Tiếp theo cô tham gia tiệc sinh nhật, tất cả mọi chuyện sau đó đều thuận theo tự nhiên.
Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm lại liền cảm thấy da đầu tê dại, nếu tất cả đều là thật thì tâm tư của Lăng Tiêu thật đáng sợ!
Nhưng mà...
Nếu Lăng Tiêu thật sự muốn thâu tóm tập đoàn Thịnh Thế, hắn cần gì phải cưới cô, vậy chẳng phải cũng tính cả bản thân vào kế hoạch?
Tâm tình Thịnh Hoàn Hoàn cực kỳ không xong, đến bây giờ cô vẫn không tin đây là sự thật, cô phải đợi tin tức của Hạ Tri Vi.
Mở vòi nước ra, cô tạt nước lên rửa mặt mới làm mình tỉnh táo hơn một chút.
Chờ cô đi ra từ phòng tắm, cha con Lăng Tiêu đã chuẩn bị xong.
Lăng Tiêu nhíu mày kiếm lại: “Không thoải mái?”
Thịnh Hoàn Hoàn ở trong đó quá lâu, hơn nữa sắc mặt không tốt lắm.
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Không có, chỉ là chân hơi tê.”
Lăng Tiêu không hỏi thêm nữa mà bế Lăng Thiên Vũ lên: “Uống ly sữa bò trên bàn đi.”
Câu nói này như ra lệnh.
Nói xong, Lăng Tiêu ôm Lăng Thiên Vũ xuống lầu.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chằm chằm ly sữa trên bàn, sắc mặt càng tái nhợt. Tối hôm qua Lăng Tiêu không dùng biện pháp tránh thai, mấy ngày nay là giai đoạn nguy hiểm, không uống thuốc rất dễ mang thai.
Lăng Tiêu không cho cô mang thai, có phải liên quan đến sự kiện kia hay không?
Thịnh Hoàn Hoàn đi lên trước, bưng ly sữa bò uống cạn, trước đó cô luôn muốn có một đứa con, nhưng hiển nhiên hiện tại không phải lúc.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn không biết ly sữa đã bị Lăng lão thái thái lén đổi.
Cô thay quần áo xuống lầu, một lát sau người hầu bưng cái ly không đi ra, bước vào phòng Lăng lão thái thái: “Lão phu nhân, thiếu phu nhân đã uống sữa rồi.”
Lão thái thái gật đầu: “Nhớ kỹ, lần sau Tiêu Nhi kêu bà chuẩn bị thuốc thì cứ cho vitamin C vào, về sau nếu Tiêu Nhi trách cứ thì bà bảo nó tới tìm tôi.”
Người hầu già cung kính nói: “Thưa vâng.”
Sau đó lão thái thái lại gọi điện thoại cho Bạch quản gia, bảo ông đổi thuốc tránh thai trong nhà đi, Bạch quản gia nghe xong thì khóe mắt giật giật: “Lão phu nhân, cái này không tốt lắm đâu?”
“Bảo ông đổi thì đổi, nghe tôi không sai.” Lăng lão thái thái rất cứng rắn: “Nếu Lăng Tiêu chất vấn thì cứ nói là tôi ép ông.”
Kỳ thật Lăng lão thái thái lo là sau khi trở về Thịnh Hoàn Hoàn lại uống thuốc, nếu mang thai sợ là không khỏe mạnh, vì ngăn chặn khả năng này, bà phải làm đến nơi đến chốn.
Biện pháp tốt nhất là giữ họ lại dưới mí mắt của mình.
Bà phải suy nghĩ kỹ nên dùng lý do gì để giữ họ lại!!!
Bữa sáng hôm nay không đông người lắm, nhà chú út Lăng Hoa Thịnh ở bên ngoài, nhà cũ chỉ còn mẹ con Lăng Hàn ở với hai cụ.
Tuy rằng bữa cơm này không giương cung bạt kiếm như tối hôm qua, nhưng không khí cũng rất khẩn trương, Lăng lão gia tử trước sau vẫn sầm mặt, không che giấu căm ghét đối với Lăng Tiêu chút nào.
Mẹ con Lăng Hàn rất lạnh nhạt, cũng may có Lăng lão thái thái ở đây giảm bớt chút không khí khẩn trương.
Nhưng ăn một hồi, lão thái thái không thích hợp lắm.
“Bà nội, xảy ra chuyện gì vậy?” Thịnh Hoàn Hoàn lo lắng hỏi.
Lăng Tiêu và đám người Lăng Hàn đều buông đũa xuống, lo lắng nhìn về phía lão thái thái.
Lão thái thái đỡ trán, xua xua một tay về hướng mọi người: “Không có gì không có gì, chỉ đau đầu thôi, già rồi đủ thứ bệnh, không cần lo cho bà, các con ăn đi, bà đi nghỉ một chút.”
Kỳ thật mọi người đều ăn gần xong rồi, Thịnh Hoàn Hoàn đứng lên: “Bà nội, không thì con đỡ bà lên lầu nghỉ ngơi?”
“Cũng được, vậy bà đi lên nằm một lát trước, khi các con xuất phát lại gọi bà.” Lăng lão thái thái được Thịnh Hoàn Hoàn đỡ đứng lên, đau đớn vuốt đầu chậm rãi đi lên.
Dưới lầu, Lăng Hàn gọi cho bác sĩ chủ trị của lão thái thái, mời ông ta tới nhà khám bệnh.
Sau khi vào phòng, Thịnh Hoàn Hoàn cẩn thận đỡ Lăng lão thái thái nằm xuống rồi đắp chăn đàng hoàng cho bà.
Lão thái thái nắm lấy tay cô: “Bà đau đầu quá, có lẽ bà không đi được, con đi nói với họ không cần chờ bà.”
“Nhưng...”
“Không có nhưng nhị gì cả, lát nữa có bác sĩ qua tới.” Lão thái thái cắt ngang lời Thịnh Hoàn Hoàn nói, trấn an mà vỗ vỗ bàn tay cô: “Yên tâm, già nên lắm bệnh thôi, sức khoẻ bà thế nào bà biết.”
Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không yên tâm: “Không thì con ở lại với bà?”
“Đi đi!” Lão thái thái vẫy vẫy tay với Thịnh Hoàn Hoàn, có ý đuổi người.
Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ có lẽ bà muốn lẳng lặng một mình, cũng không nghĩ nhiều mà đứng dậy dặn dò vài câu, sau đó đi ra ngoài.
Hình như Lăng lão thái thái còn nhẹ nhàng thở ra một cái.
Đột nhiên, bà nhìn thấy Lăng Tiêu dựa vào cửa phòng mình, nhìn bà bằng đôi mắt sắc bén, lão thái thái thực sự hoảng sợ, cũng may bà từng trải qua sóng gió, mặc dù chột dạ nhưng mặt vẫn không đổi sắc: “Tiêu Nhi.”
Lăng Tiêu đi lên trước, ngồi xổm xuống ở mép giường, bàn tay ấm áp để lên trán lão thái thái xem xét, sau đó mới nhẹ nhàng hỏi: “Đau không?”
Lăng lão thái thái suy yếu nói: “Không đau, chỉ cảm thấy cả người không có sức lực, bà nằm một lát là không sao, mọi người đi đi, đừng để ba con đi ra lại không nhìn thấy ai.”
“Vậy bà nghỉ ngơi cho khoẻ.”
Lăng Tiêu không nhiều lời, xoay người liền đi.
Lăng Tiêu ra tới, Thịnh Hoàn Hoàn canh giữ ngoài cửa thấp giọng hỏi: “Tôi thấy bà nội rất đau, anh yên tâm để bà nội ở nhà một mình?”
“Để bà đó đi, không sao đâu.” Lăng Tiêu vừa xuống lầu vừa giải thích với Thịnh Hoàn Hoàn phía sau: “Cô không hiểu bà nội, bà nói không đau là không đau, nếu kêu đau là đau thật, bởi vì bà sợ đau nhất, chút vết thương nhỏ thôi cũng sẽ kêu trời khóc đất, nếu đau thật thì nhịn không được.”
Thịnh Hoàn Hoàn thực câm nín: “Ý anh là bà nội giả bệnh?”
Lăng Tiêu tập mãi thành thói quen mà “Ừ” một tiếng: “100% là giả vờ, hơn nữa...”
Lăng Tiêu đột nhiên dừng lại, quay đầu hỏi: “Kỹ thuật diễn của bà tệ vậy mà cô nhìn không ra?”
Thịnh Hoàn Hoàn: “... Có sao? Tôi cảm thấy rất giống!”
Nếu không phải Lăng Tiêu giải thích thì cô căn bản không hoài nghi lão thái thái đang giả bệnh, hơn nữa bọn Lăng Hàn cũng tin. Bởi vì vừa rồi lúc cô đỡ lão thái thái lên lầu có nghe thấy Lăng Hàn gọi cho bác sĩ, Lăng lão gia tử và bác gái cả đều không ngăn cản.
Lăng Tiêu giơ tay búng một cái lên mũi Thịnh Hoàn Hoàn, đặc biệt ghét bỏ mà nói hai chữ: “Mắt mù.”
Thịnh Hoàn Hoàn đau đớn che mũi lại, nước mắt ứa ra từng giọt: “Mũi tôi...”
Nhìn từng giọt nước mắt trong suốt, Lăng Tiêu không khỏi nhướng mày: “Đồ sửa?”
Thịnh Hoàn Hoàn tức suýt không nhịn được tung một chân đá hắn xuống cầu thang: “Anh mới sửa, toàn thân anh đều là sửa.”
Lăng Tiêu đặc biệt tự hào, quả thực rất tự cao tự đại: “Toàn thân tôi đều là thật, cam đoan không giả, bởi vì trên người tôi không có chỗ nào không hoàn mỹ.”
“Đồ tự sướиɠ.”
Hôm nay Thịnh Hoàn Hoàn mới biết thì ra Lăng Tiêu ái kỷ như vậy.
Cái gì mà cao ngạo, cái gì mà trưởng thành ổn trọng, tất cả đều là mây bay.
Lăng Tiêu bày ra vẻ mặt nghiêm túc, lời lẽ chính đáng: “Đây là sự thật, người có mắt đều biết, ví dụ như cô...”
Có lẽ Lăng Tiêu không giỏi ca ngợi, suy nghĩ nửa ngày mới phun ra ba chữ: “Cũng rất được.”
Cũng rất được?
Hắn là hoàn mỹ, cô chính là “Cũng rất được”?
Cho nên hắn đang ca ngợi cô rất đẹp đúng không?