Rơi Vào Lòng Anh

Chương 35: Bưu kiện không nên gửi đến

Mới có mồng sáu Tết mà Mai Linh đã trở về thành phố khiến cho Hoàng Phong lòng vui như nở hoa, mặc dù đang què một chân nhưng chỉ cần cô đi đến đâu thì hắn sẽ cà thọt theo tới đó, cả tháng không gặp, hắn cảm tưởng như bản thân cũng tu thành chính quả luôn rồi.

- "Em đang làm gì đó?"

Hoàng Phong lười nhác gác cằm lên vai cô, mùi thức ăn ở trong nồi đang sôi trên bếp bay khắp căn phòng, tạo nên một khung cảnh gia đình ấm áp.

Mai Linh đang cắt mấy khoanh giò chả thuận tay đút cho hắn một miếng, ngay lập tức, Hoàng Phong chớp lấy thời cơ ngậm cả đầu ngón tay của cô vào trong miệng, đảo lưỡi chơi đùa hương vị còn sót lại nơi da thịt mềm mại, day day cắn khẽ.

- "Anh..."

Mai Linh đỏ mặt quay lại nhìn, cô vừa tức vừa ngượng đánh nhẹ vào vai hắn một cái, hai gò má xinh xắn hây hây ửng hồng, lập tức trở thành mục tiêu tiếp theo được Hoàng Phong hôn lên.

- "Gần cả tháng rồi không gặp, em không nhớ anh sao?"

Hắn nghiêng đầu nhìn cô, thuận tiện hôn nhẹ lên đôi môi xinh xắn ướŧ áŧ, vùi sâu vào hõm vai hít lấy mùi hương tóc thơm ngát quen thuộc.

- "Hầu như ngày nào mình cũng nhắn tin gọi điện cho nhau rồi còn gì".

Mai Linh đỏ mặt hơi đẩy hắn ra, cô mím môi liếc nhìn đi nơi khác. Sao lại có thể không nhớ hắn được, chẳng qua cô ngại nói ra mà thôi.

Hoàng Phong biết thừa da mặt của bạn gái mình vừa mềm vừa mỏng, thế nên hắn chỉ cười cười không nói, ở phía tivi bên ngoài phòng khách vẫn đang phát ra tiếng chương trình hài tết, không khí trong nhà tuy chỉ có hai người nhưng lại có cảm giác rộn ràng hơn rất nhiều.

Lúc ăn xong vẫn còn khá sớm nên Mai Linh bày bánh mứt ra khay, tuy ban đầu dự định sẽ về quê ăn tết thế nhưng cô vẫn mua một ít bánh kẹo cùng thức ăn để ở nhà của bọn họ, chủ yếu là để phòng ngừa cho lúc có khách đến thăm. Mặc dù mới đầu năm mới Hoàng Phong đã phải bận rộn lo toan việc đối phó với ông nội ở nhà chính không có thời gian để ý đến những thứ nhỏ nhặt này, nhưng dù sao nhà vẫn có người ở, nếu cô đã ở đây thì cũng phải thay hắn bày biện một chút, ngày xuân thì phải có không khí của ngày xuân.

Hoàng Phong từ trên lầu bước xuống liền bắt gặp được hình ảnh Mai Linh đang cúi người chuẩn bị bộ ấm trà đặt trên bàn kính, mấy ngón tay trắng nõn khéo léo nhẹ nhàng sắp xếp ngay ngắn mọi thứ với nhau, dáng vẻ dịu dàng mềm mại khiến cho hắn đột nhiên ngẩn ngơ.

Một người con gái mang cốt cách xinh đẹp đoan trang, xung quanh toát lên thứ khí chất thanh thuần cổ kính, hóa ra cũng có thể mang lại cho người ta cảm giác không nói nên lời, không phải tim đập chân run, mà là ngấm sâu vào tim gan, không cách nào loại bỏ.

- "Anh..."

Mai Linh ngước mặt nhìn thấy hắn liền mỉm cười dịu dàng, cô đứng thẳng người dậy, đưa tay vuốt tóc sang một bên, khuôn mặt trắng nõn với đôi gò má ửng hồng của người con gái đang độ tuổi xuân thì hấp dẫn ánh nhìn.

Hoàng Phong chợt có cảm giác bản thân giống như mấy lão địa chủ già khọm thời xưa đang cố trèo cao bắt ép con gái nhà lành của người ta về làm vợ?????

Hắn tự bật cười với suy nghĩ đó của mình rồi bước nhanh xuống lầu, nhìn căn nhà vốn luôn u ám lạnh lẽo giờ đây lại ngập tràn sắc màu, cây mai nhỏ đang nở rộ ánh vàng với những thứ phụ kiện lấp lánh nằm im một góc, đôi câu đối đỏ treo trước cửa, cặp bánh chưng bánh tét đặt giữa bàn ăn, mâm bánh mứt xoay tròn thơm phảng phất, bộ ấm chén trà bằng bạc cao cấp đã được cọ rửa sạch sẽ chỉ chờ khi có khách đến để châm trà. Tiếc là năm nay không có Mai Linh ở nhà để chuẩn bị cúng giao thừa, nếu không thì sẽ có thêm một mâm ngũ quả chưng ngày tết sẽ càng sinh động hơn nữa.

Hít vào sâu một hơi, Hoàng Phong mím môi cười nhẹ, hắn đưa tay ôm eo Mai Linh lại, đột nhiên trong lòng hơi có cảm giác lâng lâng phấn khởi.

Hóa ra đây là không khí được ở cùng người thân trong những ngày xuân mà hắn chưa từng được biết.

Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, Mai Linh vội quay đầu bước nhanh ra ngoài, bàn tay đang đặt trên cơ thể mềm mại ấp áp rơi xuống hẫng một nhịp, âm thanh leng keng sắc nhọn khe khẽ từ sợi lắc bạc dưới chân cô đánh động vào không gian khiến cho Hoàng Phong cảm thấy hơi tiếc nuối cảm giác hạnh phúc ngắn ngủi vừa nãy của cả hai.

Một lúc sau, khi cô quay trở lại bên trong thì thấy Hoàng Phong đang ngồi săm soi cây mai nhỏ ở góc nhà, bàn tay vốn phải thuôn dài đẹp đẽ nhưng lại vụng về sứt sẹo đang tỉ mẩn nâng từng món phụ kiện được treo móc trên các cành cây lên tò mò quan sát.

Mai Linh mỉm cười vui vẻ nhìn hắn rồi đặt món đồ vừa mang vào lên vách ngăn, chiếc hộp giấy nặng trịch được giao đến tuy không để tên người gửi nhưng lại để tên người nhận là Mai Linh, cô vừa lơ đễnh nhìn về phía chương trình trên tivi vừa mở chiếc hộp được đóng gói kĩ càng ra, ngay sau khi lớp băng keo cuối cùng được tháo dỡ, một mùi tanh nồng cùng tiếng đồ vật rơi xuống đất, kéo theo đó là tiếng hét thất thanh của Mai Linh.

- "AAAAAAAA..."

Hoàng Phong ngay lập tức lao đến bên cạnh người con gái, hắn ôm chặt lấy cơ thể đang run lên bần bật vào lòng, ngay khi liếc thấy "món đồ" được đặt trong hộp giấy, hắn liền quay người cô lại, bịt chặt đôi mắt đang ngấn lệ hoảng sợ tột độ, cố gắng thấp giọng an ủi:

- "Không sao, không có việc gì, anh ở đây".

Bên trong chiếc hộp là một cặp mắt người đã được móc ra vẫn còn vương tơ máu đang nhìn trừng trừng về phía đối diện, xung quanh trải đầy răng cùng móng đã bị rút sống, mười ngón tay và mười ngón chân nằm lung tung dưới đáy hộp, lưỡi cùng mũi đã bị xẻo đi đỏ hỏn nhày nhụa máu nằm trơ trọi một góc, đáng sợ hơn là một lớp da mặt đã bị lột ra vẫn còn vương đậm mùi tanh được đặt ngay ngắn bên cạnh đôi mắt, không cần diễn tả cũng biết mọi thứ kinh dị như thế nào.

Nếu không phải là cảnh sát hay chuyên viên pháp y thì người bình thường nào nhìn thấy những thứ này cũng sẽ kinh hồn bạt vía, ngay cả Hoàng Phong khi vừa chạm mắt đến cũng phải cảm thấy hơi rùng mình, càng không cần nói đến những cô gái như Mai Linh, không biết là tên biếи ŧɦái nào lại gửi cho cô món đồ này.

- "Không sao, không sao, bình tĩnh đi em..."

Hắn ôm chặt cô lại, người con gái vẫn còn trong trạng thái thất kinh thở dốc lên từng hồi, cô ngã khụy xuống đất, run rẩy bám chặt lấy cánh tay hắn không nói nên lời.

- "A Hào, A Hào".

Hoàng Phong quay đầu ra phía sau gọi lớn, gần như ngay lập tức, A Hào dẫn theo ba bốn tên đàn em từ bên ngoài xông vào, lúc đám người nhìn thấy đống hỗn độn đang nằm dưới đất liền có một tiếng rít nhỏ vang lên, mùi máu tanh cũng không khiến bọn họ cảm thấy buồn nôn bằng những thứ man rợ đó.

- "Anh Phong".

A Hào vội bước đến lên tiếng, anh ta nhìn người con gái đang hoảng sợ ngồi trong lòng ông chủ của mình mang dáng vẻ yếu ớt khiến người khác thương cảm.

- "Mau dọn mấy thứ xui xẻo đó đi, điều tra cho tao ai là người đã đưa chúng đến đây, mau lên".

Hắn gần như là phẫn nộ hét lên, một tay vẫn không ngừng xoa lưng cho Mai Linh thở đều, sau đó cẩn thận đỡ cô đứng dậy đi lên lầu, tránh lại để cô nhìn thấy những thứ ghê rợn một lần nữa

Đám đàn em sau khi nghe Hoàng Phong nói thì vội tản ra đi làm việc, riêng A Hào vẫn còn lo lắng nhìn theo bóng của hai người, đợi đến khi không còn nhìn thấy được gì nữa, anh ta mới quay lưng rời đi.

Đêm đó Hoàng Phong khó khăn dỗ Mai Linh chìm vào giấc ngủ, thế nhưng những thứ ghê rợn ấy cứ như một âm hồn bất tán, nó đi sâu vào giấc mơ của cô, khiến cho cơn ác mộng như một chiếc miệng quái vật đen ngòm đang mở lớn ra nuốt chửng lấy tâm trí người con gái.

- "Mai Linh, tỉnh, Mai Linh, tỉnh dậy đi em".

Hoàng Phong cố vỗ mạnh vào một bên má của cô khiến nó đỏ ửng lên, nhờ đó mà Mai Linh mới có thể thoát khỏi cơn ác mộng, mồ hôi lạnh đổ khắp cơ thể, tóc bết dính trên cổ và hai thái dương, thấm ra cả chiếc áo sơ mi trắng.

- "Không sao đâu, chỉ là ác mộng thôi, anh ở đây với em rồi, sẽ không sao nữa đâu".

Hắn ôm cô vào lòng, lau phần trán ướt nhẹp mồ hôi rồi cởi hẳn chiếc áo sơ mi ướŧ áŧ ra, muốn dùng trực tiếp thân thể của mình để an ủi cô, giúp cô bình tĩnh trở lại, lúc cọ sát với da thịt trắng hồng mềm mại hiện ra trước mắt khiến hắn nuốt khan một tiếng, phía dưới cũng muốn có phản ứng, thế nhưng nhìn người yêu đang trong cơn hoảng loạn hắn lại không còn tâm trí đâu mà nghĩ đến những việc đó nữa.

Điều hòa vẫn mở ở nhiệt độ thấp, hơi lạnh tỏa ra dày đặc khiến mọi thứ trong phòng đều bị phủ một lớp không khí giá rét, thế nhưng cơ thể đẫy đà của cô gái nhỏ trong lòng hắn lại nóng hôi hổi, chỉ có chân tay cùng gương mặt bầu bĩnh là tái nhợt.

Mai Linh giống như vừa trải qua một đêm kinh hoàng, cô nhìn thất thần vào một phía, không gian xung quanh tựa hồ bị bóp méo trở thành những hình ảnh ma quái ghê rợn, tiếng hét thất thanh trong đêm lại vang lên, cô thu mình sát vào gốc giường, bịt kín tai cùng nhắm chặt mắt, thế nhưng hình ảnh khủng khϊếp đó vẫn còn hiện ra trong tâm trí cô, mùi máu tanh như có như không cứ phảng phất trong không khí.

- "Không, không, KHÔNG..."

Cô điên cuồng hét lớn, nước mắt chảy giàn dụa trên mặt, dù cho Hoàng Phong ở bên cạnh không ngừng trấn an thì vẫn không có cách nào khiến cho cô bình tĩnh trở lại, cuối cùng hắn phải kéo hộc tủ lấy ra một mũi thuốc mê tiêm vào người cô, khi ấy Mai Linh mới có thể dần dần nhỏ giọng rồi mệt mỏi mà lịm đi trong vòng tay hắn.

Đau lòng nhìn người con gái đã chìm sâu vào giấc ngủ nhưng trên mặt vẫn còn những hàng nước mắt chảy dài, Hoàng Phong cảm thấy máu trong người mình giống như đang bị nấu sôi, kéo chăn đắp lại cho cô, hắn nhẹ chân nhẹ tay đi xuống dường, nhấc chiếc điện thoại di động đã được đặt ở chế độ im lặng lên, hắn gọi đến cho A Hào, sau khi nghe được đáp án, đôi mắt phượng xinh đẹp lập tức híp lại, thứ ánh nhìn sắc lạnh chết chóc dần thay thế cho những dịu dàng ấm áp trước đó.

Không cần biết là ai, chỉ cần dám khiến cho người của hắn bị đe dọa thì kết cục cũng sẽ đều phải trả giá đắt.

Ánh Dương và Minh sau khi biết chuyện liền lập tức chạy đến biệt thự Phỉ Thúy để thăm cô.

Ban đầu bọn họ cũng bị tình trạng của Mai Linh dọa cho hoảng hồn, Ánh Dương còn lo lắng đến mức muốn mang cô đi nước ngoài điều trị, nhưng thật ra tình trạng của Mai Linh vẫn chưa nặng đến mức độ ấy, sau đó thì các bác sĩ tâm lý nổi tiếng cũng được mời đến, ba người bọn họ thay phiên nhau túc trực bên cạnh Mai Linh hơn một tuần thì cuối cùng tình trạng tinh thần của cô cũng đã khá hơn rất nhiều, rất nhanh thôi cô sẽ trở lại bình thường, tuy vậy một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, giờ đây chỉ cần nhìn thấy những chiếc hộp cạc-tông giống như chiếc hộp kinh khủng ấy thì Mai Linh sẽ bị ám ảnh về ngày hôm đó.

Trái ngược với biệt thự Phỉ Thúy đang mang một màu sắc tích cực vui vẻ, thì nhà chính lại không được như vậy, nó giống như bị bao phủ lên một bầu không khí u ám nghẹt thở, lúc Hoàng Phong bước vào bên trong, toàn bộ ánh mắt thù hằn đều đổ dồn về phía hắn, ông lão suốt bao năm đứng đầu một gia tộc sau cuộc nội chiến vừa rồi đã gầy đi không ít, sức khỏe cũng đã bị bào mòn thấy rõ.

Hoàng Phong lia mắt nhìn xung quanh một vòng, hắn đứng trước cửa, ánh sáng hắt đến sau lưng người đàn ông kiêu ngạo như một vị vua thắng trận trở về, một tay đút túi quần một tay chống cây gậy batoong quý tộc đầu vàng ngạo nghễ bước vào bên trong.

- "Ông nội".

Hoàng Phong hơi cúi đầu gọi một tiếng, hắn đi đến vị trí mình thường ngồi khi họp gia đình thì nhìn thấy có ai đó đã đặt một đôi giày bẩn lên, khẽ nhếch môi cười khinh bỉ, hắn không muốn chấp nhất với đám trẻ ranh hèn nhát này bèn ra hiệu cho người làm mang đến cho mình một chiếc ghế khác, lúc chiếc ghế bành nhung mới tinh được đưa ra Hoàng Phong mới chống gậy ngồi xuống nhìn về phía ông nội, trên môi vẫn còn giữ lấy nụ cười đắc ý.

- "Sao không thấy Hoàng Quân đâu?"

Hắn hỏi vu vơ một câu, phá tan bầu không khí căng thẳng nãy giờ.

- "Thằng chó, mày còn ở đây giả vờ, không phải Hoàng Quân đã bị mày hại cho đang nằm bệnh viện sao?"

Hoàng Lan không kềm chế được cảm xúc liền nghiến răng trợn mắt gần như thét lên với hắn, tuy vậy, thái độ người đàn ông vẫn dửng dưng như không có chuyện gì, hắn chồm người về phía trước, tay đặt trên đầu tròn của chiếc gậy, cười cười nói:

- "Ăn nói cho đàng hoàng lại, là nó tự làm tự chịu, tao đâu có cho người đánh nó, do nó đi kím chuyện với nhà người ta trước còn gì".

Hoàng Quân vốn bản tính phong lưu, suốt ngày chỉ muốn đi tìm những cô gái trẻ để được thỏa mãn, hắn đã từng xuống tay cưỡng bức rất nhiều người, trong đó có cả vợ của một vị đại ca khác ngay cả khi người phụ nữ đó đang mang thai khiến cho đứa trẻ không thể giữ được, người mẹ cũng vì quá đau buồn mà qua đời, sau đó ông nội nhờ thế lực mới có thể giúp y giấu nhẹm chuyện này đi, thế nhưng rất không may cuối cùng lại để Hoàng Phong tra ra sự tình năm đó, hắn lập tức cho người nói bóng gió cho vị đại ca đó biết, cộng thêm rất nhiều những việc xấu khác của tên khốn đó như đánh người, ấu da^ʍ, cưỡng bức... thì cuối cùng thì y cũng phải trả giá cho những hành vi bỉ ổi của mình.

Nghe nói có người sau hôm ấy đã tung hết mọi bằng chứng của y lên mạng xã hội khiến cho nhà chính chịu lao đao một phen, sau đó là loạt bằng chứng tham nhũng của y ở công ty khiến cho chiếc ghế phó giám đốc ông nội đích thân trao cho cứ vậy không cánh mà bay, cuối cùng chốt hạ bằng đêm hôm ấy sau khi đi chơi gái về y bị một đám người kéo vào trong công trình đang thi công tẩn cho một trận, không chỉ vậy mà còn bị hành hạ suốt một đêm, đến sáng có người phát hiện được thì Hoàng Quân đã trong tình trạng hấp hối rồi.

Tuy từ đầu tới cuối Hoàng Phong không hề tham gia vào bất kỳ một công đoạn nào nhưng nếu nói công bằng thì mọi nguồn cơn đều là nhờ một tay hắn đã sắp đặt.