Mùa Hoa Không Về Lại

Chương 53

Trịnh Nhã Thu hẹn gặp cô vào tối thứ 6. Mặc dù Vu Chiêu Đệ rất mệt, còn thiếu ngủ nữa nhưng vẫn đồng ý. Cũng may là địa điểm gặp mặt cách khu La Dương khá gần, đi qua 4 trạm tàu điện ngầm là đến. Hai người hẹn nhau ở quán cà phê nằm trong tầng 1 của trung tâm thương mại.

Lần này Trịnh Nhã Thu tới khá sớm, ngồi ở vị trí gần cửa sổ vẫy tay với cô.

“Chiêu Đệ, ở đây.”

Vu Chiêu Đệ ngồi xuống. Trịnh Nhã Thu nhìn sắc mặt cô không tốt lắm, vành mắt thâm đen, dưới cằm còn nổi mụn: “Tối qua cậu không ngủ ngon à?”

“Ừ, mải nghĩ về công việc.”

Đâu phải mỗi hôm qua cô không ngủ ngon, cả tuần nay cô đều chưa từng được ngon giấc. Vu Chiêu Đệ lật menu, phát hiện giá cả ở quán này rẻ hơn quán cà phê hôm trước khá nhiều.

“Chiêu Đệ, tớ nghỉ việc rồi.” Trịnh Nhã Thu cười nói: “Một người bạn đã nói sẽ sắp xếp công việc lễ tân ở một công ty lớn cho tớ, lương tháng khoảng 4000 tệ. Tiền lương này cao hơn nhiều so với làm việc ở trung tâm thương mại, lại còn 9h sáng đi làm 6h tối tan ca, cuối tuần được nghỉ 2 ngày, không cực khổ và vất vả như nhân viên bán hàng.”

Trịnh Nhã Thu vô cùng vui vẻ. Vu Chiêu Đệ không khỏi nhớ tới cái buổi tối bắt gặp Trịnh Nhã Thu đi cùng với Dương Thiên Lỗi, vậy người bạn mà cô ấy vừa nói liệu có phải là anh ta không? Từ sau khi nhìn thấy bọn họ, cô vẫn luôn suy nghĩ xem có nên nói với Trịnh Nhã Thu chuyện Dương Thiên Lỗi đã có vợ rồi hay không. Nhưng cô cũng sợ Trịnh Nhã Thu vốn đã biết nhưng vẫn lựa chọn làm người thứ 3 phá hoại gia đình người khác.

“Đúng là rất tốt.” Vu Chiêu Đệ cười, tiếp tục nói: “Người bạn kia của cậu có vẻ là người tốt đấy, có phải là bạn trai cậu không?”

Sắc mặt Trịnh Nhã Thu lập tức mất tự nhiên, đưa tay lên vuốt tóc: “Chỉ là bạn bè bình thường thôi, vừa khéo bên công ty anh ấy có vị trí trống, lại cảm thấy phù hợp với tớ nên mới giới thiệu. Tuần sau tớ sẽ đi làm.”

“Là công ty gì thế?”

“Hình như tên là bản quyền gì gì đó, để tớ cho cậu xem mail của bộ phận tuyển dụng.” Trịnh Nhã Thu mở điện thoại, đưa mail phía HR gửi đến cho cô xem. Vu Chiêu Đệ vừa nhìn thấy tên người gửi liền biết công ty Trịnh Nhã Thu nói tới là công ty cô, còn người bạn mà cô ấy vừa nhắc đến chính là sếp cô Dương Thiên Lỗi.

Trịnh Nhã Thu kéo đến cuối email, chỉ cho cô xem: “Xem này, chính là cái này, công ty trách nhiệm hữu hạn đại lý độc quyền Tấn Thành.”

Vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm Trịnh Nhã Thu không hề chớp mắt: “Trước đây tớ đã từng nói với cậu tớ là kỹ sư ở một công ty độc quyền đúng không?”

Cô nhấn mạnh hai chữ “độc quyền”.

Trịnh Nhã Thu không hiểu vì sao cô đột nhiên lại nói vậy, một lúc sau đó mở to mắt như đã hiểu ra, không dám tin: “Vậy nên cậu làm việc ở đây?”

Vu Chiêu Đệ rất muốn nói tiếp Dương Thiên Lỗi là sếp của cô, nhưng vẻ mặt khϊếp sợ của Trịnh Nhã Thu khiến cô không nói nên lời. Nói ra sẽ đồng nghĩa với việc xé rách mặt nạ, cô vẫn không dám đoán xem Trịnh Nhã Thu liệu có biết Dương Thiên Lỗi đã có vợ con hay chưa.

Có thể nói Trịnh Nhã Thu là người bạn duy nhất của cô từ bé đến giờ. Cô không từ mà biệt, 7 năm qua không hề liên lạc, vì vậy cô luôn cảm thấy áy náy với cô ấy. Cô không hiểu tại sao Trịnh Nhã Thu lại trở nên như vậy.

Bầu không khí sau đó trở nên rất xấu hổ. Hai người đều im lặng không nói gì, nhanh chóng uống xong một ly cà phê rồi tạm biệt nhau.

Vu Chiêu Đệ thậm chí còn không hỏi thứ Hai tới cô ấy có đi làm không.

Cô về nhà, ngồi một mình trong căn phòng chật hẹp, cảm thấy rất bức bối. Vì thế cô xuống tầng tìm Hứa Anh Mai.

Cũng may 2 ngày nay Lữ Hưng Phàm đi công tác không ở thành phố Tấn, chỉ có một mình Hứa Anh Mai ở nhà.

“Đàn chị…”

“Vào đây nhanh, ban nãy chị nấu chè mang lên cho em thì thấy em không ở nhà, em lại đi ra ngoài hả?”

Vu Chiêu Đệ dựa vào vai Hứa Anh Mai, bảo rằng một người bạn hẹn cô ra ngoài, vừa mới về nhà.

“Em cao 1m67 mà sao lại nhẹ như thế này, chị cảm giác còn chưa được 100 cân* nữa. Dạo này em có ăn uống đầy đủ không đấy? Lại đây, ăn chè đi, chị nấu nhiều lắm.”

*Đơn vị tính cân nặng của Trung Quốc, 100 cân tương đương khoảng 59kg

Hứa Anh Mai cảm thấy cân nặng của Vu Chiêu Đệ mãi không thể tăng lên được. Rõ ràng Chiêu Đệ thuộc dạng người cao ráo, vậy mà luôn rất gầy, cô cao 1m58 mà còn nặng hơn con bé.

Vu Chiêu Đệ buông chị ấy ra, ngoan ngoãn bưng chè trên bàn lên uống.

Hứa Anh Mai về phòng tiếp tục xem máy tính.

Vu Chiêu Đệ uống xong liền vào phòng cô ở ngày trước. Vừa nằm lên giường, cô như ý thức được điều gì đó, ngồi bật dậy: “Đàn chị, chị ngủ ở đây hay là Lữ Hưng Phàm?”

“Yên tâm, bình thường đều là chị ngủ. Em xem đồ của chị đều chuyển sang đây mà, giường của em cũng đều là chị ngủ, anh ấy không ngủ trên giường này.” Hứa Anh Mai vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính, thỉnh thoảng gõ bàn phím vài cái.

Vu Chiêu Đệ lúc này mới yên tâm mà nằm xuống, hỏi vu vơ: “Đàn chị, chị nói xem vì sao đàn ông đã có gia đình lại đi vụиɠ ŧяộʍ bên ngoài…?”

Hứa Anh Mai nhíu mày, quay lại, liếc mắt nhìn thấu cô: “Đồng nghiệp của em nɠɵạı ŧìиɧ?”

Vu Chiêu Đệ trầm mặc.

“Không có tại sao cả, chỉ là vấn đề về nhân phẩm thôi. Nếu là đồng nghiệp trong công ty em, quan hệ của em và hắn ta chỉ dừng lại ở mức độ công việc thì em cứ coi như không biết. Cứ quan tâm công việc là được rồi, không cần để những việc phức tạp bên ngoài như thế này quấy nhiễu đến mình.”

Nếu như chuyện chỉ đơn giản như vậy thì tốt biết mấy. Vu Chiêu Đệ thở dài, cuối cùng vẫn không nói với Hứa Anh Mai về chuyện của Trịnh Nhã Thu.

Sáng thứ hai, Vu Chiêu Đệ ngồi trước máy tính làm việc đến tận trưa. Gần 12h trưa, cô đi qua sảnh công ty để đến phòng nghỉ lấy nước. Hiện giờ ở sảnh chỉ có đồng nghiệp nam và bạn gái ở bộ phận khác cùng đi ăn hôm trước ngồi ở đó.

Cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi cô rẽ vào phòng nghỉ lại gặp Trịnh Nhã Thu đi ra, hai người suýt thì đυ.ng vào nhau.

Hôm nay Trịnh Nhã Thu mặc quần áo công sở, đeo một bộ trang sức trang nhã. Cô ta giả vờ như không quen biết cô, lướt qua cô đi về phía trước.

Vu Chiêu Đệ sững sờ đứng im tại chỗ chừng 2 giây mới vào phòng nghỉ, lại thấy trong phòng nghỉ còn một người – Diệp Văn.

Công việc của cô đòi hỏi phải tiếp xúc khá nhiều với một đồng nghiệp khác ở bộ phận Pháp vụ. Còn với Diệp Văn thì ít hơn, tạm thời hai người không cần phải liên hệ trong công việc.

“Buổi trưa em định ăn gì?” Diệp Văn hỏi cô.

“Tí nữa phải ra ngoài nên tạm thời chưa muốn ăn gì.”

“Chị còn đang định rủ em cùng đi ăn cơm. Chị mới đến công ty, chỉ quen biết một mình em nên buổi trưa không có người ăn cơm cùng.”

Vu Chiêu Đệ: “Để lần sau đi, hôm nay em đã hẹn Nghệ Đồng cùng đi ăn bên ngoài rồi.”

Diệp Văn nói hẹn lần sau rồi ra khỏi phòng nghỉ.

Vu Chiêu Đệ mới về lại chỗ ngồi thì đã thấy Diệp Văn gửi tin nhắn hẹn cô trưa mai cùng ăn cơm thông qua kênh liên lạc nội bộ của công ty. Cô do dự vài giây sau đó gửi lại “được”.

3h chiều, Vu Chiêu Đệ nhận được tin nhắn của Đỗ Hạo Vũ hỏi cô bao giờ tan làm.

Vu Chiêu Đệ: “Cậu về thành phố Tấn rồi?”

Đỗ Hạo Vũ: “Đúng vậy, tối nay mời cậu ăn cơm. Tớ đến công ty đón cậu nhé? Bao giờ cậu tan làm?”

Vu Chiêu Đệ: “Nếu không phải tăng ca thì khoảng 6h sẽ được nghỉ.”

Đỗ Hạo Vũ: “Vậy bao giờ cậu xong việc thì gọi điện cho tớ.”

Vu Chiêu Đệ: “Ừ”.

May là hôm nay không phải tăng ca, Vu Chiêu Đệ tan làm đúng giờ. Lúc đi qua sảnh cô liếc nhìn, Trịnh Nhã Thu không còn đứng ở đấy nữa. Cô vào thang máy, nhắn Wechat cho Đỗ Hạo Vũ bảo rằng cô đã tan làm.

Đỗ Hạo Vũ trả lời lại rất nhanh, nói rằng cậu ấy đang ở dưới công ty cô.

Đỗ Hạo Vũ nhìn thấy Vu Chiêu Đệ mặc váy hoa dài đi ra, bất giác không thể rời mắt. Mặc dù gương mặt cô không được coi là quá đẹp, thế nhưng lại rất hài hòa khiến người nhìn cảm thấy thoải mái. Cô lại có tính cách thản nhiên lạnh nhạt, toát lên một vẻ đẹp nhỏ bé và tĩnh lặng.

Anh hỏi cô muốn ăn gì.

“Cậu mời nên cho cậu quyết đó.”

Đỗ Hạo Vũ cười, không kìm được mà xoa đầu cô. Anh dắt cô đến chỗ xe đang đậu, mở cửa ghế phụ lái cho cô.

Bây giờ Vu Chiêu Đệ mới biết anh lái xe tới. Chiếc xe trước mắt này không phải là xe tải bình thường cô hay thấy mà là một chiếc xe con màu đen.

“Đây là xe cũ thôi. Ngày thường đi xe tải ra ngoài không tiện lắm vì vậy tớ mới mua một chiếc Second – hand*. Xe hơi cũ, cậu đừng để ý nhé.” Đỗ Hạo Vũ giải thích, vẻ mặt hiếm khi ngượng ngùng.

*Secondhand: hàng đã từng được sử dụng sau đó bán lại.

Vu Chiêu Đệ thắt dây an toàn: “Sao tớ lại để ý được? Bây giờ cậu đã có xe, tớ mừng thay cho cậu.”

“Nếu như tớ nói mình còn có nhà ở thành phố Tấn thì liệu cậu có ghen tỵ với tớ không?” Đỗ Hạo Vũ nói đùa, nhìn chằm chằm vào gò má cô.

Vu Chiêu Đệ mở to mắt, nghiêng đầu đối mặt với cậu ta: “Nào có phải chỉ ghen tỵ, tớ còn đố kỵ với cậu nữa. Ông chủ Đỗ, nếu như sau này tôi thất nghiệp thì còn phải nhờ cậy ông giúp đỡ tôi một việc làm để sống qua ngày nữa đấy.”

Sau khi cô nói xong, hai người nhìn nhau cười.

Trịnh Nhã Thu đi ra từ một thang máy khác, nhìn thấy Vu Chiêu Đệ ở phía trước nên cố ý đi chậm lại. Cô ta nhìn thấy Vu Chiêu Đệ đi đến bên cạnh một người đàn ông đang đứng trước cửa tòa nhà, nhìn kỹ lại mới phát hiện đó là Đỗ Hạo Vũ.

Đỗ Hạo Vũ mặc áo màu xanh da trời, phong cách thay đổi rất nhiều so với ngày trước. Cô ta đi theo sau hai người, thấy Đỗ Hạo Vũ đi xe ô tô đến đây, hai người họ còn vừa nói vừa cười.

Đối với những người như cô mà nói, xe ô tô chỉ thuộc về những kẻ có tiền.

Xem ra Vu Chiêu Đệ không nói sai, Đỗ Hạo Vũ thực sự đã phát đạt.

Ánh mắt cô ta trở nên u ám, nắm chặt tay. Cô ta nhìn xe rời đi mới quay người đi về nhà.

Hết chương 53.

------oOo------