Kẹo Sữa Bò

Chương 21

Thoáng một cái đã đến kỳ nghỉ tết Nguyên Đán, kỳ nghỉ tết Nguyên Đán kéo dài đến mười một ngày.

Cận Tết, đường phố đông đúc người qua lại, ai nấy đều chở cành mai, chậu quất trên xe. Cửa kính hạ thấp, Vũ An ngồi sát cửa kính, nhắm mắt tận hưởng bầu không khí để mặc cho tóc mái bị gió thổi tung.

Nghe tin gia đình trai út về nhà, bà An lục đυ.c dậy từ tờ mờ sáng dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị cơm nước. Ông An thấy thế liền cằn nhằn.

"Bà khéo lo. Tụi nó lớn rồi, tụi nó thích gì thì tự mua đồ về nấu ăn. Việc gì phải cực nhọc như thế!"

Đến tận chín, mười giờ nhưng không thấy gia đình trai út về, bà đứng lên, ngồi xuống, đi qua đi lại trong sân. Bà lão đứng đợi ngoài cổng chắp tay ra sau lưng, nhòm xem bọn nó đã về chưa. Chỉ cần nghe tiếng động cơ xe ô tô, bà lật đật ra ngoài xem, nhưng đều không phải.

Bà lão chờ mãi chờ mãi mà chưa thấy con cháu về. Bà vừa xoay lưng thì nghe thấy giọng cháu mình.

"Nội!!!"

Bà lão nheo mắt nhìn cô cháu gái đã cao hơn bà nửa cái đầu, theo phía sau là con trai út và dâu út. Bà lão chỉ có hai người con, con cả thì ở nước ngoài hiếm khi về nhà, đứa con út ở thành phố A chỉ có tết hoặc nghỉ lễ mới về nhà. Mà ngày Quốc Khánh vừa rồi, nhà nó bận rộn không thể về kịp, trong nhà chỉ có vợ chồng già đi qua đi lại.

Vũ An rúc vào lòng bà làm nũng, bà nội xoa đầu cô, mắng yêu.

"Cha bây! Lớn to đầu rồi mà cứ thích làm nũng."

"Con mới mười sáu tuổi chưa lớn." Vũ An chu môi nói.

"Thôi, mấy đứa vô nhà nghỉ ngơi đi." Bà vuốt mái tóc đen của cô, đưa mắt về phía hai người con, mỉm cười hiền hòa.

"Ba đâu rồi má?"

"Ổng đi câu cá rồi. Chắc chuẩn bị về." Lời vừa dứt, đã nghe thấy tiếng xe đạp kêu lạch cạch. Vũ An ló đầu, chạy vụt ra ngoài, tươi cười chào ông.

"Ông nội."

"Về bao giờ đấy."

"Dạ về được một tiếng rồi."

Ông nội trải qua tám mươi mùa xuân, mái tóc ông bạc phơ, gương mặt phúc hậu đầy vết nhăn nheo. Ông cầm bao bóng đựng đầy cá bống, cá mè đưa cho ba An, mỉm cười.

"Nấu cá bống kho tiêu ăn."

Ăn trưa xong, Vũ An theo chân bà ra sau vườn hái quả xoài ăn. Vũ An nhón chân hái quả xanh bỏ vào rổ, bà An thấy vậy bỏ thêm năm quả xoài chín vào rổ.

(...)

Vũ An mè nheo không muốn nằm phòng riêng, làm nũng trong lòng, muốn ngủ chung với bà. Ba mẹ An bất lực không thôi, nhưng chiều theo ý con gái.

Đêm đến, bà An đi ngủ sớm lắm. Hơn tám giờ là bà ngủ rồi, bà mắc màn ở bốn đầu trên tường, chui vào nằm. Vũ An nép sát vào người bà. Trên người bà thoang thoảng mùi dầu gió, Vũ An hít lấy hít để. Mặc dù bạn bè xung quanh đều không thích mùi dầu gió nhưng cô lại thích cực kỳ.

Mùi dầu gió khiến cô gợi nhớ đến thời ấu thơ.

Tiếng côn trùng kêu rả rích suốt đêm. Vũ An từ từ nhắm mắt đến khi tỉnh dậy thì trời sáng. Ngoài sân, ông An đang chăm từng chiếc chậu cảnh đặt trong vườn, ông khom lưng tỉa cành nên không mảy may quan tâm đến xung quanh.

"Ba!"

"Con mời ba vào ăn sáng." Mẹ An mỉm cười bảo với ông cụ.

"Ba biết rồi. Gọi con An dậy sáng luôn đi."

(...)

Vũ An rửa chén xong, cô nằm trên võng đung đưa chân, cầm điều khiển xem TV. Màn hình điện thoại sáng lên, cô với tay lấy chiếc điện thoại.

[ Em đang làm gì vậy? ]

Người gửi là Nguyên Khang.

Vũ An bật camera sau chụp khung cảnh bên ngoài gửi cho anh.

[ Em đang ở quê, đang xem TV.]

[ Ở đây mát mẻ trong lành. Muốn ăn rau thì có rau, muốn ăn cá thì có cá.]

Nguyên Khang nhìn tin nhắn được gửi đến, khóe môi cong cong.

[ Em đang muốn nói đến câu về quê trồng rau nuôi cá à. ]

[ Gần giống mà ]

Ông nội đội mũ vành bộ đội, mang cần câu, giọng ồm ồm.

"Có muốn đi câu cá với nội không?"

[ Không nói chuyện với anh nữa. Em đi câu cá với nội đây. ]

"Có ạ." Vũ An cuống cuồng tìm áo khoác, đội nón lá theo chân ông ra hồ.

Nói là đi câu cá cho oai vậy thôi. Chứ cô có câu được con nào đâu. Vũ An xị mặt, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nhìn ông câu cá. Lần nào ông cụ cũng câu được mẻ cá lớn thì cô giúp ông kéo lưới.

Vũ An bắt chước ông nội, bắt mấy con cá thả vào xô. Mấy con cá tươi rói giãy đành đạch bắn nước tung tóe.

Sau khi giao xô cá cho mẹ An, ông nội An vào phòng tắm rửa sạch sẽ. Trong căn phòng bếp, mẹ An đang chuẩn bị chặt cá nấu ăn thì Vũ An chạy đến chắn ngang bà. Vũ An híp mắt, cười hì hì.

"Cho con mượn con cá béo ú kia một tí."

Mẹ An xắn ống tay áo, cảm thấy biểu hiện của cô hơi kỳ quặc. "Làm gì?"

"Con muốn khoe chiến công lẫy lừng với mấy đứa bạn."

"Học đâu ra ba cái trò này nữa." Nói là vậy nhưng bà vẫn đồng ý.

Vũ An nhờ ba An chụp ảnh. Ba An loay hoay căn chỉnh điện thoại để có góc đẹp. Vũ An dùng hai tay ôm cá, cẩn thận từng li từng tí như sợ trượt mất.

[ Mai Vũ An đã đăng một bài viết ]: Bắt được con cá béo ú.

Tấm hình chụp cô gái đội nón lá, ống quần xắn đến đầu gối. Hai tay ôm con cá, ánh mắt cong cong như trăng non, nhìn vào camera cười toe toét, lộ ra hai chiếc răng thỏ trắng muốt.

Thông báo mới.

Nguyên Khang và những người khác đã bày tỏ cảm xúc về bài viết của bạn.