Một tiếng “Kẽo kẹt" vang lên, cánh cửa gỗ nhanh chóng bị mở ra. Tiếng bước chân vội vã càng lúc càng xa. Qυყ đầυ vẫn còn nằm ở trong cửa huyệt, nhưng Dung Thanh vẫn không động đậy.
Ánh mắt của y mang theo vài phần thản nhiên dò xét. Y và Lý Tĩnh Gia cứ nhìn nhau như vậy. Ánh mắt này như nhìn thấu được nàng, thậm chí còn giày vò gân cốt của nàng hết lần này đến lần khác.
Nhịp tim của Lý Tĩnh Gia đập càng ngày càng nhanh. Ở trước mặt y, bất kỳ động tác nào của nàng đều có thể bị y nhìn thấy rõ ràng.
Nàng hoảng hốt một lúc, co rút mông muốn thoát ra ngoài. Nhưng lúc này Dung Thanh không chỉ mạnh mẽ, mà còn có chút tức giận, chỉ nghe "Ba" một tiếng, cứ thế gậy thịt cùng hoa huyệt đều bị tách ra. Lý Tĩnh Gia cắn môi không cho mình phát ra tiếng rêи ɾỉ, lại phải chịu đựng cảm giác trống rỗng trong người. Nàng vừa di chuyển đến phía bên trong chiếc giường liền bị một bàn tay to lớn giữ lại.
Sau nhiều lần dây dưa và chống cự, cuối cùng nàng vẫn bị y đè xuống dưới thân.
Gậy thịt màu đỏ tím bất giác chen vào lỗ nhỏ hồng hào, tiểu huyệt đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà hút lấy qυყ đầυ một cách nhiệt tình. Kɧoáı ©ảʍ do cọ xát tiểu huyệt vừa rồi vẫn còn dư vị, hiện tại càng thêm rõ ràng khiến hoa tâm cảm thấy đau xót, phun ra một lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ.
Cảm giác chướng bụng khiến nàng bủn rủn chân tay một lúc, bàn tay đang xô đẩy chuyển thành siết chặt, véo chặt lấy cánh tay hắn.
Dung Thanh bắt đầu chuyển động cơ thể, dường như y đang trút giận. Mỗi lần y đều mạnh mẽ tiến vào khi chạm vào tầng mỏng kí thì từ từ dừng lại rồi nhanh chóng rút ra.
Thân thể Lý Tĩnh Gia căng chặt một lúc, vì sợ y nếu không cẩn thận sẽ trực tiếp đi vào. Thế nhưng thân dưới của nàng rõ ràng rất dễ chịu, khiến nàng ngửa đầu rêи ɾỉ.
Hai người đang trong tư thế thân mật mặt đối mặt. Thịt sát thịt nhanh chóng bị cọ xát với nhau, đầṳ ѵú của nàng quét qua khuôn ngực cứng rắn của hắn, bị cọ sát đến phát đỏ, căng ra khiến nàng bị đau nhức, tê dại một hồi.
Dung Thanh còn cố tình dùng tay kẹp chặt cằm Lý Tĩnh Gia, buộc nàng phải nhìn y.
Lý Tĩnh Gia tự nhận mình là ác nhân, nàng sống gần nửa đời người đã lợi dụng rất nhiều người, hơn nữa còn nhiều mưu mô.
Chính nàng trước đây đều bình thản, ung dung, chưa bao giờ hoảng loạn giống bây giờ, giãy dụa để không nhìn vào đôi mắt y.
Càng như vậy, Dung Thanh càng cố gắng di chuyển tốc độ nhanh hơn, ý chí của nàng như muốn nhảy ra khỏi ranh giới, mép thịt hết lần này đến lần khác dán lên nếp gấp của tiểu huyệt.
Cơ thể nàng quá nhạy cảm, mỗi khi đầu qυყ đầυ chọc vào thớ thịt mềm mại trên tiểu huyệt, cơ thể nàng lại run lên và nước chảy ra, chỗ giao hợp của hai người chảy thành một mảng, vang lên tiếng nước “Ba ba.”
Kɧoáı ©ảʍ tích lũy lên đến đỉnh điểm, cuối cùng cũng tới mức Lý Tĩnh Gia không chịu nổi, ngửa đầu lên, tiểu huyệt co rút nhanh chóng. Nàng muốn y tiến nhanh hơn, nhưng Dung Thanh lại không muốn cho nàng, trực tiếp rút gậy thịt ra.
Nàng nức nở một tiếng, đầu ngón tay đâm vào da thịt của hắn, hai mắt đỏ bừng nhe răng: "Dung Thanh! Ngươi...ngươi bắt nạt người ta!"
Giọng nói này mềm mại nhẹ nhàng, mang theo chút bất mãn nhưng thích thú, ướŧ áŧ. Gậy thịt bóng loáng bắt đầu đâm vào tiểu huyệt. Lý Cảnh Gia há miệng rêи ɾỉ nhẹ, đôi mắt phượng long lanh, dường như sắp khóc.
Ngay khi nàng cảm thấy kɧoáı ©ảʍ lần nữa, thì y lại dừng lại lần nữa. Lý Tĩnh Gia bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến nổi giận mà cắn chặt một cái trên bả vai Dung Thanh, muốn đem hết du͙© vọиɠ trong lòng nàng trút ra ngoài: “Ngươi đi ra cho ta, đi ra ngoài!”
Bả vai lập tức trở nên rướm máu, cơn đau nhẹ kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh nam nhân. Y ngậm lấy vành tai của nàng, dùng răng nghiến chặt một lúc rồi từ từ nhả ra. Hơi nóng ập đến khiến cơ thể của Lý Tĩnh Gia một lần nữa đỏ bừng lên.
“Công chúa muốn sao?” Lý Cảnh Gia bị làm nhục một hồi, cảm giác bị khống chế thế này quá khó chịu. Nàng không được tự nhiên quay đầu lại: “Không cần!”
Nữ nhân không biết lúc này dáng vẻ của mình đẹp như thế nào. Làn da bị hắn tra tấn như bột, mái tóc đen dài xõa ra sau người càng khiến nàng toát ra vẻ quyến rũ, phong tình nhiều hơn.
Bàn tay to lớn bóp chặt eo, gậy thịt rốt cuộc cũng chuyển động. Chà xát chín nông một sâu trở thành ba nông một sâu, thịt mềm và chất lỏng dính trên gậy thịt không thể tách rời.
Dung Thanh dùng qυყ đầυ đánh vào điểm mẫn cảm của vách thịt. Lý Tĩnh Gia đột nhiên ưỡn người, há miệng thở dốc. Biết nàng đang sung sướиɠ, động tác của y càng nặng nề hơn, còn cố tình đẩy về phía đỉnh khe.
Cảm giác chướng bụng dạt dào mang đến một trận tê dại. Kɧoáı ©ảʍ tích tụ càng ngày càng sâu, giống như nước lũ vỡ đê. Lý Tĩnh Gia ngửa cổ lên, thân thể run lên cực độ, bụng dưới co quắp, rất nhanh đã bị y đưa đến cao trào.
Ngón tay nàng không còn sức lực, nàng còn đang thở dốc. Thân thể Dung Thanh cũng run lên, phát ra một tiếng kêu rên, từ trong cơ thể nàng có thứ gì đó bắn ra, vách trong nóng bỏng lại run lên.
Lý Tinh Gia biết đó là thứ gì, nhưng nàng mệt đến phát run, ý thức mơ hồ. Nam nhân ôm cô vào l*иg ngực.
Trong mơ hồ vang lên một giọng nói yếu ớt nhưng đầy uy lực: "Tĩnh Gia muốn có mấy đứa con?"