Nhật Kí Tuổi 18 Không Thể Bị Lãng Quên

Chương 12: Ở bên cạnh cậu

^^^Thành phố Hồ Chí Minh, ngày 25/8/2018^^^

Sang đến ngày mới rồi, bây giờ là đã là một giờ sáng. Tôi và Minh đang đứng trước căn hộ mà tôi thuê.

“Chiều khoá nhà cậu để đâu rồi?”

Tuấn Minh lục lọi túi tôi một hồi, tìm thấy chìa khoá rồi mở cửa ra. Cậu ấy dìu tôi vào phòng, đặt tôi lên giường rồi cởi đôi cao gót xuống cất vào tủ giày ở trong góc tường.

Lúc cậu ấy chuẩn bị rời đi, đột nhiên tôi đứng dậy, ôm lấy Minh trong vô thức:

“Hức…cậu đừng về mà”

Tôi nức nở khóc, tôi chỉ nhớ rằng mình đã khóc, mà không biết lí do tại sao…

Tôi nhoài người ra hôn cậu ấy

Rất lâu và rất lâu

Tôi muốn…

Cậu ấy ở bên cạnh tôi mãi mãi

Tối hôm đó, Minh không cản tôi lại, cậu ấy chiều theo ý muốn của tôi.

Cậu ấy không rời đi thật.

“Tớ yêu cậu nhiều lắm, rất nhiều đấy, cậu biết không?”

......................

...Tôi biết người đọc được cuốn nhật kí này sẽ nghĩ gì về chúng tôi...

...Chúng tôi đã hành động như tất cả những cặp tình nhân khác khi ở bên nhau thường làm vào ngày hôm ấy....

......................

“Chϊếp chϊếp”

Tiếng hót líu lo của những chú chim trên cành cây ngoài kia đã khiến tôi thức giấc.

Cửa số phòng bật tung ra đưa những ánh nắng đầu thu đến trước mắt tôi, rọi sáng khắp căn phòng tối đen như mực ngày hôm qua.

Tôi cố dựng người dậy nhìn sang con người đang nằm ở bên cạnh, cảm giác vẫn còn hơi choáng một chút sau bữa tiệc đêm qua, tôi thật sự vẫn chưa tỉnh táo hẳn. Tuấn Minh bất ngờ quay người lại, nhìn về phía tôi mỉm cười:

“Chào buổi sáng”

Tôi hơi mệt nên chỉ cười không đáp lại, chuẩn bị đứng dậy chọn lựa quần áo của ngày hôm nay:

“Nhà tớ có bàn chải cho khách trong tủ đấy, cậu cứ dùng nhé, rồi ra ngoài ăn sáng với tớ”.

“Cảm ơn cậu”. Minh chuẩn bị ngồi dậy thì tôi cũng vội rời khỏi đó.

Tôi bày đĩa sandwich lên bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống đợi cậu ấy bước ra, trong đầu tôi lúc này hoàn toàn là sự trống rỗng…

Minh cũng đã ra tới phòng ăn nhà tôi, xuống bếp pha một tách trà rồi đặt lên bàn:

“Trà gừng của mẹ tớ đấy, cậu uống đi cho giải rượu”.

“Cảm ơn”.

Cậu ấy cũng ngồi xuống ghế dùng bữa sáng cùng tôi.

......................

Đã mười phút trôi qua, tôi mới cất tiếng nói câu đầu tiên để phá vỡ bầu không khí yên lặng như tờ:

“Cậu đi như thế này, ba mẹ cậu có nói gì không?”

“Hôm qua tớ gọi điện báo rồi”.

Minh vừa nói vừa kéo ghế đứng lên bê đĩa đi rửa giúp tôi:

“Tớ ở qua đêm tại thư viện quen rồi, không sao đâu”.

Tôi cũng gật gù, vừa ngồi nghe tiếng nước xả ra từ vòi vừa đưa tách trà lên, nhấp môi uống thử.

“Ngon không?” - Tuấn Minh quay lại nhìn tôi với ánh mắt đầy mong đợi

“Ngon lắm, rất ngon”- Tôi cười đáp lại

Cậu ấy không về luôn mà ở lại nhà tôi chơi tới chín giờ sáng.

Chúng tôi cùng nhau cày vài bộ phim, ăn vài bịch bỏng ngô. Tôi chỉ muốn bản thân bớt cô đơn và căn hộ này bớt trống trải đi…

“Tớ xin lỗi, đến lúc phải về rồi”. Minh quay sang ôm tôi khi bộ phim vừa kết thúc.

Tôi biết cậu ấy sẽ phải trở về nhà, chỉ là không ngờ lại rời đi sớm như vậy.

“Về cẩn thận”

Tôi đáp lại với giọng điệu có chút hối tiếc, tiễn Tuấn Minh tới tận cửa, nhìn cậu ấy đã bước vào thang máy rồi khoá cửa lại cẩn thận.

Tôi nhận ra mình đã yêu cậu ấy mất rồi…

...----------------...

Tôi quay trở lại với chiếc sofa, không phải là bật tivi lên xem phim, không phải là cầm tạp chí lên đọc, cũng không lấy laptop ra làm việc.

Tôi không làm bất kì điều gì cả…

Tôi chỉ ngồi đơ ra đó một lúc, rồi vô thức nhấc điện thoại lên, tìm lại số máy mình đã chặn trước đó:

*tít títt*

“Mẹ ơi, con nhớ mẹ nhiều lắm.”

...----------------...