Tiên Gia Tiểu Nông Nữ

Chương 50: Kiếp Trước Đau Sót, Kiếp Này Không Có

Vân Tình Tình nghĩ không ra, nàng cùng Tiểu Bạch mang về một người xa lạ như vậy, nhưng nhanh như vậy mà người nhà đã tiếp nhận rồi.

Xác thực mà nói, là do hai tỷ đệ Vân Tư Tư, nga, là ba tỷ đệ tiếp nhận rồi.

Kém chút đã quên tiểu Từ Từ.

“Ca ca ngươi là ai nha? Ngươi bị thương sao?” tiểu Từ Từ quen thuộc bò đến bên người Sở Thần, hắn cũng không sợ Sở Thần, thấy hắn mặc xiêm y của đại ca vạt áo rộng ra một chỗ lớn, còn vươn tay nhỏ ra giúp hắn xắn tay áo, “Ca ca, tay áo dài quá, ta giúp đại ca xắn lên”. Hắn làm ra vẻ mặt đắc ý “Ca ca ngươi mau khen ta đi”, khuôn mặt nhỏ trắng nõn cười rộ lên cực kỳ đáng yêu.

Kiếp trước chính là Sở Thần nhìn đứa nhỏ này hai năm.

“Vinh Hạo thật ngoan”. Hắn theo bản năng khen một câu, bỗng nhiên nhớ lại, thời điểm sinh nhật năm tuổi đứa nhỏ này mới có cái tên kia, nhưng lúc này muốn sửa miệng đã chậm.

Đừng nhìn tiểu gia hỏa này còn nhỏ, nhưng rất thông minh, thông tuệ hơn nhiều so với hài tử cùng tuổi, căn bản không lừa dối được.

Quả nhiên, ánh mắt tiểu gia hỏa sáng lên.

“Vinh Hạo? Tên của ta sao? Tiểu Từ Từ chuyển động đôi mắt to, đột nhiên hướng về phía bên ngoài hô to: “Đại tỷ, đại ca, Tình tỷ tỷ, ta có tên, ta tên là Vinh Hạo....” tiếng cười của tiểu gia hỏa truyền ra thật xa.

Vân Vinh Thịnh đi ra ngài đốn củi, Vân Tư Tư không yên tâm, đem muội muội cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới, lại đưa cho Tình Tình xiêm y mới để thay, lúc này nàng mới vội vàng nấu cơm.

Vân Tình Tình cảm thấy xấu hổ, nàng đã bao lớn rồi, còn bị tỷ tỷ tắm rửa cho, cảm giác này.... Thật không thoải mái.

Bất quá loại cảm giác được người nhà quan tâm yêu quý này, kỳ thật cũng không tệ.

Vân Tình Tình ôm tâm tư phức tạp, mới ra khỏi phòng, liền nghe được tiếng cười của tiểu Từ Từ.

“Từ Từ cười cái gì vậy?” Bình an vượt qua một kiếp, hôm nay lại có thể dẫn khí nhập thể tu luyện, tựa hồ hết thảy đều sáng lên.

Vân Tư Tư nhìn Sở Thần đang nằm trên giường đất tĩnh dưỡng, liền quan tâm hỏi hắn, “Ngươi có khỏe không? Thật sự không cần xem đại phu sao?” Thương thế kia nàng cũng đã nghe Vinh Thịnh nói qua, tuy rằng đã bắt đầu khép lại, nhưng mà trúng tên rất nghiêm trọng.

Không biết tiểu hài tử này như thế nào mà bị thương thành như vậy, mũi tên kia làm sao lại đi bắn người? Nếu không phải cố ý thì chính là.... Vân Tư Tư đã mười lăm tuổi, tưởng tượng đến mấy cái báo thù trong truyền thuyết, liền đau lòng đứa nhỏ này.

Chỉ nhớ rõ mình gọi là Sở Thần, còn lại cái gì cũng không nhớ rõ, nhìn vẫn còn nhỏ hơn so với Tình Tình a.

Ai, quá đáng thương.

Sở Thần vẫn luôn nhớ rõ Vân Tư Tư chính là đại tỷ Vân gia, kiếp trước hắn ở đây chưa tới nửa năm Vân Tư Tư liền xuất giá.

Hắn còn nhớ rõ một năm sau có một ngày Vân Đại Sơn mang theo cung tiễn ra ngoài săn bắn, lại mang về Vân Tư Tư đã hòa ly cùng hôn phu kia. Một khắc kia Vân Tư Tư trở về rõ ràng chỉ là một cái xác không hồn.

Sở Thần còn nhớ rõ lúc ấy đại tỷ trộm trốn đi khóc, bản thân vốn dĩ là một thiếu nữ minh diễm như vậy, từ nay về sau liền trở nên trầm mặc ít nói.

Có thể nói, cả đời Vân Tư Tư đều bị tên tra nam kia làm hỏng.

Vân Tư Tư căn bản không biết, lúc trước khi nàng gả ra ngoài, nam nhân kia đã dan díu cùng biểu muội của hắn, khi nàng gả qua rồi thế nhưng còn trộm cùng biểu muội có thai sinh hạ một tiểu hài tử. Biểu muội kia ôm hài tử tìm tới cửa, nhà chồng chẳng những không an ủi Vân Tư Tư, mà còn lấy lý do nàng không có con mà muốn hưu nàng.

Quả thực là, như thế mà còn nhịn được thì có cái gì không nhịn được.

Nếu không phải Vân Đại Sơn che chở khuê nữ lợi hại, sợ là đến hòa li cũng không thể.

Tuy rằng nhiều năm về sau Sở Thần cũng quay trở lại Vân gia, nhưng niên đại như vậy, cho dù có gả cho người khác thì cũng làm Vân Tư Tư bị hủy hoại. Tuy rằng bên này không quan trọng việc nữ nhân tái giá. Nhưng khi đó thể xác và tinh thần của Vân Tư Tư đã mệt mỏi hết hy vọng, căn bản không nghĩ tới chuyện tái giá.

Sở Thần cũng là xong việc mới biết được, tra nam kia căn bản chưa viên phòng cùng Vân Tư Tư, một thiếu nữ đáng thương như vậy, đã bị người ta tổn thương đến thảm. Sở Thần còn nhớ rõ, lần cuối cùng hắn nhìn thấy Vân Tư Tư là ở thời điểm, thiếu nữ hai mươi mấy tuổi, lại mang vẻ già nua như là mấy phụ nhân bốn mươi mấy tuổi, căn bản không có một tia sinh khí.

Sở Thần nắm chặt tay, một đời này, nếu ông trời đã cho hắn thêm một cơ hội, hắn quyết không để chuyện như vậy lại phát sinh. Cũng là báo đáp Vân gia hai đời đã cứu mạng hắn.

Sở Thần biết, ân cứu mạng hắn có báo như thế nào cũng không hết.

“Sở Thần, Sở Thần ngươi có khỏe không?” Vân Tư Tư thấy hắn phát ngốc, liền ôn nhu hỏi hắn, “Có chỗ nào thấy không thoải mái hay sao?” Nàng chỉ cần nghĩ đến mặc kệ Sở Thần bị thương như thế nào, một tiểu hài tử còn bị coi như một dã thú mà bắn một mũi tên, đã vậy còn rơi xuống vách núi, cũng thật đáng thương a.

Ai, còn không biết người nhà hắn lo lắng đến mức nào đâu.

Không được, ngày mai đi trấn trên hỏi thăm một chút, xem xem ở phụ cận có nhà nào ném hài tử hay không. Lại nói với cha, cha nhận thức được nhiều, có khả năng sẽ biết nhà của Sở Thần ở đâu cũng không chừng.

Sở Thần lắc đầu, vừa muốn nói không có việc gì, thì quay đầu nhìn ra cửa thăm dò Vân Tình Tình, liền cười.

“Đại tỷ ta không có việc gì, chính là lúc trước Tình Tình đã cõng ta, cũng không biết nàng có mệt chết không?” Chuyện này làm hắn rất ngượng ngùng, đặc biệt là biết Vân Tình Tình mới có chín tuổi.

“Tình Tình còn cõng Sở Thần?” Vân Tư Tư sửng sốt, có chút đau lòng mà nhìn tiểu muội. Tuy rằng nhìn Sở Thần rất gầy, nhưng Tình Tình mới có chín tuổi a, đầu còn đang bị thương nữa.

“Tình Tình, ngươi có thấy không thoải mái chỗ nào không? Có đau đầu không?” Vân Tư Tư đúng là một tỷ tỷ tốt.

Phía trước bởi vì tức giận nên mới giáo huấn một phen, nhưng lúc này là thật sự quan tâm. Bởi vì thân tình có ái, hết thảy đều trân quý như vậy.

Vân Tình Tình ở kiếp trước đã mất người thân từ khi còn nhỏ, hiện tại đặc biệt cảm động.

“Đại tỷ”. Cái mũi của nàng đột nhiên lên men một chút, nhào tới ôm lấy Vân Tư Tư, đem đầu vùi vào trong lòng tỷ tỷ.

Vân Tư Tư cũng là sửng sốt.

“Đây là làm sao vậy? Đau đầu sao?” Vân gia thuộc tuýp người nội liễm, kỳ thật ở thời đại này đại đa số đều như vậy, Vân Tình Tình đột nhiên như vậy, khiến cho Vân Tư Tư luôn luôn bảo thủ nội liễm có chút không kịp thích ứng.

Vân Tình Tình lắc đầu.

Vân Tư Tư rất nhanh liền hiểu ra.

Tiểu nha đầu này là đang làm nũng với mình.

“Tốt tốt, về sau đại tỷ sẽ không hung dữ với ngươi. Bất quá ngươi cũng vậy, về sau không cho ngươi một mình đi vào núi”. Vân Tư Tư lải nhải như mẫu thân, vừa lúc nhìn thấy cục thịt nhỏ đang nhảy lên trên cửa sổ, vội nói: “Còn có Tiểu Bạch ngươi nữa, ngươi lớn lên béo như vậy, vào núi bị làm thịt ăn thì sao?”

Tiểu Bạch: “....” Nội tâm bị vạn điểm bạo kích thương tổn!

Chi chi....

Tiểu Bạch tức giận gào rống.

“Phàm nhân, lão tổ đây là béo sao? Con mắt kia của ngươi là để thở sao....?”

Vân Tình Tình không nhịn được cười ra tiếng.

“Di, Tiểu Bạch”.

Bên kia tiểu Từ Từ nhanh chóng bò đến bên cửa sổ, nắm lấy bộ lông của Tiểu Bạch kéo vào lòng, “Tiểu Bạch, ta đều hiểu ngươi”. Lúc nói chuyện còn mang theo chút nước miếng hôn lên đầu của Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch: “....”

Lão tổ đây là.... Bị phi lễ?