Phò Mã Không Phải Người

Chương 6: Dùng tay của nàng (hơi H)

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Vân Ly thấy mình đang được Tạ Thanh Dung gắt gao ôm trong ngực, trên người hắn có mùi hương thơm mát như cỏ cây, vô cùng ấm áp, hơi nóng tỏa ra khiến nàng vô cùng thoải mái. Dù hai người đã từng làm những chuyện còn thân mật hơn nữa nhưng nàng vẫn không khỏi đỏ mặt khi bắt gặp ánh mắt xanh đậm đang nhìn mình đầy thích thú. Hai người nằm đối mặt nhau, Vân Ly cố gắng thoát ra khỏi vòng tay hắn nhưng lại bị hắn giữ chặt. Tạ Thanh Dung một tay vòng qua eo nàng, tay còn lại lần mò xuống dưới lưng nàng nhẹ nhàng xoa bóp cặp mông tròn trịa, làn da nhạy cảm nhanh chóng đỏ lên vì xấu hổ.

“Ngươi đừng làm loạn.” Vân Ly thấp giọng nói, sau tai đỏ bừng một mảnh. Tạ Thanh Dung cười tà ác, bỏ ngoài tai lời nói của nàng, cúi đầu ngậm lấy vành tai mềm mại ửng hồng, dùng đầu lưỡi liếʍ qua lại, rồi nhẹ nhàng mυ'ŧ lấy, ái muội mà sắc tình. Vân Ly “ưm” một tiếng, thân thể lập tực mềm nhũn, “Tha cho ta được không?” Thân thể hai người dán sát vào nhau, xuyên qua hai lớp vải mỏng, nàng có thể cảm nhận được du͙© vọиɠ của hắn đang chọc vào người nàng. Hôm qua vào cung tạ ơn đã mệt cả một ngày, mà bây giờ ban ngày tuyên da^ʍ, trong lòng nàng luôn thấy không được tự nhiên.

Tạ Thanh Dung tựa vào trán nàng cười hỏi: “Mệt như vậy sao?”

Vân Ly đỏ mặt gật gật đầu, đáng thương nhìn hắn, đôi mắt hạnh đen láy dường như hàm chứa vô số ủy khuất.

“Tha cho nàng không phải không được, nhưng nàng phải dùng tay giúp ta.” Tạ Thanh Dung tà ác nói.

“A?” Vân Ly nhất thời không hiểu ý hắn, chỉ đến khi hắn keo tay nàng nhét vào trong qυầи ɭóŧ của hắn.

“A!” Vân Ly bị nóng kêu lên, muốn rụt tay lại nhưng cổ tay lại bị hắn giữ chặt.

“Hoặc là nàng dùng tay, hoặc là nàng dùng phía dưới. Hôm nay ta cho nàng chọn.” Tạ Thanh Dung cường thế nói. Nói xong, hắn xốc chăn lên ngồi xuống, y phục mở ra một nữa, lộ ra bộ ngực rắn chắc, hai chân thon dài đáp xuống dưới giường.

“Đến đây.” Hắn lười biếng vẫy tay với nàng, ánh mắt tà ác nhìn nàng, tư thế mê hoặc khiến tim nàng rung động.

Vân Ly nuốt một ngụm nước bọt rồi đi xuống giường, ngồi quỳ lên tấm đệm mềm dưới chân giường, ngập ngừng ngước nhìn hắn, trên mặt lộ vẻ muốn trốn nhưng không dám trốn. Bộ đồ lót mỏng manh có thể nhìn thấu màu da, từng đường cong lộ ra rõ ràng. Hai tay nàng bất an xoắn xuýt vào nhau không biết phải làm thế nào.

Tạ Thanh Dung bị dáng vẻ nàng của nàng chọc cười, ung dung đánh giá từ đầu đến chân nàng, cuối cùng nhẹ giọng hỏi: “Vân Ly, nàng nói xem muốn dùng tay hay dùng phía dưới.”

Khuôn mặt nhỏ của Vân Ly đỏ lên, cúi thấp đầu nhỏ giọng đáp: “Dùng tay đi.”

“Được,” Tạ Thanh Dung khẽ cười tháo thắt lưng, Vân Ly nhanh chóng liếc nhìn hung khí đã nhiều lần tàn sát bừa bãi trong cơ thể nàng, rõ ràng trông hung dữ đáng sợ, nhưng thân thể nàng lại dần mềm nhũn, miệng đắng lưỡi khô. Ngay lúc nàng đang thất thần, Tạ Thanh Dung vung tay lên, Vân Ly liền nhào vào trong ngực hắn. Hắn bắt lấy đôi bàn tay trắng nõn mềm mịn của nàng cầm lên phân thân thô to, sau đó nắm đôi tay nhỏ bé di chuyển lên xuống, kiên nhẫn chỉ dạy: “Di chuyển lên xuống như vậy, nàng đã hiểu chưa?”

Vân Ly đỏ mặt gật đầu, nhưng khi hắn buông tay ra, nàng liền để yên không dám động. Mãi đến khi Tạ Thanh Dung mất kiên nhẫn uy hϊếp nếu nàng không động sẽ liền cùng nàng lên giường, Vân Ly mới cắn răng run run nắm lấy phân thân của hắn lên xuống. Nàng tuy không được sủng ái ở trong cung, nhưng cũng có người hầu kẻ hạ, bởi vậy đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đáng yêu, yếu ớt không xương. Tuy nàng không biết kỹ xảo lấy lòng đàn ông, nhưng vì là nàng, Tạ Thanh Dung vẫn rất thoải mái khi được nàng hầu hạ. Đôi mắt hắn không muốn rời khỏi khuôn mặt nàng một giây, quan sát mọi biểu cảm của nàng, nàng ngượng ngùng cúi đầu không dám nhìn hắn. Từ góc độ của hắn không thể nhìn được ánh mắt của nàng, chỉ có thể thấy hàng mi như chiếc quạt nhỏ, khuôn mặt hồng hào dịu dàng, chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi môi đỏ mọng nước, Tạ Thanh Dung chợt có ý nghĩ xấu xa: “Lần sau có cơ hội phải bắt nàng dùng miệng, không biết sẽ mất hồn thế nào.”

Còn Vân Ly đang nghĩ tại sao hắn vẫn chưa ra, đã nửa ngày rồi, tay nàng đều đã đau nhức. Hung khí thô to dữ tợn đang đối diện với mặt nàng, dù nàng cúi đầu không nhìn cũng có thể ngửi được mùi ngai ngái đặc trưng, mặt nàng liền nóng bừng, mà thứ đó trong tay nàng cũng nóng như sắt nung, theo cử động của tay nàng mà nàng có thể cảm nhận được gân xanh nổi lên đang giật giật. Trong chốc lát, vật đó lại sưng to thêm một vòng, bàn tay nhỏ bé của nàng dường như nắm không hết, nàng cảm thấy mình nhất định điên rồi.

Hai tay nàng dần dần tê dại, cánh tay cũng đau nhức vì kiệt sức. Không biết qua bao lâu, vật trong tay phát run rồi nảy lên một cái, phun ra thứ chất lỏng đậm đặc màu trắng đυ.c lên tay nàng, ấm nóng khiến tay nàng run run, còn có một ít bắn lên ngực, vấy lên áσ ɭóŧ vài đốm ban trắng.

“Không tệ.” Tạ Thanh Dung hài lòng vỗ đầu nàng, kéo nàng đứng dậy, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo dư vị chưa hết ửng hồng, đôi mắt đào hoa gợn sóng nước, vẻ mặt lười biếng gợi cảm. Vân Ly nhất thời thất thần, thầm nghĩ hắn quả nhiên là yêu tinh. Sau đó Tạ Thanh Dung hài lòng đứng dậy mặc quần áo, trước khi rời đi còn quay đầu lại cười nói: “Đêm nay nàng không được phép trốn.” Vân Ly giật mình, sau khi hiểu ra liền lập tức xấu hổ đỏ mặt, trong lòng khẩn trương đồng thời lại có chút chờ mong.