“Dương An Đình, cậu ấy trước giờ không có bạn gái sao?” Chu Thiên Ân hỏi, anh tò mò dù ít nói nhưng cũng không đến nỗi là không ai thích Dương An Đình cả.
Câu hỏi này làm cả Hà Tuấn và Hà Linh đều ngơ ra.
“À thì… anh An Đình không nói cho anh à?” Hà Linh tỏ vẻ ngại ngùng nói.
“Nói cái gì cơ?” Chu Thiên Ân thắc mắc nhìn biểu cảm muốn nói lại thôi của hai người này.
“Anh An Đình thực ra cũng chưa từng giấu diếm gì cả, haha hôm ảnh nói cho em em còn sốc đó.”
Chu Thiên Ân vẫn không kiểu, sao đến đoạn này lại nói không đầu không đuôi thế chứ. Hà Linh nói “hôm ảnh nói” nói là nói cái gì?
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Chu Thiên Ân, Hà Linh lại nói tiếp:
“Thực ra trước kia anh An Đình được nhiều bạn nữ tỏ tình lắm!”
“Ừm không ngoài dự đoán.” Chu Thiên Ân gật gù, trong lòng lại không ngừng nổi lên tia cảm xúc gì đó khó nói, có chút khó chịu.
“Nhưng anh ấy không ngại mà từ chối hết. Có lần cô bạn em phải lòng anh ấy, hồi ấy bọn em mới năm cuối tiểu học thôi, anh An Đình thì đang học cấp hai rồi, nghĩ lại chỉ là cảm giác thích của trẻ con thôi, gọi là dung động đầu đời í. Cô ấy viết bức thư tình thật đẹp rồi ngại ngùng đưa cho em nhờ em đưa đến tay anh An Đình. Em đồng ý, cuối buổi học liền về nhà đưa cho anh ấy, ai dè anh ấy thẳng thừng bảo em “ Anh không thích con gái.” Em ngu tại chỗ luôn, lúc đó ở lớp đám con gái bọn em thường tụ tập đọc truyện, có những câu truyện kể về chuyện tình của những chàng trai bọn em cảm thấy thật thú vị, có những cậu chuyện rất cảm động dù chưa hiểu được hết nhưng em biết lúc đó ý của anh An Đình là gì. Em liền vui vẻ chấp nhận, còn hỏi anh ấy có bạn trai chưa, anh ấy bảo chưa có, haha, em biết xã hội ngày nay đã rộng mở với những tình yêu không phân biệt giới tính, chính phủ cũng đã đồng ý chính sách kết hôn đồng giới. Em cũng thật lòng mong anh An Đình tìm được người làm anh ấy vui vẻ, hạnh phúc.”
Cô nói một tràng, Hà Tuấn cũng không biết còn có chuyện như vậy.
“Haha, đúng rồi lúc cậu ấy nói với tôi tôi cũng ngu ra đó. Tôi còn tưởng cậu ấy thích tôi nữa cơ, cuối cùng cậu ta nhìn tôi bằng nửa con mắt nói “cho tôi cả núi tiền tôi cũng không thích cậu.””
Chu Thiên Ân đều đã nghe vào tai, duy chỉ có một suy nghĩ vởn vơ trong đầu anh đó là “Dương An Đình không thích con gái” vậy có nghĩa là cậu ấy “Thích con trai!”
Dù sao Dương An Đình cũng không có ý định giấu ai nên Hà Tuấn với Hà Linh cứ vô tư kể như vậy, thậm chí còn có đoạn thời gian cô dùng lý do này để bảo mấy nhỏ bạn mình đừng gửi mình đưa thư tình nữa, vì không có kết quả đâu.
“Này, cậu không kỳ thị đấy chứ?!” Hà Tuấn thấy Chu Thiên Ân trầm tư liền nghi hoặc hỏi anh, thậm chí còn nghĩ nếu thời đại này anh mà còn kỳ thị thì sẽ trực tiếp cho anh một vé ăn trưởng luôn.
Chu Thiên Ân lúc này mới phản ứng lại:
“Làm gì có chứ, tôi thấy chỉ cần có tình cảm thì giới tính đều không quan trọng.”
“Đúng vậy.” Hà Linh đồng ý.
“Vậy, tôi qua giúp An Đình đây.” Nói xong anh đứng dậy đi về phía Dương An Đình đang gói bánh.
Hà Linh nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp, người ta nói trực giác của con gái rất nhạy.
“Này Dương An Đình, cậu cần tôi giúp gì không?”
Dương An Đình đang dải từng miếng thịt lên chiếc bánh bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Không phải tên này nãy giờ đều đang tám chuyện thủ thỉ với đám Hà Tuấn, Hà Linh sao, chẳng lẽ chán quá lại chạy qua đây kiếm việc rồi à, cậu thầm nghĩ.
“Cậu thì giúp được cái gì?”
“Sao lại không được chứ, tôi học nhanh lắm.”
“Thế thì lẳn bánh đi.” Dương An Đình chỉ vào chỗ bánh chưng tày nãy giờ cậu gói nhưng chưa có ai lẳn.
Anh muốn kiếm việc, cậu cho anh việc.
“Lẳn bánh?”
“Dễ lắm.” Cậu chỉ về phía dì Dư - mẹ Hà Tuấn, với vài người khác cùng những đứa trẻ tầm 10 tuổi đến 15 tuổi đang dùng những sợi dây dài mà Hà Linh, Hà Tuấn vừa nối để quấn những vòng trong quang chiếc bánh.
Chu Thiên Ân nhìn một cái liền hiểu ra.
“Được thôi.”
“Nhớ điều chỉnh đừng chặt quá nếu không bánh nấu xong sẽ bị nứt.”
“Được.”
Vậy là Dương An Đình gói bánh, Chu Thiên Ân lẩn bánh.
Tiếp đó cậu sẽ gói bánh chưng vuông. Bánh chưng vuông cậu gói không cần khuôn nhưng vẫn rất đẹp.
Mọi người bận rộn cho đến đầu giờ chiều cuối cùng cũng xếp bánh vào nồi nấu.
Vì có nhiều hộ gói chung nên một cái nồi to cũng không đủ, mọi người đã chuẩn bị ba cái nồi thật lớn để nấu bánh.
Những thanh củi khô đã sẵn sàng để nấu bánh. Mọi người ban ngày sẽ thay phiên nhau ngồi trông nồi bánh, giữ cho ngọn lửa không tắt.
Có những đứa trẻ háo hức ngồi vây quang nồi bánh, thi thoảnh lại cầm que củi lật lật như người lớn, rồi dùng hết sức bình sinh để thổi vào bếp để làm cho lửa bật lên.
Dương An Đình nhìn Chu Thiên Ân nói: “ Cậu có thể về trước được rồi.”
“Sao lại thế, cậu đi cùng tôi mà.”
“Tôi sẽ ở lại đây đến khi nấu bánh xong, chắc khoảng 10 giờ tối cơ.”
“Vậy thì 10 giờ tôi mới về.”
“Tuỳ cậu.”
Vậy có nghĩa là đã đồng ý. Chu Thiên Ân vui vẻ ở lại. Anh cảm thấy nơi này rất vui.
Mọi người đều đã xong việc. Ai nấy từ đầu đều đã chú ý đến chàng trai lạ mặt đi cùng Dương An Đình nhưng đều bận rộn chưa có lúc nào kịp bắt chuyện.
Nhân dịp mọi việc đã xong cũng đang rảnh dỗi liền bắt chuyện với chàng trai này.
“Nghe bảo cháu là bạn của An Đình nhỉ?” Một bà dì lên tiếng bắt chuyện với Chu Thiên Ân.
“Vâng, cháu là bạn cùng bàn của An Đình, tên là Chu Thiên Ân.”
“Thiên Ân sao, tên cháu đẹp quá. Học cùng với An Đình chắc cháu học giỏi lắm nhỉ?” Một bà dì khác cũng hóng chuyện.
Chu Thiên Ân cười ngượng, “ Dạ cũng bình thường thôi ạ.”
Bình thường? Bình thường là bình thường chỗ nào? Dương An Đình ngồi cạnh liền không khách khí châm thêm một câu:
“Cậu ấy đứng đầu khối đó ạ.”
Lần đầu tiên Dương An Đình đi khoe hộ ai đó, cảm giác này cũng không tồi. Thậm chí còn có chút tự hào.
“Đầu… đầu khối sao?” Dì Dư, mẹ Hà Tuấn cũng ngồi đó không khỏi ngạc nhiên thốt lên.
“Vâng, đầu khối.” Dương An Đình cười tinh nghịch khẳng định thêm.
“Giỏi quá!” Lúc này không chỉ các dì hóng chuyện mà còn các chú, mấy đứa trẻ, còn Hà Tuấn và Hà Linh cũng thốt lên.
Chu Thiên Ân không phải lần đầu được khen nhưng trước kia anh cho đó là đương nhiên, chưa bao giờ cảm thấy đỏ mặt tía tai như lúc này.
“Mọi người ơi, thực ra…” nói đến đây tự nhiên anh không biết nói sao cho phải nữa, không thể nói thực ra cháu cũng bình thường nữa, liền cố nghĩ nói cho hết câu, “ cháu cảm thấy con đường học tập rất dài, cháu cần học hỏi thêm.”
“Cháu khiêm tốn quá.”
“Đúng thế, người giỏi thường rất khiêm tốn.”
“Sao An Đình chưa kể cho tôi ông đỉnh như vậy.” Hà Tuấn nói chen vào.
“Thì vừa kể đấy thôi.” Dương An Đình nói, xong cậu quay sang nhìn Chu Thiên Ân: “Sao tôi không biết học sinh đầu khối lại khiêm tốn như vậy nhỉ?”
“Thì ra cậu là người ở trên Dương An Đình.” Hà Tuấn nhận ra thốt lên, Dương An Đình từng nói cậu chỉ hạng hai với cậu ta.
Một bà dì khác nối tiếp nói: “An Đình học rất giỏi chúng ta đều biết.” Xong lại nhìn Chu Thiên Ân “Đúng là người học giỏi thường chơi với nhau.”
Hà Tuấn lúc này lại nói tiếp: “Dì Liên, thế dì coi tình bạn giữa con với An Đình là gì?”
“Thì mày cũng đánh nhau giỏi còn gì.”
Hà Tuấn im lặng, đúng là không so sánh sẽ không có đau thương.
“An Đình cũng hạng hai đó ạ.” Chu Thiên Ân lên tiếng, đúng là An Đình cũng rất giỏi mà.
“Thật sao? An Đình hạng hai hả con.”
“Trời ơi ở đây chúng ta có hạng nhất với hạng hai của trường trung học trọng điểm thành phố.”
Nhiều người nhao nhao thốt lên:
“Thật là giỏi!”
Có người có con nhỏ còn nói với chúng:
“Thấy chưa, nhìn hai anh mà noi theo.”
Bọn nhỏ vừa phấn khích chiêm ngưỡng hai vị học sinh giỏi lúc này chỉ biết cúi đầu vâng dạ.
Cả hai người lúc này đều ngượng, Chu Thiên Ân ghé tai Dương An Đình nói:
“Là cậu bắt đầu trước.”
Dương An Đình lại đỏ mặt. Lần này đúng là cậu bắt đầu trước.