Toàn Dân Võng Du: Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 23: Pháp Sư Không Có Kỹ Năng Quần Công, Sao Có Thể Gọi Là Pháp Sư

Còn những thuốc máu cùng với thuốc mana kia, còn có vật liệu gì đó cũng không có giá trị gì lắm.

“Có còn hơn không đi!”

Sau khi đặt lên giá để bán, đồ cũng không bán được tốt như lần đầu, Tô Mộ cũng không vội.

“Đúng rồi, xem có kỹ năng không!”

Hắn đang chuẩn bị tắt phòng đấu giá, thì đột nhiên nhớ ra gì đó, mở thanh tìm kiếm.

Sau khi nhập hai chữ kỹ năng, trong phòng đấu giá lại thật sự xuất hiện một kỹ năng.

“Tiểu Hỏa Vũ: Sau khi phóng ra sẽ triệu hoán một vùng mưa lửa trong phạm vi năm mét xung quanh chỗ mục tiêu, tạo thành 50% tổn thương ma pháp cho kẻ địch trong đó, tiêu hao 200 điểm mana, bắn ra tức thì, thời gian cooldown 60 giây (0/5)”

Sau khi xem mô tả của kỹ năng này, Tô Mộ không khỏi phát ra một tiếng hô lớn.

“Vậy mà lại là kỹ năng quần công!”

Phải biết rằng, bây giờ thứ mình thiếu nhất chính là kỹ năng quần công.

Cho dù chỉ là một kỹ năng quần công bình thường!

“Một trăm đồng vàng?”

Nhưng sau khi nhìn thấy giá cả phía sau kỹ năng này, Tô Mộ trợn tròn mắt.

Số lượng người chơi Thần Đồ nhiều thế nào chứ?

Cho dù tỉ lệ rơi ra kỹ năng có thấp thì cũng khó tránh khỏi sẽ xuất hiện người chơi lấy được đồ tốt.

Nhưng phòng đấu giá chỉ có một quyển kỹ năng này cũng không phải không có đạo lý.

Những kỹ năng bình thường thích hợp luyện cấp kia chắc chắn đã bị nội bộ các tập đoàn lớn dùng rồi, sẽ không có ai mang ra bán.

Trái lại kỹ năng Tiểu Hoả Vũ này, thoạt nhìn thì rất mạnh, nhưng trên thực tế đối với đa số pháp sư thì kỹ năng này hoàn toàn có thể được coi là gân gà.

Đầu tiêu là tiêu hao nhiều MP.

Tiêu hao 200 điểm MP có nghĩa là giá trị tinh thần của pháp sư phải đạt đến 20 điểm.

Với cấp bậc của những pháp sư bây giờ, người có thể thả ra một Tiểu Hoả Vũ chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Lại thêm những chiến sĩ trong giai đoạn này căn bản không gánh được nhiều dã quái như vậy, suy cho dùng thì cũng không thể để pháp sư tự đi dẫn quái chứ?

Mấu chốt là nếu muốn kỹ năng này gây ra tổn thương khả quan thì cần phải đầu tư nhiều điểm kỹ năng vào trong đó.

Những pháp sư nhà giàu kia chắc chắn sẽ không thèm lãng phí điểm kỹ năng vào loại kỹ năng này, suy cho cùng thì sẽ có người dẫn bọn họ đi luyện cấp.

“Một trăm đồng vàng, chắc treo ở đây thêm ba ngày nữa thì cũng không bán ra được!”

Điều quan trọng nhất là giá cả của kỹ năng này.

Phải biết rằng rìu bén của Dã Trư Nhân mới bán được 50 đồng vàng đấy.

So ra thì chiếc rìu kia thực sự có thể tăng lên giá trị công kích.

Sao có kẻ nào coi tiền như rác sẽ bỏ ra 100 đồng vàng mua một kỹ năng quần công có tác dụng vô cùng nhỏ như vậy chứ?

“Chém giá đi!”

Nghĩ một chút, Tô Mộ gửi tin nhắn riêng cho người bán ẩn danh kia.

“Chốt giá 50 đồng vàng, ta mua!”

Năm mươi đồng vàng tuyệt đối không phải một con số nhỏ.

Có lẽ người chú ý đến quyển kỹ năng này quá nhiều, đầu bên kia không lập tức trả lời ngay.

Tô Mộ cũng không nóng vội, kiên nhẫn chờ đợi bên kia trả lời.

Nếu mình có thêm quyển kỹ năng này, thì hiệu quả gϊếŧ Dã Trư Nhân trong doanh địa sẽ tăng lên rất nhiều, chút thời gian này hoàn toàn không chậm trễ.

“Không thể thêm lên chút sao?” Qua chừng mười phút sau, đầu bên kia nhắn lại một tin.

“Không thêm được!” Sau khi nhìn thấy tin nhắn này, Tô Mộ nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời.

Đầu bên kia lập tức không có tin nhắn.

Thật ra lần này lại khiến Tô Mộ hơi thấp thỏm.

Nếu đối phương cắn chặt 100 đồng vàng thì mình thực sự không còn cách nào khác.

“Ai, trong tiểu thuyết người ta đều chơi lạt mềm buộc chặt như vậy, sao đến lượt ta lại không được chứ?” Tô Mộ thở dài một hơi.

May mà vào lúc này, đầu bên kia đã trả lời lại một tin nhắn: “60 đồng vàng, muốn thì ta hạ đồ xuống, chúng ta giao dịch trực tiếp!”

“60 đồng vàng nằm trong phạm vi tiếp nhận của ta, nhưng nếu ta đồng ý quá sảng khoái thì đối phương sẽ lên giá ngay.”

Tô Mộ suy nghĩ sâu xa.

Hắn cũng không vội vàng trả lời, học dáng vẻ thờ ơ của đối phương.



Trong một Tân Thủ thôn, một đội năm pháp sư đang thả Hoả Cầu về phía Sói Hoang cấp 5.

“Anh Tường, người kia không đáp lại rồi, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Trong đó, một pháp sư sau khi thả Hoả Cầu xong, không nhịn được thốt lên.

“Chờ một chút, lúc này ai lên tiếng trước, người đó sẽ là người thất bại!” Người được gọi là anh Tường kia, sau khi thả Hoả Cầu cuối cùng, đã gϊếŧ chết con Sói Hoang.

“Nhưng đây đã là giá cao nhất rồi, trước mắt trong những giá kia, ngoài người này ra giá 50 thì chỉ có một người khác ra giá 25 đồng vàng thôi, kém gấp đôi đấy!” Pháp sư kia không giữ được bình tĩnh.

“Lo lắng gì chứ, trước mắt đúng là giá trị của kỹ năng này không lớn, nhưng qua một khoảng thời gian nữa, chắc chắn có thể bán được, nếu thật sự không được thì chúng ta hoàn toàn có thể tự học!”

Anh Tường thấy dáng vẻ sốt ruột của đàn em, lắc đầu.

“Nhưng giá trị của đồng vàng bây giờ và giá trị đồng vàng của sau này hoàn toàn khác nhau mà!” Biểu cảm của đàn em có hơi bất đắc dĩ.

“Đúng thế, anh Tường, nghe nói giá trị của đồng vàng bây giờ đang giảm dần rồi, hơn nữa tốc độ rớt giá cũng rất nhanh!” Đàn em khác cũng lên tiếng.

“Có chuyện như vậy à?” Anh Tường nhíu mày.

Hắn hoàn toàn không giống với những tập đoàn lớn kia, hắn là hội trưởng của một công hội lâu đời trong game. Chính hắn cũng xem như là một phú nhị đại có chút tiền, sau khi Thần Đồ mở ra, trước mặt các đại lão thì giá trị con người của hắn căn bản không đáng chú ý.

“Thật đấy, nghe nói đa số những người sau khi phát hiện ra không dễ đạt được thành tựu trong Thần Đồ, chỉ cần có tiền đồng là sẽ mang đi bán luôn.”

“Đúng vậy, bây giờ trong các Tân Thủ thôn đều có người thu mua tiền đồng, giá cả đều rất thấp, hơn nữa khi mọi người tăng cấp, gϊếŧ quái vật thì đồng vàng cũng sẽ tăng lên rất nhiều, đồng vàng nhất định sẽ mất giá!”

Mấy đàn em liên tục nói.

“Éc!”

Nghe đàn em nói như vậy, hắn có chút dao động.