Để Ý Tôi Đi Mà

Chương 90

Trời trong nắng ấm, sân bóng trường Trung học số 1 bị bao trùm bởi tiếng la thất thanh.

"Aaaaaaaaaaaa!!!!"

Quách Chí Hùng bịt tai co ro một góc, nhỏ bé mà to lớn: "Tiểu Tuyết đừng hét nữa, tai anh sắp điếc rồi..."

"Em không kiềm chế được mà!! Couple em ship bằng cả niềm chân thành công khai trước mặt em! Sao em có thể không kích động cho được!! Em sắp nổ tung rồi!!! Aaaaaaa!"

Tụi học sinh A1 che tai tránh xa: "Gấu, mày mau dẫn bạn gái mày ra chỗ ít người đi."

"Làm gì có chỗ nào ít người, bây giờ tan học đâu đâu chẳng là người."

Hàn Mộng đứng dậy: "Thôi thôi bọn tao đi, đến phòng giáo dục đạo đức xem thế nào chứ sao hai đứa nó đi mãi không về..."

"Chắc mai cũng không về được quá." Chương Khả cười khà khà: "Đúng là hai đại ca, công khai cũng phải rúng động toàn trường, mày không thấy lúc anh Triệt tỏ tình trên bục đâu, Trương giáo chủ há mồm trố mắt, hô hô hô hô hô cười chết tao!"

Trên thực tế đến tận bây giờ Trương Dận Phong vẫn đang chết lặng.

Phòng giáo dục đạo đức.

"... Hai đứa em?"

"Vâng, hai bọn em." Doãn Triệt trả lời.

Trương Dận Phòng quan sát đôi trẻ, một đứa cởi mở một đứa lầm lì, có thể trở thành bạn bè đã khó tưởng tượng, sao còn vừa ý nhau hay vậy?

Quan trọng nhất là một khi đã vừa ý nhau, vậy thì tính chất sự việc Tưởng Nghiêu đánh bạn hoàn toàn thay đổi.

Alpha bảo vệ omega của mình là lẽ tự nhiên, không có gì chê trách. Hơn nữa xét từ ngôn từ cử chỉ của Trình Hạo, quả thật cách thức cậu ta theo đuổi Doãn Triệt quá nóng vội, chọc giận người yêu chính hiệu của người ta là rất bình thường, căn bản không thể coi là bạo lực học đường.

Nhưng điều này lại kéo theo hai vấn đề khác:

"Sao em lại là omega?" Trương Dận Phong lấy làm lạ: "Báo cáo khám sức khoẻ của em đều viết là beta mà, lẽ nào em làm giả?"

"Số liệu trên báo cáo khám sức khỏe của em đều là thật, chẳng qua cột thuộc tính thay đổi mà thôi. Việc này bố mẹ em chỉ báo với hiệu trưởng, xuất phát từ một vài nguyên nhân nên luôn giấu mọi người, em xin lỗi."

Hiệu trưởng cũng đã đồng ý thì một chủ nhiệm phòng giáo vụ như thầy còn có thể nói gì: "Ầy, thầy thật sự không thể ngờ... Vậy bây giờ chuyện này coi như giải quyết xong rồi đúng không? Tưởng Nghiêu, em... Em cười ngu cái gì!"

"Thầy ơi em vui quá, em không kiềm được."

Doãn Triệt liếc hắn: "Còn cười?"

Tưởng Nghiêu lập tức nín cười, nghiêm mặt nói: "Thưa thầy, em có thể tha thứ cho bạn Trình, chỉ cần về sau cậu ta đừng quấy rối người yêu của-em nữa."

Hai chữ "của em" hắn đặc biệt nhấn mạnh, chỉ sợ người ta không nghe thấy không bằng.

"... Em đánh người ta người ta chưa tha thứ cho em thì thôi, em ra vẻ tha thứ làm gì? Người không biết không có tội hiểu không? Việc này vẫn phải xử phạt em."

"Không cần đâu thầy Trương." Trình Hạo im lặng nãy giờ đột ngột lên tiếng: "Do em quá hấp tấp, không rõ tình hình đã theo đuổi đàn anh Doãn Triệt, em cũng có phần sai, em xin lỗi."

"Nhìn người ta đi, hiểu chuyện biết bao." Trương giáo chủ trừng Tưởng Nghiêu xong thì không quên dạy bảo Trình Hạo: "Biết sửa sai là tốt, nhưng Trình Hạo à, em mới học lớp 10, đừng vội kiếm người yêu, tập trung học hành trước đã, những cái khác sau này hẵng tính."

"Vâng, em hiểu rồi."

Trương giáo chủ cân nhắc nhiều lần, cuối cùng đưa ra hình phạt không nặng không nhẹ: phạt Tưởng Nghiêu quét hành lang tòa nhà dạy học một tuần.

Mệt thì không mệt mấy, chủ yếu là mất mặt, cầm chổi quét rác trước con mắt của bao nhiêu học sinh thật sự là cực hình đối với ai da mặt mỏng.

Nhưng Tưởng Nghiêu không hề để ý, thậm chí còn cảm thấy Trương giáo chủ phạt quá nhẹ: "Biết trước đấm một phát chỉ bị phạt có tí, tôi nên đấm nhiều hơn."

"Cậu bớt đi, nếu không có tôi cứu cậu một mạng, chắc lúc này cậu đã bị xử phạt rồi."

"Đương nhiên đương nhiên, tất cả là công lao của cậu."

Trên đường về ký túc xá, Doãn Triệt và Tưởng Nghiêu đi ngược dòng người tan học về nhà, mỗi học sinh lướt qua đều nhìn họ như nhìn động vật quý hiếm.

Tưởng Nghiêu ngó thỏ con bên cạnh mình, lại bắt đầu cười khúc khích.

"Cười quái gì?"

"Tôi vui mà, bây giờ cả trường đều biết cậu là của tôi rồi."

"Vâng, cả trường đều biết bạn trai tôi là đồ ngốc rồi."

Bạn trai!

Thỏ con chính miệng thừa nhận bọn hắn quay lại rồi!

Tưởng Nghiêu thật sự vui đến mức bay lên trời, cười hềnh hệch không ngừng. Doãn Triệt cạn lời, bịt mỏ hắn: "Đủ chưa hả."

Bấy giờ Tưởng Nghiêu mới tém lại, kéo tay cậu nói nghiêm túc: "Nhưng mà cậu phải cẩn thận một chút."

"Cẩn thận gì? Cẩn thận người yêu thầm cậu ám sát tôi?"

"Không phải, ý tôi là thân phận omega của cậu đã lộ, cẩn thận đám người gây thù chuốc oán với cậu trước đây trả thù cậu."

"Sợ gì, cậu đánh dấu tôi rồi đấy thôi."

"Đánh dấu này chỉ là tạm thời, về sau vẫn có khả năng bị pheromone alpha ảnh hưởng, nhưng mà không sao lắm, trường mình không có alpha nào pheromone mạnh hơn người yêu cậu đâu."

"Phải, cậu giỏi." Doãn Triệt rất phối hợp khen hắn.

Tưởng Nghiêu xua tay: "Anh Triệt vẫn giỏi hơn, màn tỏ tình ngày hôm nay tôi nghĩ cũng không dám nghĩ, chẳng kịp trở tay gì sất, đúng nai con ngơ ngác."

Còn bày đặt nai con.

Sau khi nghe thấy tiếng gọi của cậu, Tưởng Nghiêu bứt về đích với tốc độ không hề giống con người, hùng hổ dữ dội, giáo viên tính giờ ở vạch đích cũng khϊếp hồn giật lùi hai bước.

Cuối cùng thành tích của hắn phá kỷ lục, nhanh hơn tròn mười giây.

Sau đó Tưởng Nghiêu lao lên đài chủ tịch, ôm cậu xoay một vòng trước mặt cả trường.

"Tôi nhận được rồi, phần thưởng của tôi."

Hắn là con sói lớn khoác bộ da nai con.

*

Buổi tối, bài viết "Có ai cảm thấy trùm trường và nam thần trường mình đẹp đôi lắm không?" trong diễn đàn trường Trung học số 1 lại bùng nổ.

Toàn bộ đều là học sinh đến xin lỗi.

"Chủ thớt là thần đoán trước, ngài là nhà ship học chân chính, con có mắt như mù."

"Đến giờ tao vẫn cảm thấy như đang nằm mơ... Lẽ nào đây là anh em tốt cuối cùng trở thành người nhà?"

"Không tài nào ngờ được tui lại thua trùm trường... Nghĩ vậy tự nhiên thoải mái hơn. Không thắng được, thật tình không thắng được."

"Hôm nay dáng vẻ tưởng Nghiêu giành giải nhất đẹp trai đến mức tao có bầu tại chỗ, nhưng vừa nghĩ đến việc cậu ấy giành giải nhất vì ai là tao sảy thai luôn rồi hu hu hu..."

Không chỉ diễn đàn trường mà nhóm chat lớp A1 cũng sốc toàn tập.

"Sao cơ?!" Quách Chí Hùng gửi tin nhắn thoại to điếc tai: "Anh Triệt ơi cậu, cậu thật sự là omega?!"

Doãn Triệt: "Không phải đại hội thể thao chiều nay nói rồi sao."

Chương Khả: "Vãi chưởng! Tôi tưởng Trình Hạo luyên thuyên chứ! Thằng thần kinh không ổn định ai mà tin lời nó!"

Quách Chí Hùng tuyệt vọng: "Mình chơi bóng rổ không bằng một omega..."

Dương Diệc Lạc: "Doãn Triệt, hóa ra cậu cũng là omega..."

Trần Oánh Oánh: "Cuối cùng tôi cũng tìm được một người không giống omega hơn cả tôi."

Tưởng Nghiêu: "Không giống chỗ nào? Triệt Triệt nhà tôi đáng yêu vô đối, nhìn phát biết ngay là omega có được không hả."

Doãn Triệt: "Cậu im miệng."

Tưởng Nghiêu rất biết điều, lập tức dừng nhắn tin trong nhóm, chuyển sang nhắn tin riêng với cậu.

Doãn Triệt toan mở khung chat, cửa phòng ngủ bỗng có tiếng gõ cửa.

Cậu tưởng là mẹ nên không nghĩ nhiều, lê dép ra mở cửa để rồi ngẩn người.

"Vào trong nói tiện không?" Doãn Trạch hỏi.

"... Ừ."

Đây là lần đầu tiên Doãn Trạch vào phòng cậu trong suốt nhiều năm qua.

"Em muốn uống gì không?" Cậu buột miệng, hỏi xong mới cảm thấy kì.

"Anh coi tôi là khách à?" Doãn Trạch giễu cợt: "Không cần, tôi nói mấy câu rồi đi, không muốn bố mẹ nghe thấy, bố mẹ vẫn đang xem tivi dưới phòng khách."

"Ừ, em nói đi."

Doãn Trạch đi mấy bước nhìn cả căn phòng, bất chợt hỏi: "Tưởng Nghiêu từng đến đây chưa?"

"... Rồi." Doãn Triệt trả lời đúng sự thật.

"Ha, hai anh yêu đương lén lút về tận nhà nhỉ?"

"Không phải, cậu ấy tới giúp anh..."

"Không cần giải thích, tôi cũng không sang để hỏi. Tôi chỉ muốn hỏi chuyện này anh định bao giờ báo cho bố mẹ?"

"Để mấy ngày nữa đi."

Doãn Trạch khá bất ngờ: "Nhanh vậy?"

"Ầm ĩ như thế sớm muộn gì cũng đến tai bố mẹ, chẳng bằng nhân lúc còn sớm tự mình thẳng thắn luôn."

"Anh cũng biết mình làm ầm ĩ đến mức nào à, có cần thiết phải phô trương thế không?"

"Không như thế cậu ấy không có cảm giác an toàn."

"Cảm giác an toàn..." Doãn Trạch lẩm bẩm: "Đối với người ngoài thì ân cần quá thể."

Doãn Triệt không nghe rõ bèn bước lại gần: "Em nói gì?"

"Không có gì. À, còn một việc phải nhắc nhở anh, thằng Trình Hạo đấy hơi có vấn đề."

"Ừm, đúng là cậu ra không mấy bình thường."

Trình Hạo luôn miệng nói muốn theo đuổi cậu, nhưng mỗi việc cậu ta làm đều không giống việc người theo đuổi bình thường sẽ làm.

Doãn Trạch: "Tôi không nói mỗi việc ấy, anh không cảm thấy lạ sao? Sao nó biết anh là omega?"

Doãn Triệt ngẫm nghĩ: "Có khi nào cậu ta khá nhạy cảm với pheromone omega không? Có thể cậu ta ngửi thấy pheromone của anh?"

"Không thể nào, tôi còn không ngửi thấy, trên người anh chỉ có mùi alpha hôi rình của tên họ Tưởng thôi. Nói chứ sao pheromone của thằng cha ấy đậm vậy, anh đi tắm cũng không hết à?"

"..."

Bởi vì đã đánh dấu trong người cậu rồi.

Doãn Triệt ho nhẹ một tiếng, ậm ờ: "Ừ, đúng đấy. Mà em có ấn tượng về Trình Hạo không? Anh cứ cảm thấy cậu ta rất giống một người, nhưng anh không nhớ ra là ai."

"Không có chút ấn tượng nào, hay anh nhớ nhầm."

"Cũng có thể..." Doãn Triệt nhíu mày suy tư.

Cậu vẫn cảm thấy mình từng gặp cậu ta ở đâu đó, đôi mắt ấy quen thuộc đến lạ.

"Nếu anh không yên tâm thì tôi bảo bố điều tra hoàn cảnh gia đình nó, xem xem nó có lai lịch thế nào."

Doãn Triệt ngẩn người, mỉm cười: "Không cần đâu, bố lại lo lắng mất, anh có thể tự giải quyết. A Trạch, cảm ơn em đã quan tâm."

"Ai quan tâm anh, tôi sợ anh lại làm ầm ĩ như hôm nay thôi, anh không ngại mất mặt nhưng tôi ngại." Doãn Trạch xoay người đi ra cửa, bỗng dừng bước: "Nói chung tự anh đề phòng chút đi, đừng tưởng người khác gọi anh là trùm trường thì cả trường thật sự không có ai là đối thủ của anh, anh chỉ là omega, có rất nhiều nhược điểm."

Doãn Triệt khẽ cười: "Ừ, anh hiểu."

Doãn Trạch vừa đóng cửa phòng, điện thoại trên giường lập tức đổ chuông.

Doãn Triệt nhào lên nằm sấp trên chiếc giường mềm mại, lấy điện thoại nhận cuộc gọi video.

Vì thế đập vào mắt Tưởng Nghiêu là một bé thỏ vùi mặt trong chăn đệm sạch sẽ, chớp đôi mắt to nhìn hắn.

Hình ảnh đánh thẳng vào tim.

Hôm nay dính quá nhiều sát thương, tim hắn hơi không chịu nổi.

"Câm à? Nói đi."

"..."

Giọng điệu lạnh lùng đập vỡ trái tim thiếu nam của hắn.

Tưởng Nghiêu: "Tôi nhắn cho cậu bao nhiêu tin mà sao cậu không trả lời?"

"Vừa nãy nói chuyện với em tôi."

"Hửm? Anh em cậu quan hệ tốt đến mức có thể nói chuyện hòa bình từ bao giờ?"

"... Tôi cúp đây."

"Đừng đừng đừng, không nói cái này nữa." Tưởng Nghiêu xin tha: "Tôi có chuyện khác muốn nói với cậu."

"Có gì mau nói."

Tưởng Nghiêu dí sát điện thoại, khuôn mặt đẹp trai choán hết màn hình, cất giọng rất nhỏ: "Tôi..."

Doãn Triệt không nghe rõ chữ sau: "Nói to lên."

Tưởng Nghiêu ngoắc ngón tay với cậu: "Cậu lại gần đi, tôi không tiện nói to."

Doãn Triệt hạn hán lời, chậm chạp dán mặt gần điện thoại: "Làm gì..."

Chụt! Tưởng Nghiêu nhanh lẹ hôn màn hình, mắt chan chứa ý cười: "Tự nhiên tôi nhớ ra tôi vẫn chưa đáp lại lời tỏ tình hôm nay của cậu."

"Bạn Doãn Triệt lớp 12A1, tôi thích cậu, một lòng một dạ, trước sau vẫn thế."