trai con gái thì vẫn không có bất kỳ điều gì có thể thay thế được địa vị của Mai Linh.

Lời nói chứa đầy sự cưng chiều cùng dỗ dành của người đàn ông khiến cho Mai Linh không khỏi mở to đôi mắt lóng lánh nước của mình để nhìn hắn, một lúc sau, cô lại không thể khống chế được mà mím môi nức nở, nhào vào ngực hắn khóc lớn:

- "Sao anh không tìm em, hức, em, em luôn nghĩ, anh thực sự đã rời bỏ em và con rồi".

Vừa nói, từng nắm tay vô lực của cô vừa hạ xuống ngực hắn. Hoàng Phong không cản lại, chỉ liên tục cúi đầu vuốt lưng an ủi cô, thì thầm bên tai:

- "Ngoan, anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em và con cả, dù cho có phải chết, anh cũng sẽ mãi mãi ở bên cạnh bảo vệ mẹ con em".

Nghe những lời này của hắn, Mai Linh lại càng khóc lớn hơn, cô gần như là gào lên với hắn:

- "Hức, anh, anh, anh đừng có nói bậy nữa mà".

Sau đó, cứ nức nở mãi không chịu dứt, khiến cho Hoàng Phong cũng đành bật cười chịu thua:

- "Ừ, ừ, không nói, anh xin lỗi, anh sai rồi, anh không nói nữa".

Mất một lúc sau Mai Linh mới có thể bình tĩnh trở lại, cô cụp mi, tuy vẫn còn hơi nức nở nhưng vẫn để yên cho người đàn ông bên cạnh cẩn thận lau nước mắt cho mình.

- "Em nhìn xem, khóc đến nỗi sưng mắt luôn rồi".

Hoàng Phong nhíu mày chà xát hai bàn tay vào nhau, mượn sức nóng áp vào đôi mắt đang ửng đỏ, thương xót vuốt ve mấy cái.

Mai Linh im lặng không nói, cô cắn môi nhìn hắn, đột nhiên lại chồm đến choàng tay ôm cổ hắn, dáng vẻ nũng nịu ngọt ngào chẳng khác nào năm năm trước. Hoàng Phong bật cười, hắn nhấc bổng cô tình nhân nhỏ của mình lên, yêu chiều để cô ngồi hẳn vào lòng.

- "Nhìn em xem, còn nhõng nhẽo hơn cả con trai nữa..."

Nói đến đây, hắn đột nhiên im lặng, xót xa vuốt tóc Mai Linh:

- "Anh xin lỗi".

Cô ngạc nhiên, ngẩn đầu lên nhìn hắn như muốn hỏi vì sao.

- "Là anh không tốt, lại để em phải làm mẹ sớm như vậy".

Trong tiềm thức, Hoàng Phong chưa thật sự muốn Mai Linh phải mang thai, đối với hắn, cô chính là người quan trọng nhất, là cô bé con được hắn cưng chiều nhất, còn con cái chỉ là điều kiện cần để ràng buộc hai người bọn họ cùng một chỗ với nhau, nếu có cũng tốt, không có cũng không sao, dù gì thì hắn cũng đã xác định rõ chỉ cần cô bên cạnh mình cả đời.

Mai Linh mỉm cười vuốt nhẹ nếp áo sơ mi, đầu hơi dựa vào bờ vai rắn chắc, dịu dàng đáp:

- "Nhưng em muốn sinh con cho anh".

Đa phần, khi yêu một người nào đó, chúng ta thường sẽ muốn cùng người đó có con.

Còn gì hạnh phúc hơn việc chứng kiến đứa trẻ được kết tinh từ tình yêu của mình và nữa kia ra đời.

Hoàng Phong vì yêu cô, đau lòng cho cô nên hắn không nhất thiết phải có đứa bé, nhưng ngược lại, Mai Linh cũng vì yêu hắn nên mới muốn sinh ra đứa bé mang dòng máu của hắn trong người.

Chung quy lại, xuất phát điểm đều là tình yêu dành cho đối phương.

Đặt một nụ hôn lên gò má ửng hồng, người đàn ông cưng nựng xoa nhẹ nốt ruồi nơi sóng mũi của cô, dịu dàng nói:

- "Cảm ơn em, cực khổ cho em rồi".

Mai Linh nghe xong mỉm cười không đáp dựa vào người hắn, bàn tay mềm mại đặt ở nơi ngực trái của người đàn ông có khắc tên của mình.

Chiếc Maybach đỗ trước trường mầm non của nhóc con, lúc nhìn thấy Hoàng Phong từ trên xe bước xuống, Bill liền phấn khích chạy ù đến, chiếc balo ở sau lưng theo từng bước chân mà không ngừng lúc lắc, thằng bé lao vào vòng tay rắn chắc, nó câu lấy cổ người đàn ông rồi cười nói ríu rít, khi được hắn thơm vào đôi má bánh bao thì không khỏi toét miệng thích chí.

- "Hôm nay con trai ba đi học có vui không?"

Bồng nhóc con trên tay, Hoàng Phong vừa đi ra xe vừa vui vẻ trò chuyện với thằng bé, dọc đường đi thu hút biết bao nhiêu ánh nhìn của phụ huynh ở gần đó, có người nhận ra hắn là ai thì không khỏi sửng sốt, chiếc điện thoại thông minh trên tay nhấp nháy không ngừng.

- "Vui ạ!"

Bé con ngoan ngoãn gật đầu, trên cơ thể nhỏ xíu vẫn luôn tỏa ra mùi thơm tự nhiên nhè nhẹ dù cho đã hoạt động suốt cả ngày.

- "Ba ơi, ba có biết hôm nay là ngày gì không?"

Bill nghiêng cái đầu tóc ngố của mình, không giấu được vẻ phấn khích trong đôi mắt linh hoạt, thằng bé trông chờ câu trả lời từ hắn.

Hoàng Phong giả vờ câu mày, sau đó bối rối lắc đầu:

- "Ba không biết, hôm nay là ngày gì nhỉ?"

- "Ơ, ba suy nghĩ thêm đi".

Nhóc con không cam lòng lại tiếp tục thúc giục hắn, hai chân ngắn ngủn tròn trịa đang đung đưa vì nóng nảy mà hơi vùng vẫy.

- "Ba, ba suy nghĩ thêm đi, suy nghĩ đi ba".

- "Hmm, để xem nào".

Hắn hơi híp mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn nhưng lại giống mình như tạc, sau đó đành bật cười chịu thua, điểm nhẹ lên đầu mũi nhỏ xinh một cái:

- "Có phải...hôm nay là sinh nhật của bạn nhỏ Hoàng Vũ đúng không nào?"

- "Đúng rồi, đúng rồi, hôm nay chính là sinh nhật của Bill đó, ba giỏi quá, giỏi quá".

Nhóc con vì nghe được đáp án mong muốn mà phấn khích đến nỗi ngoe nguẩy hai tay, đáp lên má hắn hai nụ hôn thật kêu.

Hoàng Phong trong lòng vui sướиɠ mà mang đứa nhỏ của mình ra xe, lúc nhìn thấy Mai Linh đang ngồi ở ghế phụ, đôi mắt của Bill lập tức mở to hết cỡ, vẻ mặt mừng rỡ như chú cún con:

- "Mẹ ơi, mẹ ơi".

Đón lấy con trai từ trong tay hắn, Mai Linh dịu dàng hôn lên vầng trán trắng nõn, vuốt nhẹ mái tóc vừa bị gió thổi tung, cô lau đi một lớp mồ hôi mỏng vừa túa ra trên đầu mũi của thằng bé.

- "Nào, để mẹ lau mặt cho".

Nhóc con hiếu động phấn khích đến không thể ngồi yên, cứ luôn miệng khoe với mẹ:

- "Hôm nay ở trên trường cô giáo đã chia bánh kẹo để mừng sinh nhật của Bill đó mẹ".

- "Thích nhé, vậy là Bill đã được các bạn chúc mừng sinh nhật rồi có đúng không?"

- "Dạ. Nhưng mà mẹ ơi, ba vẫn nhớ hôm nay là sinh nhật của Bill đó mẹ ơi, năm nay Bill được đón sinh nhật cùng ba mẹ rồi".

Đứa nhỏ ngây thơ không biết được nhân tình thế thái mà hào hứng nói, nhìn gương mặt non nớt chứa đầy sự hạnh phúc khiến cho Mai Linh xót xa trong lòng, vành mắt của cô bất chợt đỏ lên, ngay lúc sắp không khống chế được cảm xúc thì bỗng nhiên được người đàn ông ngồi bên cạnh nắm chặt tay an ủi.

- "Vậy hôm nay Bill muốn ăn gì, ba sẽ mua cho Bill ăn!"

Hoàng Phong ôm lấy nhóc con về phía mình, cố tình chừa thời gian để cho Mai Linh bình ổn lại tâm trạng.

- "Con muốn ăn gà rán với nước ngọt, có được không ba?"

Bill ngẩn đầu nhìn lên chiếc cằm cương nghị của người đàn ông mà lo lắng hỏi, bàn tay nhỏ bé đáng thương vặn vẹo vào nhau. Thật ra, nhóc con rất sợ ba sẽ không thích mình.

- "Được chứ, con thích thứ gì ba đều sẽ mua cho con, hôm nay ba cho Bill được thoải mái chọn lựa mọi thứ, có chịu không?"

- "Có ạ!"

Nhóc con nhỏ bé xinh xắn như thiên thần ngồi trên đùi hắn, đôi mắt phượng lấp lánh niềm vui. Mai Linh ngồi một bên yên lặng ngắm nhìn hình ảnh ấm áp này, cảm nhận được một dòng nước ấm len lỏi chảy qua tim.

Rốt cuộc giấc mơ cũng sẽ có ngày trở thành hiện thực.

Đèn điện trong nhà đều đã được tắt hết, chỉ có chút ánh sáng le lói từ những ngọn nến đang được thắp lên từ chiếc bánh kem. Bé con trắng trẻo xinh xắn như bông, ngoan ngoãn đứng chấp tay cầu nguyện trước ổ bánh ngọt, đôi mắt nhắm nghiền, hàng lông mi cong dày khẽ run rẩy.

Đèn flash từ điện thoại trên tay Mai Linh chớp lóa, rất nhanh sau đó lại vụt tắt, nhóc con khi này mới chầm chậm mở mắt ra, chu miệng thổi tắt nến.

Tiếng vỗ tay lác đác vang dội trong không gian, khi này Hoàng Phong lại đứng dậy mở đèn, thuận tiện ôm lấy bé con đáng yêu đang loay hoay trên ghế.

- "Chúc mừng tuổi mới con trai của ba".

- "Chúc mừng sinh nhật cục cưng".

Mai Linh mỉm cười với con trai, một nụ hôn dịu dàng đặt xuống bầu má ửng hồng tròn trịa, lần đầu tiên được đón sinh nhật cùng ba mẹ khiến cho nhóc phấn khích cười mãi không thôi.

- "Ngày mai con được nghỉ học, hôm nay ba có thể ở lại chơi với con muộn một chút được không ba?"

Bill bé nhỏ ngẩn gương mặt đầy chờ mong lên nhìn hắn, khiến cho Mai Linh đang cắt bánh kem bên cạnh hơi khựng tay lại, lúc trông thấy ánh mắt nóng rực của Hoàng Phong hướng về phía mình, cô hơi mất tự nhiên mà đỏ mặt.

- "Con hỏi thử xem, mẹ có cho ba ở lại không?"

Hắn nhanh chóng lợi dụng thời cơ mà quăng cục than phỏng tay này sang cho Mai Linh, bởi vì hắn biết cô đương nhiên sẽ không từ chối con mình, nhất là ngay trong ngày sinh nhật của thằng bé.

- "Mẹ, mẹ cho ba ở lại đi mẹ"

Bill quay sang nhìn mẹ, trong mắt chứa đầy tha thiết cùng van cầu khiến cho bất kỳ ai nhìn vào cũng phải mủi lòng thương xót. Khỏi nói cũng biết, con trai chính là một cái cớ quá lý tưởng cho hắn có thể đường đường chính chính ở lại đây.

Đẩy đĩa bánh ngọt đã được cắt gọn về phía hai người, Mai Linh cụp mi tránh né ánh nhìn còn mong chờ hơn cả con trai của hắn, thấp giọng nói:

- "Ừm, nhưng mà không được thức quá mười hai giờ đâu đó".

Cô vừa dứt lời, nhóc con liền mừng rỡ hét ầm cả lên, nó nhào vào l*иg ngực vững chãi của người đàn ông, cười nói khúc khích.

Thật ra nhìn con trai hòa thuận với hắn như vậy, trong lòng Mai Linh cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Suốt buổi tối, Hoàng Phong xắn tay áo ngồi chơi với con trai, Mai Linh dọn dẹp ở trong bếp xong thì mang trái cây ra cho hai người, lúc hắn ngẩn đầu lên, vô tình bắt gặp được hình ảnh người con gái hắn yêu nhất đang dịu dàng lau mặt cho con trai, trong ngực bỗng nhiên thổn thức nhận ra đây chính là khoảnh khắc của một gia đình nhỏ hạnh phúc mà mình từng mơ ước suốt bao năm qua.

Có vợ, có con, có nơi trở về.

Nơi trở về...

Không ngờ, một kẻ như hắn mà cũng thật sự có nơi trở về.

Ngày hôm đó, Bill được tự do chơi hăng say hết trò này đến trò khác với ba, lúc Hoàng Phong khẽ khàng bế con trai đã mệt lã đến mức ngủ gục trên tay vào phòng thì đồng hồ đã chỉ mười một giờ rưỡi.

Mai Linh ở bên cạnh chỉnh lại chăn, cẩn thận đặt một nụ chúc ngủ ngon lên trán của nhóc con rồi nhẹ nhàng rời khỏi giường của thằng bé. Ngay khi cô vừa khép cửa lại, một bóng người cao lớn đã áp sát đến, cánh tay quen thuộc liền ôm siết vòng eo.

Hơi thở nóng rực mất khống chế phả vào sau gáy, mùi thơm da thịt ngọt ngào như một thứ thuốc phiện xông thẳng vào khứu giác, vật dưới thân đã bắt đầu có dấu hiệu rục rịch làm phản. Hoàng Phong nặng nề hôn xuống cổ cô, mang theo hương vị tìиɧ ɖu͙© nồng đậm.

- "Ưm, anh, anh đi tắm trước đi".

Mai Linh cắn môi kềm nén tiếng nấc, hai gò má bị hun đỏ như đang bốc cháy, mỗi nơi đôi môi hắn lướt qua đều để lại cho cô một cảm giác nhột nhạt ướŧ áŧ.

- "Trễ rồi, cùng tắm đi".

Giọng nói trầm đυ.c vang lên khe khẽ bên tai, Mai Linh cảm giác hai chân mình run rẩy đến độ sắp khụy xuống đến nơi, dây áo mỏng manh không biết đã bị trượt xuống cánh tay từ khi nào.

Thoáng chốc, cô bị hắn vòng tay xuống khuỷu chân bế lên, hai tay liền vội vã câu lấy cổ người đàn ông.

Cánh cửa ở phòng đối diện chỉ vừa mở ra liền vội vàng đóng lại, một tiếng cách vang lên, khép kín không gian nóng bỏng bên trong.

- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tui tự thấy tui lười vãi ra luôn á mấy bà dà ơi:))))))))

Đời cha chưa xong mà trong đầu đã mườn tượng ra đời con luôn ròi á:)