Lộng Triều

Chương 1

Quyển 1 - Chương 1: Phân công
Triệu Quốc Đống mệt mỏi xách ba lô đi trên đường, bên trong có mấy đồ dùng cá nhân và vài quyển sách đã theo hắn từ trường học về.

Trong đội cảnh sát hình sự luôn luôn bận rộn, Triệu Quốc Đống như một chiếc máy đã dùng hết dây cót nên không có thời gian đọc sách. Hắn nghĩ có lẽ bắt đầu từ hôm nay thì mình sẽ có thời gian đọc sách.

Trời rất nắng làm hắn đổ mồ hôi. Triệu Quốc Đống cởϊ áσ sơ mi khoác lên vai rồi cắm đầu mà đi.

Hắn đi chính là xe chạy đến huyện bên và không đi ngang qua Thị trấn Giang Miếu, từ đường này đi đến Đồn công an còn có vài Km nữa. Vài cây vốn không là gì đối với Triệu Quốc Đống, nhưng hôm nay hắn không có tâm trạng mà đi.

Người và xe của đội nhưng ong vỡ tổ đi đến xã Đông Đình. Nghe nói trên núi Mã Đầu xã Đông Đình phát hiện một xác chết, Đồn công an địa phương khám sơ bộ thấy có thể là vụ án gϊếŧ người.

Một khi là án gết người thì đội cảnh sát hình sự phải lập tức tham gia.

Thời buổi này một khi có án mạng thì lãnh đạo bên trên không hỏi độ khó, chỉ hỏi xem bao giờ anh phá án, cũng không cần biết vụ án có điều kiện gì. Một đám người đội cảnh sát hình sự bận gần chết trong cả tháng, nếu không có đầu mối gì, không nói ra được vóc dáng của hung thủ thì cứ chờ lãnh đạo mắng đi.

Chẳng qua điều này không có quan hệ gì với hắn. Nghĩ vậy Triệu Quốc Đống lại có chút đắc ý, chẳng qua chút đắc ý này lập tức tan biến. Hắn lập tức nghĩ đến việc buồn bực của mình.

Đội cảnh sát hình sự tên quá vang dội và oai phong. Cảnh sát hình sự, thân phận này đi ra thì ai chẳng phải nhã nhặn một chút?

Mặc dù rất mệt nhưng khi bước ra khỏi cửa Phòng công an huyện thì đều có thể ưỡn ngực cao hơn người khác. Dù là cán bộ các cơ quan hành chính hay đám lưu manh ai mà dám coi thường.

Không nói quá, ngay cả cô gái đi ngang qua trước mặt thì với thân phận đội viên đội cảnh sát hình sự thì cũng thêm vài điểm. Chẳng qua tất cả đối với hắn đã là quá khứ.

Ba người cùng học ở trường cảnh sát được chia đến Đội cảnh sát hình sự. Lần này Huyện Giang Khẩu liền có thêm ba sinh viên tốt nghiệp từ trưởng tỉnh chuyển tới, thật hiếm có.

Các năm trước thì phải một hai năm mới có một sinh viên mới tốt nghiệp đến Phòng công an huyện Giang Khẩu, không ít người ở lại các phân cục hoặc là Cục Công an thành phố. Năm nay chính sách phân phối lại nghiêng về cơ sở. Ba người cùng về Huyện Giang Khẩu vào đội cảnh sát hình sự thì trong lòng khá buồn bực. Nhưng ở Đội cảnh sát hình sự thì cũng coi như là an ủi, dù sao cũng là đội ngũ mũi nhọn có thể học cách phá án.

Bây giờ thì hay rồi, chỉ có mình Triệu Quốc Đống bị đá khỏi đội, thoáng cái bị điều xuống Đồn công an, lại là Đồn công an Giang Miếu cách huyện hơn 40km, đây đúng là làm người ta rất buồn bực.

Trời càng lúc càng nắng làm cho Triệu Quốc Đống cảm thấy cổ mình như bị lửa thiêu vậy. Hắn ngẩng đầu nhìn đằng trước, bây giờ đã sắp đến giờ ăn trưa nên chẳng có mấy người đi lại. Xung quanh là ruộng đồng mênh mông, muốn tìm chỗ tránh nắng cũng không có.

Triệu Quốc Đống không khỏi thầm nghĩ đến cuộc sống làm cảnh sát hình sự gần năm, dù mệt như thế nào cũng có một nhóm lớn người cười cười, nói nói. Vất vả cũng tốt, nhưng bây giờ hắn chỉ có một mình đúng là khó chịu.

Sớm biết như vậy thì nên đi sớm, ai biết trong đội lại được báo một vụ án mạng nên chỉ còn hai nữ đồng nghiệp ở trong đội. Đồng Mạn còn đèo hắn bằng xe đạp ra bến xe, không ngờ lại gặp được xe đi đến huyện bên. Giá vé thì giảm được năm tệ nhưng lại thả hắn ở đoạn đường cách Thị trấn Giang Miếu hơn 2km.

Triệu Quốc Đống ngẩn ra một chút, nhớ đến sáng nay mình ngồi sau xe đạp mà khẽ ôm em Đồng Mạn, hắn có cảm giác khá lạ. Sau khi cùng bạn gái Đường Cẩn làm chuyện kia, Triệu Quốc Đống phát hiện lửa dục hơn 20 năm bị chôi vùi của mình đã được khơi lên.

Eo Đồng Mạn rất mềm mại làm cho hắn hơi động lòng, thiếu chút nữa coi Đồng Mạn là Đường Cẩn, tay không nhịn được muốn đưa lên cao hơn.

Đồng Mạn là một trong ba người từ trường cảnh sát tỉnh điều đến Giang Khẩu, chẳng qua cô không học cùng lớp hắn. Cô khá ngoan ngoãn, mặt tròn như búp bê nga, đôi mắt tròn, lông mi dài, mỗi khi nháy mắt là hấp dẫn người ta. Nghe nói tên Hoàng Hóa Thành kia có ý với Đồng Mạn nhưng hai người không có tiến bộ gì.

Tiếng chuông xe đạp vang lên, một chiếc lướt qua bên cạnh Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống không buồn ngẩng đầu lên mà cứ cắm đầu đi. Chỉ cần đi đến đoạn đường vòng kia là thấy được Thị trấn Giang Miếu, hắn suy nghĩ một chút nên làm như thế nào đi báo danh với đồn. Ra vẻ bị mắng đến đó, hay là ra vẻ tùy tiện không sao hết?

Mình không hề bị phê bình hay xử phạt gì cả, nhưng mọi người đều biết từ đội cảnh sát hình sự điều tới Đồn công an, nhất là Đồn công an của xã, thị trấn thì đó tương đương với xử phạt, có ý bị trục xuất.

- Cà lớn?

Đằng trước đột nhiên có tiếng gọi làm Triệu Quốc Đống bừng tỉnh. Cà lớn?

Hắn ngẩn ra, đã nhiều năm không ai gọi biệt hiệu này của hắn. Biệt hiệu này là do cách gọi của đám bạn hồi cấp hai đặt cho hắn. Lúc ấy mấy thằng con trai ở trong Wc cởϊ qυầи xem ai có thể *** ra xa hơn, hắn mặc dù không đoạt giải nhất nhưng thằng nhỏ lại xếp đầu trong đám bạn, cái tên Cà lớn liền xuất phát từ đó.

Chẳng qua biệt hiệu này đám bạn chỉ gọi lén lút, Triệu Quốc Đống vẫn thấy tức giận vì biệt hiệu này, ai dám trực tiếp gọi thì sẽ ăn đòn ngay. Chẳng qua sau khi vào trường cảnh sát và có quan hệ nam nữ, Triệu Quốc Đống không còn phản cảm với danh hiệu này nữa. Chẳng qua bây giờ lại không ai gọi hắn như vậy.

Triệu Quốc Đống ngẩng đầu lên nhìn xe đạp dứng trước mặt, trên xe là một thằng thanh niên mặt mày có nhiều mụn, một chân chống đất, một chân để trên bàn đạp đứng đó vui mừng nhìn hắn.

- Quốc Đống, là ông sao?

Đối phương có lẽ không dám chắc nên lớn tiếng nói hỏi một câu.

Trời rất chói mắt chẳng qua Triệu Quốc Đống giơ tay lên che mắt và thấy đối phương không thay đổi nhiều, trông vẫn bỉ ổi như trước. Chẳng qua đã cao hơn nhiều, còn cao hơn hắn một chút, đối phương mặc chiếc áo xanh đã thấm mồ hôi vì nóng.

- Trường Khánh?

Triệu Quốc Đống liền vui hơn một chút, gặp bạn học cũ rồi, bao tâm trạng buồn chán đã giảm đi nhiều.

- Ha ha, ông đi bộ làm gì thế? Tự chịu phạt sao? Không sợ trời nắng à?

Xe đạp lập tức chạy tới trước mặt Triệu Quốc Đống, mùi mồ hôi nồng nặc làm Triệu Quốc Đống thiếu chút nữa bịt mũi.

- Cút mẹ mày đi.

Triệu Quốc Đống rất không khách khí đặt mông lên xe và nói:

- Đi, đến Giang Miếu, ông đây nóng gần chết.

Ngô Trường Khánh ra sức đạp xe, năm phút sau hai người đã vào một quán cơm mà tránh nắng.

Một đĩa tai nạn, một đĩa lạc luộc, một bát thịt, một chai Lãng Xuân, hai thằng bạn học bắt đầu uống.

- Quốc Đống, ông sao lại về đây? Không phải ông đang ở đồn cảnh sát hình sự huyện sao? Vẫn không thấy ông về nên tôi định lên huyện thăm ông, sao ông lại đi bộ về thế?

Ngô Trường Khánh cởϊ áσ ngoài ra lộ cơ thể cường tráng, gắp miếng tai lợn bỏ vào miệng.

- Khó nói hết.

Triệu Quốc Đống học các cao thủ trong truyện kiếm hiệp mà ra vẻ thần bí, chuyện hắn về Giang Miếu đúng là trong lúc nhất thời không thể nói rõ.

- Không nói nữa, tóm lại là tôi về làm ở Đồn công an Giang Miếu. Hắc hắc, đi một vòng lớn lại về quê.

Triệu Quốc Đống và Ngô Trường Khánh đều là con của Nhà máy dệt An Đô. Nhà máy dệt An Đô không ở Quận An Đô, thậm chí không ở thị trấn của Huyện Giang Khẩu, mà ở Thị trấn Giang Miếu cách Huyện Giang Khẩu hơn 40km, cách trụ sở thị trấn hơn 5, 6km.

Đây là một nhà máy có từ cuối những năm 60. Nghe nói mới đầu sản xuất quân phục, nhưng sau đó không biết sao lại chuyển đến khu nông thôn là Giang Miếu cách thị trấn huyện hơn 40km. Bảo sao công nhân già lại có chút nuối tiếc.

- Ha ha, ông đúng là Hồ Hán Tam về quê rồi. Các cô em xinh đẹp trong nhà máy sẽ gặp nạn.

- Mẹ kiếp, ông ví dụ tôi với ai đó? Hồ Hán Tam? Ông coi tôi là Quốc Dân Đảng hay cướp?

Triệu Quốc Đống không quá để ý. Không mấy khi bạn học tụ tập với nhau. Ngô Trường Khánh là người hào sảng, ngày xưa khi đánh nhau thường lao lên nhanh nhất, danh hiệu là “Cây gậy”

- Ông bây giờ đang làm ở xưởng nào trong nhà máy?

- Xưởng sửa máy.

Ngô Trường Khánh uống ngụm rượu vào đến độ đỏ mặt, đám mụn trên mặt càng thêm khó coi.

- Mẹ kiếp, nhà tôi không có quan hệ, muốn đến xưởng nước nhưng đã bị người chiếm hết rồi.

Triệu Quốc Đống thấy Ngô Trường Khánh uống hơi nhanh, nhiều năm không liên lạc gì không biết thằng này uống như thế nào, đừng có mà uống vài đã say đó. Xưởng sửa máy là xưởng phụ trợ của nhà máy, lượng công việc không nhiều nhưng tiền cũng không cao, không có thu ngoài. Không giống bên xưởng nước là ngành chính của nhà máy.

- Từ từ sẽ tới mà, không nên gấp quá.